Khi Thẩm Lan tỉnh lại đã hơn chín giờ đêm, sau khi mở mắt ra đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, suy nghĩ cũng chậm chạp, mơ màng hồi lâu những hình ảnh trước khi hôn mê mới dần hiện ra trong đầu hắn.
Đầu hắn đau như búa bổ, vội vã ngồi bật dậy trên giường, suýt nữa hắn đã làm Lâm Uyên Dương bị thương rồi!
“Ca ——!!” Thẩm Lan rống lên.
Chưa đầy mấy giây sau cửa phòng bệnh mở ra, Lâm Uyên Dương thở hổn hển, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, trên tay còn cầm một túi thuốc chữa thương, “Em tỉnh rồi!”
Thẩm Lan nhìn y không chớp mắt: “Anh không sao chứ?”
Lâm Uyên Dương thoáng sững sờ, y đến cạnh Thẩm Lan ngập ngừng hỏi hắn: “Em còn nhớ chuyện gì xảy ra không?”
Thẩm Lan nuốt nước bọt rồi gật đầu, “Ca, em có chuyện chưa nói anh biết, em…… thần kinh em có vấn đề, khi chưa phát bệnh thì không có biểu hiện gì, đến lúc phát bệnh……”
Hắn ngập ngừng: “Thì ngay cả em cũng không khống chế nổi.”
Điều Thẩm Lan vừa nói không làm Lâm Uyên Dương giật mình mà trái lại còn nằm trong dự liệu của y, khi Thẩm Lan hôn mê Lâm Uyên Dương đã phân tích một loạt hành vi khác thường của hắn, sau đó gọi điện cho mấy bác sĩ chuyên nghiệp nói rõ triệu chứng rồi hỏi ý kiến của họ, ai cũng trả lời đó là bệnh tâm lý.
Thời gian hai người bên nhau cũng không ngắn nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Uyên Dương nhìn thấy Thẩm Lan phát bệnh, còn trong tình cảnh cam go như hôm qua nữa.
Nhớ lại nhất cử nhất động của Thẩm Lan, cổ họng Lâm Uyên Dương nghẹn lại —— Y có thể cảm nhận được không phải Thẩm Lan muốn giết y mà là muốn…… đè y.
Tà khí tràn ngập, mùi máu nồng nặc và dục vọng điên cuồng……
Lâm Uyên Dương ngồi xuống, y không hỏi Thẩm Lan rốt cuộc đó là bệnh gì mà chỉ nói: “Bệnh này có ảnh hưởng đến sức khỏe của em không?”
“Không.” Thẩm Lan cúi đầu lẩm bẩm: “Hôm qua em…… phát bệnh anh cũng thấy rồi đó, mỗi lần phát bệnh đều giống vậy, chỉ có tinh thần hơi bất thường, chỉ vậy thôi…… Nhưng từ nhỏ đến lớn em cũng chưa phát bệnh được mấy lần, bệnh này chẳng ảnh hưởng gì đến em cả, nhưng…… nếu lúc phát bệnh mà bên cạnh em có người thì hậu quả sẽ……”
Thẩm Lan liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt dần trở nên tĩnh mịch như nhớ lại chuyện gì đó: “Năm mười bảy tuổi là lần đầu tiên em phát bệnh, lúc đó ở trường có một thằng côn đồ luôn chướng mắt em —— Vì nó thích một nữ sinh mà hình như cô gái đó thích em nên nó luôn tìm em gây sự. Có lần em đánh nhau với nó, đánh một hồi…… chẳng biết em làm gì mà suýt nữa đánh chết nó, xương sườn gãy, xương tay cũng bị em đạp gãy mấy khúc…… Khi tỉnh lại trong bệnh viện cả người em đều chết lặng.”
“Xưa nay em chưa bao giờ bị vậy cả, người nhà cũng không biết nguyên nhân do đâu, ở bệnh viện giày vò một thời gian dài cũng chẳng có kết quả, sau đó cậu em dẫn em đến gặp bác sĩ tâm lý……”
Nói đến đây lông mi Thẩm Lan run lên, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Lúc đó mới khám ra em gặp vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng, nhưng bác sĩ cũng không biết rốt cuộc em mắc bệnh gì mà chỉ nói đó là một dạng kích thích tinh thần, nghĩa là trong một điều kiện nhất định não em sẽ sinh ra phản ứng đặc biệt, với em thì phản ứng đặc biệt chính là đau đớn và khát máu, trở nên bạo lực, mất lý trí, muốn phá hủy mọi thứ xung quanh……”
“Vậy điều kiện đặc biệt là gì?” Lâm Uyên Dương nắm bắt ngay trọng điểm.
