Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 26: Cái loại trong đình nghỉ mát ấy



Ngay từ ban đầu Hà Diệp đã nắm lấy quần áo của Lục Tân và ngay sau đó tay của cô đã mất hết sức lực.

Bên tai cô nghe được tiếng mưa to rào rào còn những gì Lục Tân cảm nhận được lại là trận mưa này, rất nhiều lần cô cảm thấy anh cuối cùng cũng dừng lại rồi nhưng giây tiếp theo anh lại làm lại lần nữa.

Mặc dù cô được ôm trong vòng tay của Lục Tân nhưng động tác ngẩng đầu lên trong thời gian dài vẫn khiến cổ Hà Diệp đau nhức.

Cô lại thử đẩy vai anh lần nữa.

Lục Tân dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn lên, kéo gáy bạn gái qua để cô dựa vào lòng anh.

Hà Diệp thở hồng hộc như người sắp chết đuối, đến khi cô dần bình tĩnh lại thì cô chợt nghe thấy tiếng tim đập của Lục Tân, bịch bịch, bịch bịch, rất rõ ràng.

Nhìn lồ ng ngực gần ngay trước mặt, Hà Diệp chớp mắt.

Ngoại trừ lúc nhỏ được ba ôm ba cõng ra thì đây là lần đầu tiên cô ở gần sát một người con trai như vậy.

Cô cho rằng người sắp hết hơi chỉ có chính mình, không ngờ Lục Tân cũng ở trong tình trạng tương tự thậm chí thời gian kéo dài còn lâu hơn cả cô.

Trải nghiệm xa lạ khiến cô vẫn duy trì im lặng chờ đợi Lục Tân phá vỡ sự im lặng và xấu hổ này.

Không biết qua bao lâu, Lục Tân rốt cuộc cũng cử động. Anh cúi đầu xuống xoa tóc cô, hỏi ở bên tai nàng: “Vừa rồi, cảm giác như thế nào?”

Hà Diệp không nhìn thấy mặt anh, chỉ có hơi thở nóng rực phả vào tai cô. Cô rụt vai lại, không biết nên trả lời như thế nào.

Loại chuyện này cũng phải giao lưu trao đổi à?

Về phần cảm giác của cô thì, khóe miệng đau, khóe môi đầu lưỡi đều sưng lên, quả thực không thể nói được tốt bao nhiêu nhưng cũng không quá phản cảm. Nếu phải tổng kết lại thì cảm giác này rất kỳ quái, cô lại càng không hiểu tại sao hôn lại trở thành một trong những hành động thân mật được các cặp đôi yêu thích.

“Anh rất thích.” Lục Tân cúi đầu xuống nhìn cô nói.

Ngay khi hai người chạm mắt nhau, Hà Diệp đã nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, cô thực sự không thể thảo luận chuyện này một cách phóng khoáng như vậy được.

Khuôn mặt của cô vẫn đỏ bừng bởi vì thiếu oxy trong thời gian dài, đôi mắt cụp xuống trông như đang ngại ngùng, điều này đặc biệt khiến người ta muốn tiếp tục thích cô và bắt nạt cô.

Yết hầu Lục Tân chuyển động, hai tay anh lại lần nữa nâng mặt cô lên.

Trái tim Hà Diệp lỡ một nhịp, cô đã kịp thời che miệng trước khi anh kịp hôn được, cả người đều trốn về phía sau.

Động tác của Lục Tân cứng đờ, trong đôi mắt đen kịt của anh đồng thời hiện lên sự nghi ngờ và căng thẳng: “Em không thích à?”

Hà Diệp lắc đầu, lông mi cụp xuống, giọng nói trầm thấp rầu rĩ: “Không giống như trong tưởng tượng của em.” 

Rất là không quen.

Lục Tân sửng sốt sau đó lập tức hiểu ra thì có chút muốn cười, anh nhìn cô hỏi: “Anh trong tưởng tượng của em đã hôn em như thế nào?”

Giọng điệu đùa cợt đó là nam sinh xấu xa đang trêu chọc bạn gái ngoan ngoãn của mình.

Hà Diệp: “…”

Cô vốn không hề tưởng tượng đến cái cảnh Lục Tân sẽ hôn cô như thế nào, ý của cô là nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn của người yêu trong tưởng tượng của cô!

