Nhưng chưa kịp để ta dành dụm đủ, chiến tranh đã nổ ra.
Giặc phương Bắc phá vỡ biên cương, lửa chiến lan nhanh đến quê hương ta.
Dân làng kéo nhau chạy loạn, ta cũng theo dòng người tị nạn xuôi về phía đông.
Trên đường, ta gặp một đoàn thương nhân đang trên đường tới Phụ Châu.
Thủ lĩnh của đoàn là Hứa Dương Lan, một nữ nhi cải trang nam nhi kỳ lạ.
Nàng ấy hào hiệp trượng nghĩa, thương cảm cảnh ngộ của ta, bằng lòng cho ta đi nhờ đến Phụ Châu.
Nhưng nàng ấy cũng nói với ta rằng, nàng ấy ra vào Phụ Châu nhiều năm, chưa từng nghe nói Phụ Châu có Cẩm Xương hầu nào cả.
Ta sững sờ, không cam lòng nói, có lẽ cha ta nhớ nhầm tên Hầu phủ.
Nhưng tỷ tỷ chắc chắn đang ở Phụ Châu, ta còn giữ dây lụa đỏ mà tỷ ấy gửi cho ta đây!
Cứ thế, ta đến thành thành Vĩnh Túc, Phụ Châu.
Hứa Dương Lan dặn dò ta rằng, giặc phương Bắc hung hãn, Hoàng đế thấy tình thế nguy cấp đã đưa các phi tần chạy về phương Nam, nơi đây e rằng cũng không an toàn, bảo ta phải hết sức cẩn thận.
Ta từ biệt nàng ấy, đứng giữa phố xá đông đúc xa lạ, dò hỏi tin tức về Cẩm Xương Hầu phủ.
Thế nhưng, người dân địa phương không ai từng nghe nói đến “Cẩm Xương hầu”, càng không biết đến đại danh của tỷ tỷ ta – Lý Thư Vân.
Ta như rơi xuống hầm băng, dự cảm chẳng lành len lỏi trong lòng.
Trời dần tối, ta vẫn kiên trì tìm kiếm tỷ tỷ trên từng con phố, từng khu nhà, kết quả lại gặp phải mấy tên du côn đê tiện.
Bọn chúng nồng nặc mùi rượu, chặn lối trong ngõ không cho ta đi, miệng phun ra toàn lời ô uế, thô tục, gào lên: “Vân Yên cô nương, cùng vui đùa nào!”
Ta hoảng hốt kêu lên “Các ngươi nhận nhầm người rồi”, chúng lại giở trò thô bạo giật khăn trùm đầu của ta, khiến ta sợ hãi dùng mõ đập vào đầu một tên, co giò bỏ chạy.
May mắn thay, ta đúng lúc gặp một đội tuần tra đi ngang qua, vội quỳ xuống trước mặt họ dập đầu cầu cứu.
Bọn du côn thấy vậy liền tản ra bỏ chạy, ta cảm tạ các quan binh, vẫn không từ bỏ hy vọng hỏi họ có từng nghe đến Cẩm Xương hầu phủ và Lý Thư Vân không.
Các quan binh mất kiên nhẫn xua tay đuổi ta đi.
Chỉ có một tiểu binh trông có vẻ cùng tuổi với ta, cầm đèn lồng soi vào mặt ta, sắc mặt hơi thay đổi, thấp giọng nói với ta: “Ta biết một cô nương có dung mạo có năm phần giống ngươi.”
………………………..
Ta và tỷ tỷ có dung mạo rất giống nhau, chỉ là mắt ta nhỏ hơn một chút.
Nghe vậy, ta mừng rỡ khôn xiết, vội vàng đi theo sau hắn, cùng hắn đi một quãng đường dài, vào một con hẻm ngoằn ngoèo, chật hẹp.
Càng đi vào hẻm thì không gian xung quanh càng tối, ta sợ hãi vô cùng, lấy hết can đảm hỏi hắn: “Xin mạn phép hỏi, quan gia quý danh là gì?”
