Keng keng keng!!!
Một thị vệ, mấy đao chém đứt xiềng xích trên cửa lao.
Tam hoàng tử một cước đá văng cửa lao đi vào.
Mấy con chuột sợ đến mức chạy tán loạn khắp nơi.
Vẻ mặt Ninh Thần bình tĩnh: “Tam hoàng tử, ôn nhu một chút, đừng dọa chết sủng vật của ta.”
Sắc mặt Tam hoàng tử âm trầm, ánh mắt hung ác nham hiểm.
“Ninh Thần, ngươi thật sự không sợ chết?”
Ninh Thần nhún nhún vai, mở miệng nói: “Ta vốn là tử tội, chẳng lẽ sợ thì không cần chết nữa?”
“Nhưng Tam hoàng tử, ta còn chưa bị thẩm vấn, tội danh chưa định, nơi này là Giám sát ti, Tam hoàng tử chắc chắn muốn giết ta?”
Tam hoàng tử cười lạnh nói: “Một tên Áo bạc nhỏ bé, bổn hoàng tử giết ngươi giống như bóp chết một con kiến? Giết ngươi thì đã sao?”
“Tam hoàng tử, nơi này là Giám sát ti, Giám sát ti của Hoàng thượng.”
Tam hoàng tử khinh thường nói: “Giám sát ti thì sao? Ta giết ngươi, một tên Áo bạc nhỏ nhoi, chẳng lẽ phụ hoàng còn có thể giết ta hay sao?”
“Ninh Thần, ngươi giết cữu cữu của ta, hại mẫu hậu ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt…!Hôm nay nếu không giết ngươi, ta uổng làm con.”
“Hôm nay, bổn hoàng tử sẽ tự tay giết ngươi, dùng đầu ngươi tế điện vong linh của cữu cữu ta.”
Lời còn chưa dứt, trường đao trong tay Tam hoàng tử lóe lên hàn quang sắc bén, chém về phía cổ Ninh Thần.
Ninh Thần vừa định né tránh, một mũi tên phá không mà đến, keng một tiếng, tia lửa bắn ra tứ phía, đánh bay trường đao trong tay Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử kêu lên một tiếng đau đớn, hổ khẩu đều bị chấn đến chảy máu.
Mấy hộ vệ như lâm đại địch, trường đao ra khỏi vỏ, bảo vệ Tam hoàng tử ở giữa.
“Cảnh Kinh.”
Tam hoàng tử nghiến răng nghiến lợi nhìn Cảnh Kinh đi tới.
Cảnh Kinh thu hồi cung nỏ, cúi người hành lễ: “Cảnh Kinh, tham kiến Tam hoàng tử!”
“Cảnh Kinh, ngươi có ý gì? Muốn phạm thượng sao? Tin hay không ta tâu với phụ hoàng, chém luôn cả ngươi?”
Cảnh Kinh trầm giọng nói: “Vừa rồi bất đắc dĩ mới ra tay, mong Tam hoàng tử thứ tội.”
Tam hoàng tử đẩy hộ vệ trước người ra, đi đến trước mặt Cảnh Kinh, tức giận nói: “Ngươi muốn bao che cho hắn sao?”
“Tam hoàng tử, Ninh Thần còn chưa bị thẩm vấn, tội danh chưa định…!Nếu để Ninh Thần chết ở đây, ta không có cách nào ăn nói với Hoàng thượng.”
“Nếu hôm nay bổn hoàng tử nhất định phải giết hắn thì sao?”
Cảnh Kinh trầm giọng nói: “Ta còn ở đây, Tam hoàng tử không giết được.”
“Tam hoàng tử bị thương rồi, mời hồi cung trị thương.”
Tam hoàng tử tức giận đến mức không kiềm chế được, nhìn chằm chằm Cảnh Kinh.
“Được, được lắm…!Cảnh Kinh, chúng ta cứ chờ xem, ngươi dám làm ta bị thương, chờ ta tâu với phụ hoàng, ngươi cùng Ninh Thần cùng xuống địa ngục đi.”
