Thẩm Diên đỏ mặt, vội vàng đứng dậy từ trên người Bùi Dực. Nàng e lệ nhìn chằm chằm chỗ túp lều cao cao nơi đũng quần: “Phu quân, xin lỗi chàng, thiếp không phải cố ý, có làm đau chàng hay không?”
Bùi Dực cụp mắt nhìn lại bên dưới mình thì lập tức hiểu rõ. Khó trách vừa rồi trong lúc ngủ mơ đột nhiên cảm thấy đau đớn, còn có một cơn sưng đau đớn khó chịu nổi.
Thẩm Diên thấy Bùi Dực nhíu chặt đôi mày kiếm, hô hấp trở nên nặng nhọc, mồ hôi nóng càng chảy càng nhiều, dáng vẻ tựa như rất thống khổ thì lập tức hơi luống cuống.
Không phải nàng đè cây đồ kia hỏng rồi ấy chứ.
Bùi Dực không biết ý nghĩ trong lòng của Thẩm Diên, chỉ là lạp xưởng của hắn bị nàng nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm như vậy, cặp mắt hạnh to tròn toát ra ánh mắt trong veo ngây thơ làm hắn rất hưng phấn.
Hắn yêu nàng với dáng vẻ đơn thuần như vậy, khuôn mặt tuyệt đẹp, vẻ mặt ngây thơ khiến máu toàn thân hắn đều bắt đầu sôi trào.
Để nàng nhìn xuống nữa, hắn sẽ chết bất đắc kỳ tử mất.
Bùi Dực kéo chăn mỏng qua một bên, muốn che lại bên dưới của bản thân nhưng Thẩm Diên lại đột nhiên cầm vật nam tính sưng to cương cứng của hắn.
“Ưm… Diên Diên nàng…” Bùi Dực cắn răng rên nhẹ một tiếng, khó hiểu nhìn nàng.
“Phu quân, thiếp… Thiếp nhìn xem vết thương có nghiêm trọng không?” Thẩm Diên đỏ mặt xốc lên áo lót của hắn, chậm rãi kéo dây quần của hắn xuống.
Nàng dùng tay che đôi mắt lại, sắc mặt thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào con rồng kia, chỉ dám nhìn trộm nó từ khe hở ngón tay.
Quần lót được cởi ra, một tiếng bặc, chú rồng dữ tợn thô to lập tức nhảy đánh ra, đánh vào mu bàn tay trắng nõn của nàng.
“Phu quân… Nó sưng quá…” Thẩm Diên sợ tới mức lập tức lùi tay về, cũng đã quên che đôi mắt lại, một cái nhìn chằm chằm vào củ khoai to sưng đỏ kia với sắc mặt lo lắng.
Thân cây hàng họ của hắn dựng thẳng lên, thân cây nổi gân xanh, mạch máu vỡ ra, bành trướng lớn gấp đôi ngày thường. Viên quy đầu bóng lưỡng ướt hồng, đỉnh mã mắt hơi mở phun ra một luồng dịch dính nhớp, nhìn đặc biệt khiến cho người ta sợ hãi.
Thẩm Diên đánh bạo nắm lấy gậy th*t sưng to kia, quá nóng, cứng quá, khí nóng dâng lên như là que hàn mới vừa nung đỏ.
Nàng cúi đầu nhìn kỹ, muốn biết cụ thể vết thương ở nơi nào, đợi lát nữa sẽ lấy thuốc.
Đôi tay nhỏ non mềm khảy hàng họ thô dài, lăn qua lộn lại. Hơi thở của Bùi Dực dồn dập, bụng dưới căng chặt, gậy th*t cương cứng tựa như muốn nổ mạnh.
Mồ hôi mặn chát lướt qua đôi mắt đen láy, hắn chớp chớp hàng mi dài, đè lại cổ tay của nàng rồi nói với giọng ồm ồm: “Diên Diên, buông tay.”