Thế nhưng loại chuyện này càng giải thích thì càng xấu hổ nên Hà Diệp chỉ có thể trừng mắt nhìn anh biểu thị phản đối.

Cô có khuôn mặt vô cùng ngây thơ thanh thuần, đôi mắt đen trong veo tràn đầy cảm xúc, Lục Tân cũng sợ cô thực sự tức giận nên thôi không trêu chọc cô nữa mà nghiêm túc giải thích: “Xin lỗi, anh cũng không ngờ vừa mới bắt đầu đã như vậy, chỉ là, anh không nhịn được.”

Về lý trí, anh biết mình nên tiến hành theo tuần tự từng bước một nhưng khi thực sự ôm cô rồi thì chỗ nào trên người cô cũng mềm nhũn, dã thú trong lòng Lục Tân đã bị đánh thức.

Hôn thành ra như thế này đã là kết quả của sự kiềm chế của anh rồi. Nếu thực sự để mặc cho anh muốn làm gì thì làm thì…

Lục Tân rũ mắt xuống, cấm không cho phép mình nghĩ thêm nữa.

Hai người không ai nhìn nhau mà đều im lặng một lúc lâu.

Cơn mưa mát lạnh dần dần áp chế được nhiệt độ tăng cao của cơ thể, Hà Diệp nhìn lướt qua bên ngoài công viên hỏi khẽ: “Mấy giờ rồi?”

Lục Tân nhìn đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ chỉ bốn giờ.

Hai người rời rạp chiếu phim lúc ba giờ, đi tới đây nhiều nhất mất 15 phút cộng thêm mấy phút chụp ảnh nữa thì nói cách khác, nụ hôn vừa rồi của hai người vậy mà kéo dài hơn nửa giờ đồng hồ.

“Ba rưỡi rồi.” Lục Tân tháo đồng hồ bỏ vào trong túi, vẻ mặt như thường.

Đương nhiên, Hà Diệp cũng nhanh chóng tính toán trong lòng, nghĩ đến nụ hôn vừa nãy vậy mà có thể kéo dài hơn mười phút, cô càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lục Tân lấy chiếc ô dành cho hai người từ trong túi mua sắm ra: “Đi chụp ảnh đi, bầu không khí ở đây không tệ.”

Hà Diệp quả thực cũng không dám ngồi ở đây nữa nên đã đi theo anh ra ngoài.

Lục Tân chọn một chỗ rồi bảo cô đứng đó, bên cạnh mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn, dưới gốc cây long não bị nước mưa gột rửa đến xanh tươi sáng bóng. Bên ngoài đình nghỉ mát yên tĩnh và cổ kính, Hà Diệp cầm một chiếc ô màu xanh lá cây, cố gắng tạo dáng tự nhiên hết sức có thể.

Lục Tân nhớ tới một chuyện: “Ảnh chúng ta chụp Hán phục khi nào mới có thể lấy được?”

Hà Diệp: “Chu Tình đã gửi cho chị họ của cậu ấy rồi, nói là sẽ giúp mình chỉnh sửa ảnh, tuần sau là có thể lấy được album ảnh.”

Lục Tân nhìn cô: “Gửi cho anh hai tấm.”

Đây không phải thương lượng mà là ép buộc.

Hà Diệp: “…”

Sau khi đi dạo quanh công viên một vòng, cả hai trở lại đình nghỉ mát, dù sao thì túi mua sắm vẫn đặt ở trong đó.

Lục Tân lấy nước của anh ra rồi ngẩng đầu uống vài ngụm.

Ban đầu Hà Diệp không cảm thấy khát nhưng khi nghe thấy tiếng uống nước ực ực của anh thì cô cũng cầm chai nước táo của mình ra.

Lục Tân liếc nhìn cô một cái, đặt bình nước xuống và đi đến trước cột đình, hình như anh phát hiện thấy thứ gì đó nên đã nghiêm túc nhìn nó một lúc lâu.

Sau khi uống nước trái cây xong, Hà Diệp tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lục Tân: “Lại đây xem này, nơi này có chữ.”

Hà Diệp vừa đi qua đó vừa suy đoán xem liệu có phải là cái kiểu “XX đã từng đi qua đây” hay không.

