Khi trên mạng náo nhiệt đến dầu sôi lửa bỏng, long trời lở đất, Lâm Tư đột nhiên nhận được cuộc gọi từ bộ phận tuyên truyền, nói rằng bộ phận quan hệ công chúng của Tập đoàn Chu thị đã liên hệ với bọn họ, nói có thể giúp Thời Quang nhanh chóng vượt qua cuộc khủng hoảng này.
Đội ngũ quan hệ công chúng của Chu thị là một trong những đội giỏi nhất nhì cả nước, cho dù Chu thị cũng liên quan tới giới giải trí, nhưng đội quan hệ công chúng của họ chưa bao giờ phục vụ bất kỳ người nổi tiếng nào, bình thường chỉ chịu trách nhiệm duy trì hình ảnh của công ty.
Đối mặt miếng bánh từ trên trời rơi xuống, Lâm Tư cảm thấy có chút nghẹn ngào, anh và Chu Từ Thâm chưa từng có qua lại, dù sao cũng không phải là người tốt làm từ thiện vô cớ.
Nhưng bây giờ tình hình đã vô cùng cấp bách, bọn họ tạm thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Khi Lâm Tư chuẩn bị thương lượng cùng đội quan hệ công chúng của Chu thị cử tới, Nguyễn Tinh Vãn lại xuất hiện ở cửa phòng họp, nhẹ giọng nói:
“Chủ biên Lâm, tôi bằng lòng nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông, giải thích từ đầu tới cuối chuyện này.”
Bùi Sam Sam ở bên cạnh muốn ngăn cản cô: “Tinh Tinh……………………….”
Nguyễn Tinh Vãn lại nói:
“Tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, và tôi cũng biết rằng cách làm hiện tại có thể không phải là thích hợp nhất, nhưng nếu sự việc tiếp tục bùng phát, sẽ ảnh hưởng lớn hơn đến danh tiếng của Thành Quang.”
Lâm Tư đồng ý với đề nghị của cô.
Châu báu Thành Quang là một tạp chí nổi tiếng ở trong nước, không phải là ngôi sao giải trí, đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy, quan hệ công chúng dù có tốt hơn, cũng nên là người có liên quan trực tiếp giải thích sự việc này.
Rất nhanh sau đó, Thành Quang đã tổ chức một cuộc họp báo nội bộ.
Lâm Nam sau khi nghe điện thoại, mới cẩn thận gõ cửa phòng tổng giám đốc.
Chu Từ Thâm thậm chí không ngẩng đầu lên, giọng điệu không lạnh không nhạt mà nói:
“Sự tình đã xử lý xong chưa?”
“Chu tổng, Thời Quang từ chối sự giúp đỡ của chúng ta rồi. Họ nói họ đã có cách giải quyết.”
Chu Từ Thâm gập tài liệu trước mặt lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc nào: “Giải pháp mà bọn họ nói tới là gì?.”
“Mở một cuộc họp báo, làm sáng tỏ sự việc này.”
Chu Từ Thâm đặt bút xuống, cười chế nhạo.
Sự việc này bắt đầu là từ Nguyễn Tinh Vãn, ngoài cô ra còn có ai có thể làm rõ trước mặt giới truyền thông.
Cô ấy thích được vạch trần trước công chúng đến vậy sao, không biết thông tin thân phận của bản thân sẽ đều bị tung lên mạng hay sao?
Ngay lúc Lâm Nam cho rằng anh sẽ giận cá c.h.é.m thớt, Chu Từ Thâm lại nhẹ nhàng nói:
“Tôi biết rồi, ra ngoài đi.”
Lâm Nam vừa rời đi, điện thoại của Chu Từ Thâm liền vang lên, là cuộc gọi từ nhà cũ Chu gia gọi tới.
“Tin đồn ở trên mạng là như thế nào vậy?”
Chu Từ Thâm thản nhiên nói:
“Chính là như ông thấy, đều là tin đồn.”
Ông cụ Chu trầm giọng nói:
“Ta đương nhiên biết là tin đồn, ta đang hỏi là Nguyễn Tinh Vãn không ngoan ngoãn ở nhà, mà lại ra ngoài gây chuyện lớn như vậy, rốt cuộc muốn làm gì. ”
“Cô ấy không phải là chim hoàng yến mà con nuôi, muốn làm gì là tự do của cô ấy.”
Cũng may là ông cụ Chu cố ý gọi điện thoại không phải là vì nói chuyện này, dừng một chút lại nói:
“Từ Thâm, nghe nói người phụ nữ bên cạnh con đang mang thai, nếu Nguyễn Tinh Vãn đã gả vào nhà họ Chu ba năm rồi mà vẫn không có tin gì, vậy con tìm thời gian cùng cô ta li hôn đi, cũng để tránh việc cô ta chiếm giữ vị trí của Chu thái thái, lại không hề có tác dụng.”
Giọng nói của Chu Từ Thâm càng ngày càng lạnh lùng:
“Trong mắt ông, có phải chỉ cần bất kỳ người phụ nữ nào mang thai con của con, đều có thể cho họ gả vào Chu gia?”