“Bình thường thì khó xảy ra lắm,” Thẩm Lan vừa cười vừa cào tóc, “Nhất định phải là khi tinh thần em không ổn định, đồng thời thân thể bị thương nặng, hai điều kiện này thiếu đi một cái cũng không được, bị thương cũng không sao, cảm xúc bất ổn cũng không sao, nhưng nếu cả hai xảy ra cùng lúc thì lập tức có chuyện ngay.”
“Vì vậy lần trước em mổ lấy đạn ở nhà anh không có chuyện gì, nhưng lần này lại……” Thẩm Lan chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lâm Uyên Dương, ánh mắt kia vừa sâu thẳm vừa sắc bén, hắn gằn từng chữ: “Ca, sao lúc em gọi điện anh không bật định vị cho em?”
Trước ánh mắt trách cứ và thất vọng của Thẩm Lan, Lâm Uyên Dương không ngẩng đầu lên được, y lúng túng giải thích: “Anh…… Anh không muốn em bị liên lụy, chuyện này dính dáng quá nhiều thế lực, hơn nữa anh cũng không muốn nhúng tay vào, nếu anh thật sự không ngăn được bọn họ thì vẫn có thể an toàn trở ra, tự bảo vệ mình……”
Hầu kết Thẩm Lan nhấp nhô, rũ mắt nhẹ giọng hỏi y: “Trong lòng anh có phải em chỉ mãi là một đứa nhóc thôi không? Có phải em vĩnh viễn chưa trưởng thành không? Có phải em vĩnh viễn cũng không thể che mưa chắn gió cho anh không?” Giọng hắn trở nên run rẩy: “Có phải anh vĩnh viễn không tin tưởng em, vĩnh viễn không để em sóng vai đứng chung với anh không?! Rốt cuộc em……”
“Không phải!”
Lâm Uyên Dương bị Thẩm Lan bức lui liên tục, tim y đau không chịu nổi, thì ra sự bảo vệ mà y tự cho là đúng lại tổn thương Thẩm Lan sâu như vậy, y siết chặt hai tay, thanh âm hơi khàn khàn: “Thẩm Lan, anh chưa bao giờ nghĩ vậy cả!”
“Vậy anh…… nghĩ thế nào?” Thẩm Lan cười khẽ như tự giễu, hắn chậm rãi mở miệng: “Khi anh cúp điện thoại của em, anh đã nghĩ thế nào? Khi em tìm anh đến phát điên, anh đã nghĩ thế nào? Khi em gấp đến độ xoay quanh, suýt nữa đã bật khóc thì anh nghĩ thế nào?”
Tài ăn nói của Thẩm Lan không chỉ phát huy vào những lúc đùa giỡn —— Chỉ cần hắn muốn thì bất kỳ ai ở trước mặt hắn cũng không nói được câu nào.
Hiện giờ Lâm Uyên Dương cũng là một trong số đó, y mấp máy môi nửa ngày nhưng một câu giải thích cũng không thể nói ra miệng, chỉ biết cúi đầu khổ sở nói: “…… Lần sau anh sẽ không thế nữa.”
Tục ngữ nói quan tâm sẽ bị loạn, Lâm Uyên Dương đang áy náy dằn vặt nên không thấy được trong mắt Thẩm Lan lóe lên vẻ đắc ý gian xảo.
Thẩm Lan nghiêm mặt nói: “Anh còn nhớ trong điện thoại em đã nói gì với anh không, nếu anh không bật định vị cho em……”
Lâm Uyên Dương nín thở, rõ ràng vẫn còn nhớ Thẩm Lan nói gì. Nhưng chẳng ai ngờ đường đường là đại ca xã hội đen cũng có ngày chơi xấu, y mặt dày mày dạn nói: “Không nhớ.”
“Ồ,” Thẩm Lan cười như không cười nhìn y, “Em còn nhớ rõ lắm, em nói —— Nếu hôm nay anh không bật định vị cho em thì em sẽ vĩnh viễn……”
Thẩm Lan còn chưa nói xong thì Lâm Uyên Dương đã chồm tới khóa môi hắn.
Lâm Uyên Dương thở dồn dập, vành tai ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời, đây là lần đầu tiên y nũng nịu với Thẩm Lan: “Em cũng không nhớ gì hết.”
Thẩm Lan thoáng sững sờ rồi bật cười, hắn nhích cánh tay bó bột sang bên cạnh một chút, sau đó giơ tay trái kéo Lâm Uyên Dương vào lòng.
Hắn nhìn vào mắt Lâm Uyên Dương rồi từ từ cúi đầu xuống, gần như dán vào môi y nói: “Muốn mua chuộc em thì chút thành ý này vẫn chưa đủ đâu……”