Hiện giờ Lâm Uyên Dương đang rất đau đầu nhưng y không muốn thấy Thẩm Lan tự trách nên cố nén cảm giác khó chịu để dỗ hắn, nghe hắn nói vậy cũng không nhiều lời thêm nữa mà nhắm mắt ngủ.
Sau khi Lâm Uyên Dương ngủ thiếp đi, Thẩm Lan rón rén ra khỏi phòng ngủ gọi điện cho mẹ mình.
“A lô, mẹ.” Thẩm Lan cố ý giả giọng khàn khàn.
“Lan Lan, bị sao thế?” Giọng sang sảng của mẹ Thẩm vọng ra từ điện thoại.
“Mẹ, hình như con hơi sốt rồi.” Thẩm Lan nói nhỏ: “Con muốn ăn cháo bố nấu.”
“Sao con lại bị sốt? Có nặng lắm không? Chẳng phải lần trước đã dặn con trời trở lạnh nhớ mặc thêm áo rồi sao? Thằng nhóc này không chịu nghe lời gì cả……”
Thẩm Lan đưa di động ra xa, đợi mẹ Thẩm giáo huấn xong mới nói: “Mẹ, con biết lỗi rồi, con muốn uống cháo.”
“Để mẹ bảo bố nấu cho con, nhưng làm sao đưa tới?”
“Cứ đem đến chỗ lần trước là được rồi ạ.” Thẩm Lan nói: “Con sẽ tới lấy.”
“Không phải chứ, con bị sốt thì làm sao ra ngoài được, thằng nhóc này dọn nhà còn không cho bố mẹ biết nữa à? Chẳng lẽ con đang giấu bảo bối gì? Sao không cho bố mẹ tới thăm? Con lại lén lút làm chuyện gì sau lưng bố mẹ phải không? Gϊếŧ người hay đốt nhà?” Mẹ Thẩm xổ một tràng dài như súng liên thanh.
Thẩm Lan cực kỳ bất đắc dĩ, trên đời này Thẩm Lan chỉ chịu thua mỗi mình mẹ hắn.
Hắn không muốn giải thích nên vờ vịt làm nũng, “Mẹ, mẹ, đầu con đau quá, mẹ tha cho tai con đi được không? Cứ vậy nha mẹ, khi nào bố sắp đến thì gọi điện cho con, con sẽ tới lấy.” Nói xong hắn vội vàng cúp điện thoại rồi thở phào nhẹ nhõm.
Phụ nữ thật đáng sợ, phụ nữ thời kỳ mãn kinh càng đáng sợ hơn.
Thẩm Lan nghĩ đến Lâm Uyên Dương nhà mình dịu dàng nghe lời, trong lòng thầm cảm thán cùng là vợ mà sao khác biệt lớn thế chứ?
Thẩm Lan cúp điện thoại xong liền đi lên lầu xem chừng Lâm Uyên Dương. Chân mày Lâm Uyên Dương hơi nhíu lại có vẻ rất khó chịu, trên trán cũng rịn đầy mồ hôi.
Thẩm Lan sửa lại góc chăn cho y rồi cứ thế ngồi bên giường trông nom.
Mặt Lâm Uyên Dương rất nhỏ, lần đầu Thẩm Lan gặp y đã cảm thấy khuôn mặt y rất thon gọn, chỉ cần một tay của Thẩm Lan là có thể bao trọn. Điều này khiến y nhìn trẻ hơn tuổi thật, nhưng đuôi mắt khó tránh khỏi dấu vết của năm tháng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy được nếp nhăn mờ mờ ở đuôi mắt Lâm Uyên Dương.
Thẩm Lan trìu mến chạm nhẹ vào mắt Lâm Uyên Dương, đáy lòng dần trầm tĩnh lại.
Sự khác biệt giữa thân phận, địa vị và tuổi tác của hai người đã nói rõ tình cảm này hết sức hoang đường, nói đúng ra họ chỉ có giới tính giống nhau. Nhưng trớ trêu là thời đại này vẫn chưa chấp nhận được tình yêu đồng giới.
Nhưng vì Lâm Uyên Dương, Thẩm Lan tình nguyện hoang đường.
Hắn ngồi rất lâu, đến khi điện thoại rung lên mới đứng dậy đi ra phòng ngủ.
