Sau Tết Nguyên đán, với sự hỗ trợ đắc lực của chị Vi, Trình Dục đã được bổ nhiệm lên làm phó trưởng phòng phòng Kiểm soát rủi ro chi nhánh Nhân An của ngân hàng ZT. Mặc dù sự thay đổi này khiến anh bị thuyên chuyển ra khỏi chi nhánh, nhưng nó lại mang đến cho anh bước nhảy vọt lớn về thu nhập và cấp bậc, ngay cả tiền thưởng Tết cũng tăng gấp đôi, khiến các đồng nghiệp vào làm cùng năm với anh ganh tị chết đi được.
Trình Dục là người đầu tiên được thăng chức lên phó trưởng phòng trong tất cả các đồng nghiệp vào làm cùng năm ở ngân hàng ZT. Song, lãnh đạo cũng chẳng khơi khơi mà đưa ra quyết định như vậy. So với những nhân viên được thăng chức cùng thời, cả năng lực và thái độ làm việc của Trình Dục đều cực kỳ nổi bật, hằng hà sa số những đêm anh cực khổ tăng ca đều được lãnh đạo ghi lòng tạc dạ. Nhưng những thứ này lại không ngăn nổi lời đồn thổi nhảm nhí, truyền từ chi nhánh cũ đến tận chi nhánh Nhân An, đến cả đồng nghiệp mới của Trình Dục cũng thầm bàn tán rằng, chẳng biết phó trưởng phòng mới có giao dịch tiền bạc hay quyền hành gì với giám đốc chi nhánh hay không nữa.
So với những suy đoán nhạy cảm của đồng nghiệp, bản thân Trình Dục không có cảm giác gì với việc được thăng chức, thay vì nói là vui vẻ, phải nói là anh chẳng biết làm sao. Nói thẳng ra, lòng nhiệt thành mà Trình Dục dành cho công việc này thật sự có hạn, anh cũng chẳng hứng thú với tiền tài hay thăng quan tiến chức, thay vì đi “quan lộ hanh thông”, anh muốn có một cuộc đời yên ổn ngày ngày tan tầm đúng giờ hơn. Hơn nữa, trong những năm này, mỗi lần đi làm anh lại phải di chuyển trong khổ sở, thế nhưng vừa chuyển đến nhà mới gần chi nhánh cũ, thì trong nháy mắt đã bị bắt về trước khi giải phóng, bị thuyên chuyển công tác đến khu Nhân An xa hơn rất nhiều. Trình Dục im lặng thở dài, ngẫm nghĩ, sợ là sau này càng không có thời gian chăm sóc Chu Hoành Viễn.
Khi làm nhân viên bình thường, Trình Dục chỉ cần chăm coi một phần ba mẫu đất của mình cho tốt, bây giờ trở thành phó trưởng phòng có nghĩa là anh sẽ cần phải quản lý nhiều thứ hơn, trách nhiệm trên vai cũng nặng nề hơn, vô hình trung có rất nhiều áp lực. Lúc trước, Trình Dục không cần quá bận tâm đến cách ăn mặc của mình, còn bây giờ lên cấp quản lý rồi, anh bất đắc dĩ phải chấp nhận thứ của nợ đó, ngày nào cũng chui vào một bộ âu phục nghiêm trang, cả người trông chẳng khác gì xác ướp.
Trong tổng các chi nhánh của ngân hàng ZT, tình hình kinh doanh của chi nhánh Nhân An không phải là tệ nhất, nhưng nó lại toạ lạc ở một vị trí không hề đẹp chút nào. Đi khắp thành phố J, không còn chỗ nào đặc biệt hơn khu Nhân An nữa, nguyên nhân là vì khu vực này chứa ngôi làng đô thị duy nhất của thành phố J. Những dãy nhà một tầng đổ nát, những toà nhà nghiêng trái ngã phải, kèm theo dòng chữ “Phá dỡ” lớn đỏ như máu xiêu vẹo nhìn mà khiếp người. Chi nhánh Nhân An nằm ở bên ngoài trung tâm thương mại Nhân An, mặc dù không ở gần làng đô thị, nhưng mà khách hàng hằng ngày vẫn là người đến từ làng đô thị. Nào là tiểu thương, rồi hộ gia đình có nhà bị phá dỡ, đến cả những tên xã hội đen ồn ào ồn ào, lại còn có mấy ông bà già nói năng vô lý, tất cả những con người này tạo thành khung cảnh có một không hai của chi nhánh Nhân An.