“Chúng ta đi!”
Tam hoàng tử biết, có Cảnh Kinh ở đây, hắn không thể giết Ninh Thần.
Đi ra khỏi cửa lao, Tam hoàng tử lại hung dữ nói: “Ninh Thần, Cảnh Kinh…!Các ngươi đều phải chết, chờ xem!”
Cảnh Kinh nhìn về phía Ninh Thần: “Không sao chứ?”
Thật ra hiện tại hắn vẫn còn sợ hãi, Hồng y bên dưới căn bản không dám ngăn cản Tam hoàng tử, chỉ có thể báo cho hắn.
Biết được tin tức, hắn không dám trì hoãn chút nào, lập tức chạy tới…!Nếu đến muộn một bước, hiện tại Ninh Thần đã biến thành một cỗ thi thể rồi.
Tuy rằng Hoàng thượng rất tín nhiệm hắn, nhưng với ân sủng của Hoàng thượng đối với Ninh Thần, nếu Ninh Thần chết, e là chức Tử y Giám sát ti của hắn cũng sẽ đến đây là hết.
Ninh Thần lắc đầu, sau đó cười nói: “Ta không sao! Cảnh đại nhân lợi hại thật, cương trực công chính, không sợ cường quyền, bội phục bội phục!”
Cảnh Kinh hừ lạnh một tiếng, nói: “Giám sát ti, chỉ nghe lệnh Hoàng thượng.”
Ninh Thần cười cười, lẩm bẩm: “Tam hoàng tử này hình như không được thông minh cho lắm…!Chạy đến Giám sát ti giết ta, đây chính là Giám sát ti của Hoàng thượng, hắn đây là đang chọc giận hổ đó.”
Khóe miệng Cảnh Kinh giật giật, cau mày nói: “Ninh Thần, cẩn thận lời nói! Hắn dù sao cũng là Tam hoàng tử, sau lưng có rất nhiều người ủng hộ.”
“Những kẻ ủng hộ hắn thật ngu xuẩn, bùn nhão ở dưới đất không nằm, cứ khăng khăng bôi lên tường cho người khác, cũng không hỏi xem bùn nhão có muốn hay không? Cá muối nằm im không muốn động, cứ khăng khăng lật người ta lại…!Đúng là ăn no rửng mỡ.”
Cảnh Kinh ngừng thở, tên này thật sự là to gan lớn mật…!Dám so sánh Tam hoàng tử với bùn nhão và cá muối.
Nếu không phải Hoàng thượng sủng ái, chỉ bằng cái miệng của Ninh Thần, đã chết tám trăm lần rồi.
“Cảnh đại nhân, khi nào thì định tội cho ta vậy?”
Cảnh Kinh: “…”
Hắn tức giận nói: “Ngươi đang vội đi chết à?”
Ninh Thần vậy mà nghiêm túc gật đầu, ừ một tiếng.
Cảnh Kinh á khẩu không nói nên lời.
“Ngày ngày ở trong cái nơi không thấy ánh mặt trời này, làm bạn với chuột và gián…!Thà cho ta một cái chết thống khoái còn hơn.”
Cảnh Kinh giật mình, nhìn xung quanh, “Tiểu Cường là ai?”
“Ặc…!Cảnh đại nhân đừng căng thẳng, Tiểu Cường là con gián.”
Cảnh Kinh chết lặng, trán đầy hắc tuyến.
Tên này thật sự không sợ chết sao? Vậy mà còn có tâm trạng đặt tên cho con gián?
“Ninh Thần, đừng vội…!Hoàng thượng chắc sắp hạ chỉ rồi, ta nghe Hoàng thượng nói, định sẽ ngũ mã phanh thây ngươi.”
Cảnh Kinh cố ý dọa hắn.
“Chết tiệt!!!”
Ninh Thần sợ ngây người.