“A lô, mẹ sắp tới rồi, con ra ngoài đi.”
Thẩm Lan ngẩn người: “Mẹ? Sao mẹ lại tới?”
“Mẹ muốn thăm con trai mẹ cũng không được sao?”
“…… Được ạ,” Thẩm Lan cười, “Giờ con lập tức tới ngay đây.”
Chỗ Thẩm Lan nói là một ngã tư gần nhà Lâm Uyên Dương lẫn nhà hắn, lái xe mười mấy phút là đến. Canh cá lần trước hắn cũng nhờ bố mình đưa tới như thế.
Thẩm Lan nghe điện thoại xong thì lập tức thay đồ ra cửa.
Hắn vừa tới giây trước thì giây sau mẹ Thẩm cũng tới.
Thẩm Lan mở cửa xe ngồi vào ghế phụ rồi hỏi mẹ hắn: “Bố đâu ạ? Sao bố lại yên tâm để mẹ lái xe một mình thế này?”
“Mẹ không cho ông ấy theo.” Mẹ Thẩm Lan đưa một bình giữ nhiệt cho hắn rồi trừng mắt nói: “Bình lần trước con chưa trả lại mẹ đâu, trong nhà chỉ có ba cái, lần sau lấy gì mà đựng.”
“Con quên mất, chẳng biết để chỗ nào rồi, mẹ mua thêm không được sao.” Thẩm Lan ôm bình giữ nhiệt nói: “Đây là canh gì thế ạ?”
“Nhân sâm mật ong.” Mẹ Thẩm liếc hắn: “Có bao nhiêu đều đem hết cho con đấy.” Bà đưa tay sờ trán Thẩm Lan, mặc dù không thấy sốt nhưng vì quá lo lắng nên bà vẫn sinh ra ảo giác: “Trán nóng quá, uống thuốc chưa đấy?”
Thẩm Lan: “……”
Hắn đối đáp trôi chảy: “Dạ rồi.”
Mẹ Thẩm im lặng một hồi, sau đó nhìn Thẩm Lan nói: “Rốt cuộc con chuyển đi đâu mà không cho bố mẹ biết, con không nói mẹ sẽ lo lắm, có cha mẹ nào lại không biết con mình ở đâu, lỡ có chuyện gì gấp, điện thoại cũng không gọi được thì con bảo bố mẹ phải làm sao đây? Có phải dạo này con gặp chuyện gì không? Công việc trục trặc à?”
“Đâu có ạ.” Chuyện Thẩm Lan làm gián điệp nằm vùng ngay cả cha mẹ hắn cũng không biết, nghe mẹ Thẩm nói vậy hắn thực sự không gạt được nữa, chỉ có thể khai thật: “Mẹ, con có người yêu rồi, tụi con sống chung với nhau.”
Từ “người yêu” này quả thực rất hay vì nó bao gồm cả nam nữ già trẻ, có thể nói là ý nghĩa sâu xa. Rốt cuộc là ý nào thì chỉ có người nói mới biết rõ, còn người nghe hiểu thế nào là chuyện của họ.
Quả nhiên mẹ Thẩm nghe xong liền kích động hẳn lên, ánh mắt cũng thay đổi nhưng chốc lát sau lại nhíu mày: “Con tìm người yêu kiểu gì mà cháo cũng không biết nấu thế?!”
Thẩm Lan cạn lời, chỉ biết thở dài thườn thượt: “Mẹ, ở nhà chúng ta ai nấu cơm? Ai rửa chén? Ai nấu cháo?”
Mẹ Thẩm trừng hắn không nói lời nào.
“Là bố con thì sao?”
Thẩm Lan yếu ớt nói: “Mẹ, con còn sốt nên đi trước đây ạ.” Hắn dừng một chút rồi nói thêm: “Mẹ đừng lo cho con …… Còn người yêu của con…… chờ một thời gian nữa sẽ giới thiệu với mẹ.”
Mẹ Thẩm hỏi: “Là người thế nào?”
“Rất cao, rất gầy, rất đẹp, còn đối với con rất tốt nữa.” Thẩm Lan ôm bình cháo mở cửa xe chui ra: “Mấy ngày nữa con sẽ về nhà thăm bố mẹ.”
“Ừ, đi đi.”