Nhưng nếu cô không thêm anh vào, thì lại giống như nợ tiền không muốn trả.
Hơn nửa giờ sau, Nguyễn Tinh Vãn thông qua ứng dụng kết bạn của mình và trực tiếp đặt quyền hạn bạn bè chỉ là trò chuyện.
Đã chuẩn bị sẵn sàng để lần nữa chặn anh ta ngay sau khi trả tiền xong.
Một bên khác, Chu Từ Thâm đang ngồi trong phòng ăn Chu gia thì nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn lần nữa quay trở lại danh sách bạn bè.
“Gần đây công việc công ty cũng không bận lắm, có thời gian thì cháu hãy về thăm nhà nhiều hơn chút, đừng để ông phải năm lần bẩy lượt nhắc nhở.”
Chu Từ Thâm nhìn chằm chằm vào điện thoại, nghĩ xem nên gửi gì cho cô để nhắc nhở người phụ nữ không biết suy xét này có thể đến cầu xin anh.
Thấy Chu Từ Thâm không thèm để vào tai, ông nội Chu trầm giọng nói:
“Chu Từ Thâm, ta đang nói chuyện với cháu, cháu có nghe không vậy?”
Chu Từ Thâm úp điện thoại lên bàn, cầm cốc nước trước mặt lên uống một ngụm, thản nhiên nói:
“Nghe thấy rồi.”
Ông nội Chu nhìn thái độ không nóng không lạnh này của anh, càng thêm tức giận, tuy nhiên, do thực lực hiện tại của Chu Từ Thâm nên không thể nói quá gay gắt, chỉ có thể đổi đề tài:
“Chuyện lần trước ta nói với cháu, cháu hãy suy nghĩ cho kĩ nhé. Cháu cũng sắp 30 tuổi rồi, cũng không còn trẻ nữa. Đã đến lúc phải suy nghĩ những chuyện tiếp theo. Cháu và Nguyễn Tinh Vãn cũng đã li hôn rồi, dù sao thì cô ta cũng không xứng sinh con cho Chu gia, lần này cháu hãy cẩn thận chọn một gia đình tương xứng chút. ”
“Cháu không có ý định sinh con.”
Ông nội Chu sững sờ, tức giận nói:
“Cháu nói gì cơ!”
Giọng nói của Chu Từ Thâm vẫn bình tĩnh như vậy:
“Cho dù đối tượng kết hôn là ai đi chăng nữa, cháu cũng không có ý định sinh con.”
“Cháu đang nói hỗn láo gì vậy! Không muốn có con, cháu đang muốn làm gì vậy!”
“Con cái đối với cháu mà nói, không phải đồ vật bắt buộc, cũng không phải nhu yếu phẩm. Nếu ông muốn, thì có thể tự mình sinh thêm một đứa.”
Chu Từ Thâm nói xong liền đứng dậy rời đi, không thèm nhìn ông lấy một cái.
Ông nội Chu tức giận tới mức khó thở, loạng choạng sắp tức chết.
Sau khi Chu Từ Thâm ra khỏi cửa lớn, Chung Nhàn vốn vẫn im lặng đặt bộ dụng cụ đồ ăn xuống, tao nhã lau miệng, cười mỉa mai:
“Có vẻ như nguyện vọng của ông thất bại rồi.”
Kể từ khi Chu Từ Thâm tiếp quản Chu gia trong vài năm qua ngày càng khó kiểm soát, Ông nội Chu đã nảy sinh suy nghĩ bồi dưỡng người thừa kế tiếp theo.
Do bởi ông nội Chu quá kiêng dè Chu Từ Thâm, nên không dám để anh liên hôn thương nghiệp, vì sợ quyền lực của anh ngày càng tăng thì sẽ khó kiểm soát hơn.
Vì vậy, sự xuất hiện của Nguyễn Tinh Vãn cùng với tờ kết quả khám thai đã mang đến cho ông nội Chu một hy vọng.
Chính vì vậy, Chu gia không hề điều tra về việc Nguyễn Tinh Vãn mang thai là thật hay giả, bởi vấn đề này không hề quan trọng.
Nói cách khác, nếu cô thật sự mang thai giả, ông thậm chí có thể giúp cô giấu chuyện đó cho đến ngày cô thực sự có thai.
Cũng đã đã kết hôn rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có con.
Nhưng điều cô không ngờ là sau đó lại xảy ra chuyện như vậy, cô vẫn luôn không có thai tiếp.
Sau khi Chung Nhàn lên lầu, ông nội Chu cau mày suy nghĩ trầm tư, giờ ông càng nhận ra rằng việc đón Chu Từ Thâm quay về là một lựa chọn sai lầm.
Một khi quân cờ rời khỏi tay người chơi, toàn bộ bàn cờ sẽ phát triển theo chiều hướng khó lường.
Trên đường trở về, Lâm Nam hỏi:
“Chu tổng, vẫn là trở về biệt thự Tinh Hồ phải không?”
Chu Từ Thâm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hừ một tiếng ở chóp mũi.
Lâm Nam thấy tinh thần của anh có chút mệt mỏi, ngập ngừng thăm dò nói:
“Có cần hỏi bà chủ loại thuốc đau đầu trước đây vẫn luôn chuẩn bị cho anh là mua ở đâu không?”