Hắn khựng lại một chút, đáp: “Ta tên Triệu Yến.”
Ta “ồ ồ” đáp lại, tiện tay nhặt một viên gạch giấu sau lưng.
Nhưng không lâu sau, phía trước đột nhiên xuất hiện một căn nhà dân cũ nát, tranh thần canh cửa dán trên cổng lớn đã phai màu, rõ ràng không phải nhà giàu sang quyền quý gì.
Ta dừng bước, không dám tiến lên nữa: “Tỷ tỷ của ta đi làm thiếp ở Hầu phủ cơ mà…”
Triệu Yến quay đầu lại, đáy mắt tràn ngập thương cảm: “Phụ Châu căn bản không có Hầu phủ nào cả. Chỉ có kỹ nữ đứng đầu Thúy Hồng Lâu, Vân Yên cô nương. Nàng ấy từng nói với chủ nhân của ta rằng, nàng ấy họ Lý.”
Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: “Chủ nhân của ta đã chuộc thân cho Vân Yên cô nương, tạm thời nuôi nàng ấy ở đây. Ngươi cứ vào xem thử, biết đâu ta đoán sai thì sao?”
Ta do dự bước tới, gõ cửa, nhưng bên trong im ắng, không ai trả lời.
Ta áp mặt vào cửa nhìn vào bên trong, qua khe cửa, lờ mờ thấy ánh nến trong phòng chợt lóe lên rồi vụt tắt, không khỏi sững sờ.
Thấy vậy, Triệu Yến lên tiếng gọi: “Lý cô nương, ta là Triệu Yến, người của Tướng quân.”
Vừa dứt lời, bên trong lập tức vang lên tiếng bước chân dồn dập, cùng tiếng bàn ghế đổ ầm xuống đất.
Chưa kịp để ta hoàn hồn, cánh cửa lớn đã bị đẩy ra.
Một nữ tử khoác áo ngoài mỏng manh vội vàng hỏi: “Có phải Tướng quân gửi thư đến…”
Nàng va vào ta, lập tức sững sờ.
Dưới ánh trăng, dù tóc tai rối bù, xiêm y xộc xệch, nàng vẫn xinh đẹp, mày mắt dịu dàng.
Nhìn ta hồi lâu, đột nhiên nàng khuỵu xuống, dựa vào cửa.
Ta nghẹn ngào khóc gọi nàng: “Tỷ tỷ…”
Nhưng sắc mặt nàng tái mét, nhìn ta chằm chằm, lại nhìn sang Triệu Yến, bỗng nhiên siết chặt nắm đấm, dậm chân quát lên: “Ta không quen ngươi!”
Rồi nàng đẩy ta ra ngoài, muốn đóng cửa lại.
Ta vội ôm chặt lấy eo nàng, liên tục cầu xin: “Tỷ tỷ đừng bỏ rơi muội mà, mẹ mất rồi, cha cũng mất rồi, muội chỉ còn có mình tỷ thôi…”
Nàng đ.ấ.m vào cánh tay ta, lại nhìn Triệu Yến như cầu cứu.
Triệu Yến còn lúng túng hơn cả nàng, xoa tay, cúi gằm đầu nói nhỏ: “Xin, xin lỗi…” rồi quay đầu bỏ chạy.
Ta không dám buông tay.
Ta sợ chỉ cần ta buông ra, tỷ tỷ lại biến mất.
Tỷ tỷ đánh ta một hồi lâu, chẳng hề đau đớn, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, ôm đầu khóc cùng ta.
Tiếng khóc vang vọng trong con hẻm vắng lặng, lan tỏa lên bầu trời đêm.
Ta vuốt ve tấm lưng gầy guộc của tỷ tỷ, lòng đau như cắt, chỉ có một suy nghĩ duy nhất – Ta đến rồi, ta muốn sống cùng tỷ tỷ.