Thẩm Diên cho rằng Bùi Dực bị đau khó chịu, nàng tăng nhanh động tác lật qua vài cái, dịu dàng dỗ dành: “Phu quân, rất khó chịu sao? Chàng nhịn một chút, thiếp lau khô vệt nước cho chàng rồi lập tức thoa thuốc cho chàng.”
Thẩm Diên cúi đầu, cầm lấy khăn tay muốn lau đi chất nhầy không ngừng chảy ra chỗ mã mắt.
“Đừng, không dùng tới thuốc…” Bùi Dực nhíu mày, vội vàng kéo chăn mỏng qua che lại bên dưới mình.
Vốn dĩ không hư, bị nàng chơi như vậy rồi thoa thuốc lên, tám chín phần sẽ hư mất.
Hắn cách xa nàng một chút, trước giữ được mệnh căn tử mới quan trọng.
Bùi Dực bọc đệm chăn muốn đứng dậy, Thẩm Diên túm chặt hắn, “Phu quân, nơi đó của chàng bị thương, đừng chạy loạn, sẽ tăng thêm thương thế.”
Bùi Dực bất đắc dĩ nhìn nàng một cái. Nếu lại không chạy, “thương thế” của hắn thật sự phải tăng thêm. Dựa gần người vợ xinh đẹp động lòng người như vậy, lại không thể nhấm nháp, thật đúng là thống khổ.
Lúc trước nàng đã nói qua, bảo hắn trong một tháng không được sung sướng, hắn đương nhiên không dám động đến nàng.
Nếu ăn không được vậy thì đi xa một chút.
“Diên Diên, ta không có việc gì, đi tắm nước lạnh là được.” Bùi Dực áp xuống dục vọng nóng bức trong thân thể, khàn giọng nói.
Thấy hắn thống khổ đến nhíu mày, hai bên Thái dương nổi gân xanh dữ dội, mồ hôi nóng ròng ròng, thân thể thậm chí đang run. Thẩm Diên lo lắng sốt ruột mở miệng: “Phu quân, trông chàng càng ngày càng đau, tắm rửa một cái sao mà khỏi được, nhất định là phải thoa thuốc.”
Thẩm Diên kéo đệm chăn ra, ấn bả vai hắn, khăng khăng phải thoa thuốc cho hắn.
Nàng xuống giường, muốn đi lấy thuốc.
Bùi Dực túm chặt nàng, xoay người đè nàng ở dưới thân. Hắn cắn khóe môi nàng, cưng chiều nói: “Ngu ngốc, phu quân không có bị đè hư.”
Thẩm Diên không tin, “Nhưng sao lại sưng đến lớn như vậy? Còn sưng tím.”
Còn thô to hơn những gì nàng thấy trước đó khi làm tình, màu sắc cũng tối hơn, dữ tợn dọa người như thế, nơi nào như là bình thường.
Bùi Dực nhìn đôi mắt hạnh của Thẩm Diên trong veo như nai con thì nghiêm túc nói: “Bởi vì, nó quá thích nàng.nàng mà sờ nó, nó lại không thể kiềm chế mà run rẩy, rất hưng phấn, càng cương càng lớn.”
Hắn nói xong thì tách hai chân của Thẩm Diên ra, nắm vật nam tính cứng rắn của bản thân để ở chỗ cửa động, cách một tầng quần lót mỏng mà nhún phần hông, nhẹ nhàng cọ xát khe thịt trũng sâu của nàng: “Diên Diên, nàng cảm nhận được không? Nó vì nàng mà hưng phấn, nóng bỏng, cứng rắn, sung huyết, tím. Nàng lại không cho phu quân đi tắm rửa, nó sẽ phải nổ mạnh.”
“Không được đi.” Thẩm Diên vươn đôi tay ôm hắn thật chặt, không cho hắn cơ hội đứng dậy.
Bùi Dực nhíu mày, hắn xoa bóp gương mặt trắng nõn của nàng, rất là bất đắc dĩ: “Diên Diên, còn tiếp tục như vậy, phu quân thật sự sắp hỏng rồi, thoa thuốc cũng không trị hết.”