“Mình…………………..”
Nguyễn Tinh Vãn vừa nói một chữ, lại cảm thấy buồn nôn, nhưng lần này cả nửa ngày cũng không nôn ra được.
Cô xoa xoa bụng, có chút bất lực, thật là một tên nhóc xấu tính.
Bùi Sam Sam rót cho cô một ly nước ấm:
“Tinh Tinh, mình đưa cậu về nhà trước nhé.”
Lúc này, có mấy nhân viên công tác của Thành Quang đi ngang qua bọn họ, nhỏ tiếng bàn luận.
“Mọi người nói xem tại sao lần này Chu thị lại giúp chúng ta nhỉ? Thậm chí còn cử đội quan hệ công chúng át chủ bài ra. Thậm chí đến Hứa Loan còn chưa nhận được đãi ngộ như vậy.”
“Đúng vậy, dù thế nào đi nữa, Hứa Loan cũng là nữ hoàng điện ảnh nổi tiếng, là nữ diễn viên số một của Chu thị. Trước đây có scandal nổ ra, đội quan hệ công chúng của Chu thị cũng không ra mặt.”
“Tôi nghe bạn tôi nói, đội nhóm của Hứa Loan còn đi xin chủ tịch Chu thị cho phép sử dụng đội quan hệ công chúng, mọi người đoán xem chủ tịch đã nói gì?”
“Việc của bản thân tự mình giải quyết. Nếu không giải quyết được thì hãy rời khỏi đội nhóm.”
“Điều này quả là không hợp tình hợp lí rồi.”
“Hazza, tin tức của mấy người quá lạc hậu rồi. Hứa Loan là việc của hai năm trước, vị chủ tịch của Chu thị đó bây giờ rất biết thương hương tiếc ngọc.”
Có mấy người lập tức vểnh tai lên nghe lời bàn tán.
Ngay cả Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam cũng bị thu hút một cách vô thức.
Người đó nói thêm:
“Mấy người có biết Thư Tư Vi không, người mẫu mới của Chu thị gần đây, người ta thực tế là người trong lòng của Chu tổng đó. Không phải đội của Thư Tư Vi trước đây vẫn luôn muốn được lên trang bìa tạp chí của chúng ta sao? Lâm chủ biên cảm thấy cô ấy không phù hợp, đã từ chối rồi. Nhưng tôi nghe nói, bộ truyện ‘Mối tình đầu’ vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, Thư Tư Vi nghe được tin này liền muốn hợp tác với tạp chí của chúng ta để làm quảng bá trang bìa.”
“Đúng, đúng, đúng, tôi cũng đã nghe nói về việc của cô ấy. Dù sao thì Lâm chủ biên vẫn là từ chối cô ấy. Nhưng hôm qua Chu tổng không phải đã đến họp báo sao? Tôi nghe nói anh ấy muốn mua trang sức trong bộ truyện ‘Mối tình đầu’ để tặng ai đó, liệu có phải để tặng cho Thư Tư Vi không. Nhất định là để giúp cô ta có cơ hội lên trang bìa.” “Nói như vậy, sở dĩ Chu tổng lần này cử đội quan hệ xã hội tới giúp chúng ta là để Thành Quang mắc nợ một ân tình, mở đường cho tương lai của Thư Tư Vi sao. Chu tổng thật sự là đã rất hao tâm tổn sức.”
Mấy người tán gẫu với nhau, càng đi càng xa.
Bùi Sam Sam từ trong thâm tâm chửi một câu:
“Đôi nam nữ chó má khốn nạn này lại bày đặt ân ái lớn như vậy, tôi khinh!”
Nguyễn Tinh Vãn chỉ là sờ một chút tờ giấy ly hôn trong túi, cô nghĩ, quả thực là xác nhận hai câu nói.
Miệng của đàn ông là quỷ lừa người.
Nếu người đàn ông mà đáng tin cậy, thì con lợn nái cũng có thể trèo cây.
Nếu anh và Thư Tư Vi không có một chân thì cô cũng không có chân.
Nguyễn Tinh Vãn thu hồi suy nghĩ nói: “Sam Sam, cậu bận việc của cậu đi, mình còn có chút việc, cần phải đi nơi khác một chuyến.”
Mặc dù sự việc lần này không có gì đáng lo ngại, cũng đã được giải quyết thỏa đáng, nhưng vẫn còn một số tài khoản, nói tóm lại là vẫn cần tính toán chút.
Nhưng vừa rời khỏi Thành Quang, điện thoại di động của Nguyễn Tinh Vãn liền vang lên.
Cô im lặng nhìn màn hình nhấp nháy, nhưng mãi không nghe máy.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng điện thoại cũng im lặng.
Trước đó cô đã nói rõ ràng, giữa cô và Lý Hoài Kiến, dù là vì bất kì lí do gì, cũng không cần thiết phải liên lạc nữa.
Nguyễn Tinh Vãn đang định bắt taxi, thì điện thoại di động lại reo lên.
Cô nhìn thấy cuộc gọi này lại càng không muốn trả lời.
Tên đàn ông khốn nạn ăn ở hai lòng, phiền phức.