Ngày đầu tiên Trình Dục đặt chân đến chi nhánh Nhân An, anh đã cảm thấy nhức nhức cái đầu rồi. Phòng Kiểm soát rủi ro thuộc về bộ phận trung gian và hậu cần của ngân hàng, không cần tiếp xúc trực tiếp với khách hàng. Công việc chính mỗi ngày của phòng này là tiến hành đánh giá và rà soát kịp thời các rủi ro về chiến lược, tín dụng, thị trường, tu chỉnh, v.v., và vì thế, đây là một phòng ban chỉ xử lý công việc, không giao tiếp với người. Nhưng dù là vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn khung cảnh trong sảnh ngân hàng đã khiến Trình Dục cảm thấy cả người khó chịu vô cùng, huống chi là những nhân viên quầy tiếp tân và quản lý sảnh trực tiếp giao dịch với khách hàng.
Vấn đề nan giải còn đang chờ Trình Dục không chỉ có vậy. Tình hình ở chi nhánh Nhân An khác xa so với chi nhánh cũ, chất lượng nhân viên không đồng đều, vấn nạn con ông cháu cha phức tạp, với lại bởi vì “trời cao hoàng đế xa” cho nên mạnh ai người nấy làm, thấy Trình Dục tuổi còn trẻ, lại còn là người mới đến, nên càng không đặt anh vào mắt.
Trình Dục vốn còn trẻ, da mặt mỏng, còn chưa quen thuộc với chi nhánh Nhân An. Xét về tuổi tác, một số đồng nghiệp trong văn phòng đều là đàn anh đàn chị “có thâm niên”, đi làm thì đi muộn về sớm, phân việc thì lần lữa từ chối, xảy ra vấn đề là lập tức chối bỏ trách nhiệm, đến lúc Trình Dục nhúng tay vào thì trong miệng bọn họ lại biến thành anh “ra vẻ”, làm bộ làm tịch, thể nào mấy mớ bòng bong này chả rơi trên đầu họ.
Cấp dưới như vậy đã đành, đằng này đến chính trưởng phòng phòng Kiểm soát rủi ro Bào Văn Quân cũng là một “con cáo già đời”. Bào Văn Quân khoảng hơn 40 tuổi, để kiểu tóc Địa Trung Hải [1], dáng người thấp bé mập mạp, mấy người “có thâm niên” đặt cho gã biệt danh là Bào Bí Đao. Bào Bí Đao làm việc ở chi nhánh Nhân An này đã hai mươi năm, đã thăm dò được ra phẩm hạnh của đám người này từ lâu rồi, thế nên gã cũng thuận theo đó mà càng lựa chọn cách làm việc đục nước béo cò. Với công việc, có thể đẩy cho người khác làm thì tích cực đẩy, thấy Trình Dục còn trẻ và non nớt, gã vừa khinh thường đến cùng cực vừa bóc lột áp bức không thôi.
Trình Dục là một nhân viên bộ phận hậu cần, khi ở chi nhánh cũ rất ít khi tham dự tiệc tùng, nhưng đến chi nhánh Nhân An lại phải nhập gia tùy tục, anh ăn hết bữa cơm này đến hết bữa cơm khác trong miễn cưỡng, không cam lòng nốc hết ly này đến ly kia, chỉ ngắn ngủi mấy chục ngày, anh như già đi thêm vài tuổi.
Đêm trước đêm giao thừa, tiệc trong ngân hàng kéo dài đến 10 giờ tối, tàn tiệc rồi, Trình Dục mới loạng choạng gọi xe về, lảo đảo đi vào hành lang, vịn vào tường, lấy chìa khóa ra, sau khi mở cửa ra thì thấy Chu Hoành Viễn đối diện mình, trong khoảnh khắc tầm mắt hai người va vào nhau, Chu Hoành Viễn gần như là bật dậy khỏi ghế, sải bước về phía anh, không nhịn được mà bế anh mang vào phòng ngủ.