Cảnh Kinh nhìn phản ứng của Ninh Thần, trong lòng mừng thầm, nghĩ thầm dọa chết ngươi đi.
“Ninh Thần, ngươi cũng đừng lo lắng, Hoàng thượng có lẽ chỉ nói vậy thôi.”
Ninh Thần gật đầu, trán đầy mồ hôi lạnh, cười gượng nói: “Chắc chắn là không rồi, Hoàng thượng vừa đẹp trai vừa nhân từ, sao có thể ngũ mã phanh thây ta chứ?”
Cảnh Kinh nói: “Ta cũng cảm thấy sẽ không…!Theo luật, tình huống của ngươi, hẳn là sẽ bị bỏ vào vạc dầu luộc chết.”
Mặt Ninh Thần trắng bệch.
Bỏ vào vạc dầu luộc chết chính là ném người vào trong vạc dầu sôi luộc chết.
Hắn không sợ chết, nhưng sợ chết thảm.
Hắn không muốn bị ngũ mã phanh thây, hoặc bị ném vào vạc dầu luộc thành bánh quẩy.
“Được rồi, ngươi cứ ở yên đây đi…!Chắc không đến mấy ngày nữa thánh chỉ sẽ được ban xuống, đến lúc đó mười tám năm sau lại làm người tốt.”
Cảnh Kinh thấy Ninh Thần sợ đến mức mặt mày trắng bệch, tâm trạng rất sảng khoái…!Thì ra tiểu tử này cũng có lúc sợ hãi?
Cảnh Kinh đi tới cửa lại quay trở về.
Có thể thấy Ninh Thần rất sợ bị ngũ mã phanh thây hoặc bị bỏ vào vạc dầu luộc chết.
Lỡ như tên này vì muốn giữ lại toàn thây mà tự sát thì làm sao?
Hắn gọi ngục tốt sang một bên, dặn dò một hồi lâu, bảo bọn họ phải giám sát Ninh Thần mười hai canh giờ, đề phòng hắn làm ra chuyện ngu ngốc gì đó?
Cảnh Kinh ra khỏi đại lao, sai người dắt ngựa tới, sau đó đi thẳng đến hoàng cung.
Tam hoàng tử tự tiện xông vào đại lao Giám sát ti, đây không phải là chuyện nhỏ, phải bẩm báo cho Hoàng thượng biết.
Quan trọng nhất là, hiện tại Hoàng hậu nhất quyết muốn giết Ninh Thần…!Hoàng thượng vì chuyện này mà đau đầu không thôi.
Có lẽ chuyện Tam hoàng tử tự tiện xông vào đại lao Giám sát ti này, có thể mang đến cho Ninh Thần một tia sinh cơ.
Ninh Thần tên hỗn đản này, mình đã làm nhiều chuyện cho hắn như vậy…!Tên nhóc này vậy mà không tin tưởng hắn, đúng là hỗn đản đến cực điểm.
…
Hoàng cung, Ngự thư phòng.
Hoàng thượng tức giận ném tấu chương trong tay xuống đất, sắc mặt khó coi: “Lại là tấu chương tố cáo Ninh Thần, đám ngôn quan này thật sự là đáng ghét đến cực điểm.”
“Ninh Thần không thù không oán với bọn họ, tại sao cứ phải dồn hắn vào chỗ chết?”
Toàn công công không dám thở mạnh, bước những bước nhỏ tới, cẩn thận nhặt tấu chương dưới đất lên, đặt lên long án.
Hoàng thượng liếc nhìn hắn, trầm giọng nói: “Toàn Thịnh, ngươi nói xem sau lưng chuyện này có phải có người đứng sau thau túng hay không?”
Toàn công công vội vàng cúi đầu, cung kính nói: “Nô tài không hiểu triều chính, chỉ biết hầu hạ Hoàng thượng!”
Có thể hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng lâu như vậy? Toàn công công tuyệt đối là người tinh ranh nhất trong những người tinh ranh, hắn biết lời nào nên nói lời nào không nên nói?