“Ha ha, còn chưa tới một canh giờ, Diêm Vương còn không vội, các người vội cái gì?” Tần Khải cười nhạt, không có vẻ gì là lo lắng.
“Hừ, nói vậy mà nghe được.
Có trời mới biết chú Vương có thể tỉnh lại được hay không, bọn tôi làm sao biết có thể tin tưởng anh được hay không?”
Chung Đằng Quân hừ một cái: “Theo tôi thấy thì cứ gọi cảnh sát bắt hắn ta trước rồi tính tiếp”.
“Đúng vậy, bắt lấy tên lưu manh này, bà đây nhất định phải xử lý mày cho thỏa đáng”, Vương Dao tức giận la ó.
Muốn chiếm tiện nghi của chị đây đâu có dễ.
Nghe điều này, Kỳ Mai Hoa cau mày, định nói gì đó nhưng Tần Khải đã xua tay trấn an bà ấy.
“Vậy sao? Vậy chúng ta tăng cược nhé?”
Tần Khải cười híp mắt, ánh mắt đầy ý vị.
“Tăng tiền đặt cược? Muốn tăng như thế nào?” Hồ Tiểu Chiêu híp mắt, bụng nghĩ tên này đúng là tự dâng mỡ lên miệng mèo.
Tần Khải tinh nghịch cười đáp: “Rất đơn giản, sắp một tiếng rồi, nếu chú Vương tỉnh lại, anh không chỉ phải đưa cho tôi một triệu mà còn phải dập đầu ba lạy, mỗi lần dập đầu đều phải nói: ông nội, cháu sai rồi! Nếu như chú Vương không tỉnh lại thì đổi lại là tôi dập đầu! Thế nào, dám chơi không?”
Chơi như vậy hơi lớn thì phải?
Đừng nói Hồ Tiểu Chiêu và Chung Đằng Quân mà ngay cả Vương Dao cũng sững sờ.
Tiền cược là chuyện nhỏ, nhưng dập đầu quỳ lạy, nói ông nội cháu sai rồi, như vậy có tổn thương lòng tự trọng quá không?
“Không dám dám đúng không?” Tần Khải hứng thú nhìn Hồ Tiểu Chiêu: “Không dám thì cút đi, sau này đừng hành nghề y nữa, thật xấu hổ!”
“Ai không dám!” Hồ Tiểu Chiêu bị khiêu khích thì điên lên, cái gì cũng không thèm để ý nữa.
“Tôi đồng ý đánh cược! Tôi cho anh thêm năm phút nữa, nếu như chú Vương còn không tỉnh lại, anh sẽ thua!”
Hồ Tiểu Chiêu nghiến răng, thầm nghĩ chỉ sau năm phút nữa, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết.
Ai ngờ, Tần Khải mỉm cười xua tay: “Năm phút? Lâu quá!”
Hồ Tiểu Chiêu nheo mắt: “Anh chắc chứ? Đừng nói là tôi không cho anh cơ hội đấy nhé”.
Tần Khải không trả lời, chỉ giơ năm ngón tay lên với một nụ cười đầy ý nhị và gập xuống từng ngón một.
“Năm, bốn, ba, hai…”
Mọi người đều cản thấy khó hiểu, nhưng Tần Khải đã đếm tới số cuối cùng.
Đúng lúc đó, người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.
Vương Tuyết cùng Vương Dao trong nháy mắt há to miệng, trên mặt là vẻ không thể tin nổi.
Kỳ Mai Hoa đột ngột đứng dậy, cùng hai cô cháu gái lao về phía đó.
“Cái này, cái này sao có thể!”
Về phần Hồ Tiểu Chiêu và Chung Đằng Quân thì đều sững sờ, hai mắt mở to như thể nhìn thấy ma.
Thực sự tỉnh lại thật sao? Sao có thể có chuyện thật như đùa vậy?
“Trên đời này không có gì là không thể, chỉ là khả năng của nhiều người có hạn mà thôi”, Tần Khải đứng khoanh tay, không có chút kinh ngạc nào.
“Đừng quên vụ đánh cược của chúng ta.
Tôi vẫn chưa làm ông nội ai bao giờ, hôm nay phải thử cảm giác xem sao!”
Tần Khải dựa lưng vào ghế, cười gian ác.
Hồ Tiểu Chiêu và Chung Đằng Quân mặt đen như đít nồi.
Lòng khó chịu như giẫm phải phân.
“Anh rõ ràng chỉ là ăn may, kiêu ngạo cái gì?” Hồ Tiểu Chiêu không cam tâm nên phản bác lại.
Khóe miệng Tần Khải khẽ nhếch lên, không hề tỏ ra yếu thế mà đáp lại: “Ăn may? Đúng là một trò đùa, thừa nhận y thuật yếu kém với anh khó vậy sao?”
Chung Đằng Quân cũng thẹn quá hoá giận.
“Hừ! Rõ ràng là Tiểu Chiêu châm cứu trước, khiến bệnh tình của chú Vương tốt lên.
Đến phiên anh, mèo mù vớ cá rán, ngẫu nhiên châm cứu ba cái mới may mắn khiến chú Vương tỉnh lại”.
“Đây không phải ăn may thì là cái gì?”
Phụt!
Tần Khải bị những lời của bọn họ chọc cho phì cười.
“Vậy anh có thể giải thích tại sao ban nãy chú ấy đột nhiên sùi bọt mép, toàn thân co giật không?”
Tần Khải nhìn anh ta với vẻ khinh bỉ.
Y thuật của anh ta không tốt cũng không sao, nhưng anh ta còn mặt mũi nói bị anh lợi dụng sao?
Đó không phải vô liêm sỉ thì là gì!