Chu Hoành Viễn giúp Trình Dục thay giày dép và quần áo, từ trên cao nhìn xuống chú mình đang nằm liệt giường, hai người đều không nói gì. Trình Dục vốn cũng đang nhìn Chu Hoành Viễn, nhưng chỉ trong phút chốc, lòng anh liền trào dâng nỗi xấu hổ nan kham. Anh đưa tay lên che mắt lại, quay đầu nhìn vào bức tường ố vàng, trái tim dưới tác dụng của rượu cứ nảy “thình thịch”, “thình thịch” rất nhanh. Giờ khắc này, Trình Dục cảm thấy một góc trong mình đã vỡ tan, vỡ trong tuyệt vọng và tan trong say khướt. Anh có thể lãng phí đời mình cho một công việc anh không thích; anh có thể nói đi nói lại rất nhiều lời anh không muốn; anh có thể vì kế sinh nhai mà gượng cười và đánh mất bản thân… Nhưng đến khi Chu Hoành Viễn nhận ra tất cả, đến khi Chu Hoành Viễn nhìn thấu được linh hồn thống khổ, giãy giụa, bất lực, nghèo túng của anh, anh chỉ thấy tôn nghiêm mất hết.
Từ lâu anh đã chấp nhận sự bình thường của bản thân, nhưng lại vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ khi không thể trở thành một phụ huynh không gì không làm được của đứa nhỏ đó.
Ánh mắt Chu Hoành Viễn rất nhạt nhẽo, không nhìn ra cảm xúc gì, cũng không đoán được giờ phút này cậu đang suy nghĩ cái gì. Cậu chỉ bình tĩnh nhìn Trình Dục dưới ánh trăng, thậm chí không chớp mắt lấy một cái. Ánh mắt này hoàn toàn không giống như ánh mắt một đứa nhỏ nên nhìn người lớn, phảng phất cứ như đã nhìn thấu hết thảy người trước mắt, lại từa tựa như hoàn toàn không quan tâm đến người đàn ông nuôi dưỡng cậu này.
Có đôi khi, Trình Dục luôn cảm thấy trong thân thể cậu thiếu niên Chu Hoành Viễn mười mấy tuổi này ẩn chứa một con sói, hoặc là một con chim ưng, chúng ngủ đông ngay bên cạnh mình, chỉ chờ thời cơ để hành động.
Chu Hoành Viễn vẫn không nói gì, qua một lúc lâu, lâu đến mức Trình Dục gần như muốn thiếp đi, cậu mới ra khỏi phòng, cầm khăn ướt lau mặt cho anh.
Trình Dục nửa say nửa tỉnh không kiên trì được bao lâu, hoàn toàn mất đi ý thức trong cảm giác ướt át này.
Cả một đêm này Trình Dục mơ một cách đứt quãng, lúc bừng tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Anh lắc lắc cái đầu, cố gắng nhớ lại chút gì đó, thế nhưng chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ lại cảnh con chó sói hung mãnh lạ thường đuổi phía sau, trong mắt nó lóe lên ánh xanh, còn anh thì cứ cuống cuồng chạy trên thảo nguyên như điên vậy.
Trình Dục thở hổn hển vài hơi, khi hoàn toàn tỉnh táo mới phát hiện Chu Hoành Viễn đã rời giường, ngay cả chăn cũng gấp gọn gàng, đặt ở trên gối đầu. Trình Dục vô tình sờ sờ chỗ Chu Hoành Viễn ngủ, lại chỉ chạm vào một mảng lạnh lẽo.
Trình Dục bất lực cười cười. Giấc ngủ này của anh quá dài, đầu hơi đau, nên anh dứt khoát đứng dậy, sau khi rửa mặt qua loa, anh thấy Chu Hoành Viễn đang đọc sách ở phòng khách. Trình Dục đi tới, sờ sờ đầu Chu Hoành Viễn, tâm tình hơi phức tạp. Từ trước đến giờ Chu Hoành Viễn luôn là một đứa trẻ có kỷ luật, dù không khiến anh lo lắng nhưng lại làm Trình Dục thấy cậu có hơi đáng sợ. Đây là một cảm xúc không nguyên cớ, nhưng nó cứ tràn lan trong lòng Trình Dục, anh lắc lắc đầu, cuối cùng đè suy nghĩ này xuống, dịu dàng nói, “Đi thôi, chú dẫn con đi sắm đồ Tết.”
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 44.