“Cái này…”,
Chung Đằng Quân sửng sốt một lúc, anh ta thực sự nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
“Những điều anh nói lúc trước là cố tình lừa tôi phải không?”
Hồ Tiểu Chiêu đứng bật dậy và hỏi với vẻ mặt u ám.
Trong lòng anh ta có một cảm giác rằng Tần Khải đang cố tình đưa mình vào tròng.
Nếu không thì tại sao lúc đó anh lại xuất hiện và nói ra những lời đó?
“Lừa? Anh còn chưa đủ tư cách!”
Tần Khải khoanh tay và mỉm cười nhìn Hồ Tiểu Chiêu.
“Người nhà họ Đổng các người đều có phẩm hạnh như vậy sao? Y thuật không bằng ai, tính tình cũng không tốt.
Khó trách có người nói nhà họ Đổng các người toàn là lừa đảo, bây giờ nhìn lại, thật sự là một đám người chẳng tốt lành gì”.
“Tôi nghe nói ở đại hội giao lưu y học cổ truyền năm nay anh đã đoạt quán quân? Tưởng người khác không biết sao, chính là ông già Đổng Dương Thiên nhà các người hối lộ phó hội trưởng, để cho anh đạt được quán quân”.
“Làm sao anh biết…”
Hồ Tiểu Chiêu sắc mặt thay đổi ngay lập tức, nói được nửa chừng thì đột ngột dừng lại.
Trong lòng anh ta không khỏi dậy sóng.
Tần Khải thậm chí còn biết một điều bí mật như vậy?
Anh rốt cuộc là ai?
Điều đó khiến Hồ Tiểu Chiêu vừa kinh ngạc vừa thêm phần nghi ngờ rằng Tần Khải cố tình đến để làm hỏng việc tốt của anh ta.
“Khó trách ông nội anh không cho anh theo họ Đổng mà phải theo họ mẹ anh, hoá ra là do sợ mất mặt!”
Thấy đối phương chưa đánh mà tự khai, Tần Khải càng đắc ý, nói năng không kiêng dè gì nữa.
“Còn tại sao tôi biết, từ từ rồi anh sẽ biết!”
Trong khi nói, Tần Khải cũng ngày càng trầm giọng ra uy.
“Hiện giờ, tôi muốn anh làm đúng thoả thuận, tôi chỉ cho anh năm phút đồng hồ, anh tốt nhất suy nghĩ cho kỹ!”
Hồ Tiểu Chiêu nghiến răng, nếu đôi mắt có thể giết người thì Tần Khải đã bị anh ta giết chết hàng trăm lần.
Ngay khi anh ta đang nghĩ một cái cớ để thoái thác thì nhìn thấy Kỳ Mai Hoa đang đi ra khỏi phòng bệnh.
“Hồ Tiểu Chiêu, dám chơi thì dám chịu.
Chẳng lẽ người nhà họ Đổng đều không biết xấu hổ sao?”
Bản thân Kỳ Mai Hoa là một bác sĩ, bà ấy có thể biết ai đúng ai sai trong nháy mắt.
“Tôi……”
Hồ Tiểu Chiêu sắc mặt càng khó coi hơn, nhưng anh ta không biết rằng hình tượng của mình trong lòng Kỳ Mai Hoa đã bị những hành động ban nãy phá huỷ hoàn toàn.
“Đương nhiên, nếu như anh không muốn, tôi có thể gọi điện thoại cho Đổng Dương Thiên, để ông ta đích thân tới!”
Chỉ một câu nói mà khiến Hồ Tiểu Chiêu sợ tới mức cả người mềm nhũn, vội vã quỳ trên mặt đất.
Huống chi họ Vương là thế lực mà nhà họ Đổng không thể động tới.
Nếu Kỳ Mai Hoa gọi một cuộc điện thoại thôi thì cũng đủ biến anh ta thành kẻ vô dụng ở nhà họ Đổng.
“Đừng, đừng, đừng, tôi dập đầu, tôi dập đầu!”
Dù không muốn đến thế nào, Hồ Tiểu Chiêu chỉ có thể dập đầu xuống đất một cách nặng nề.
“Ông nội, cháu sai rồi!”
“Ông nội, cháu sai rồi!”
“Ông nội, cháu sai rồi!”
Ba tiếng cộp vang lên!
Nhìn thấy dáng vẻ buồn cười này của Hồ Tiểu Chiêu, chị em Vương Tuyết không nhịn được cười.
Về phần Hồ Tiểu Chiêu, khuôn mặt anh ta nóng bừng, cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Chao ôi! Chao ôi! Chao ôi! Gọi ông nội ngoan thế này thì ông sao nỡ từ chối”.
Tần Khải cười toe toét giống như trúng xổ số!
“Gọi ông nội cũng gọi rồi, dập đầu cũng dập đầu rồi, giờ thì chi phiếu hay quẹt thẻ đây? Dù có là tiền mặt thì ông cũng không ngại đâu cháu trai!”
Hồ Tiểu Chiêu cắn sắp chảy máu môi tới nơi và anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Khải bằng ánh mắt hình viên đạn.
Anh ta xé một tấm séc, viết một dãy số lên đó rồi đặt nó trước mặt Tần Khải.
Sau đó anh ta quay người cùng Chung Đằng Quân rời đi!
“Chậc chậc, một triệu, hôm nay phát tài rồi đây”.
Mắt Tần Khải sáng lên, hôn lên tấm séc một cái, còn không quên gọi với theo Hồ Tiểu Chiêu.
“Cháu trai, sau này đừng gọi ông là ông nội, ông nội không muốn mất mặt như vậy đâu!”
Hồ Tiểu Chiêu lảo đảo và suýt ngã xuống cầu thang.
“Tần Khải, cứ chờ mà xem, hai ta không đội trời chung!”.