Cô đứng bên cạnh Lục Tân, hơi nghiêng đầu quan sát nhưng không nhìn ra cả. Bả vai cô đột nhiên vị xoay một vòng, đợi đến khi Hà Diệp dựa vào cột đình và ngẩng đầu lên thì Lục Tân đã hôn cô.

Cô vội vàng nhắm mắt lại.

Dường như đã được dạy dỗ nên lần này Lục Tân hôn rất kiềm chế, Hà Diệp không chịu mở miệng thì anh cũng không dỗ cô mở miệng nữa.

“Như thế này có được không?”

Sau khi tách nhau ra, Lục Tân mỉm cười hỏi.

Trong lòng Hà Diệp rối bời, cô đẩy anh ra chạy đến bên túi đồ, một tay xách túi một tay cầm ô bước nhanh vào màn mưa.

Lục Tân vậy mà đã cầm chiếc ô đuổi theo cô và chen vào chiếc ô của cô.

Hà Diệp không thể tin nổi nhìn mái tóc ngắn và bờ vai lập tức bị mưa làm ướt của anh.

Lục Tân giật lấy chiếc ô của cô và quàng tay qua vai bạn gái.

Điều này không giống như kéo cánh tay, Hà Diệp sợ bị người khác nhìn thấy.

Lục Tân: “Mưa lớn như vậy, sẽ không ai đi chú ý đến người khác đâu.”

Anh không chịu buông ra vì vậy Hà Diệp cứ như vậy bị anh nửa ôm nửa kẹp đi ra khỏi công viên, mãi cho đến khi có xe tới thì Lục Tân mới tách ra cách cô một khoảng cách đứng đắn.

Khi lên xe, Hà Diệp lấy điện thoại ra xem thì thấy vậy mà đã gần năm giờ rồi.

Lạ thật, họ dường như cũng không làm gì mà?

Tổ trưởng: [Hôm nay ba mẹ anh đều ở nhà, nếu như em không phiền thì anh có thể đến làm đầu bếp cho nhà em.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Không cần đâu.]

Tổ trưởng: [Vậy trước khi mang cơm đến cho chú thì em phải nói cho anh biết, anh đi cùng với em, đến cửa phía Đông thì dừng.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Không cần đâu.]

Sau khi gửi tin nhắn đi, khóe mắt cô nhìn thấy người đang cúi đầu nghịch điện thoại là Lục Tân đang nhìn về phía cô.

Hà Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tổ trưởng: [Ngày mai anh phải đi thực tập rồi, em không muốn ở bên anh nhiều hơn sao?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [… Ở cạnh nhau thêm để làm gì? Cũng không có gì để nói với nhau.]

Tổ trưởng: [ Cũng không cần nói chuyện, anh chỉ muốn nhìn em thôi.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [… Anh có thể xem ảnh.]

Lục Tân không gửi thêm tin nhắn nào nữa, tay trái anh cất điện thoại vào túi, tay trái ra anh vươn ra nắm chặt lấy tay Hà Diệp, vân vê nắn b óp cái mạnh cái nhẹ.

Hà Diệp sợ bị tài xế nhìn thấy nên muốn rút tay lại nhưng Lục Tân không buông tha cho cô, cô nghiến răng dùng tay còn lại nhéo anh một cái.

Cuộc giằng co nho nhỏ ở hàng ghế đằng sau cuối cùng cũng kết thúc.

Hà Diệp quay lưng về phía Lục Tân dựa vào cửa kính ô tô, “chăm chú” thưởng thức phong cảnh.

Lục Tân nhìn bạn gái của mình rồi lại nhìn mu bàn tay nơi bị bạn gái véo ra hai vết trăng lưỡi liềm nhỏ thì mỉm cười.

Tòa nhà số 10, nhà họ Lục.

Lục Kỷ Bình đang đeo tạp dề nấu ăn trong bếp còn Lâm Vận đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn loay hoay nghịch những chậu cây mới được chuyển đến.

Trong chiếc chậu hoa sứ màu trắng hình chiếc bát đậm mùi cổ xưa đang trồng một đóa sen nhỏ đang nhô ra vài chiếc lá non tròn màu xanh nhạt và nở một bông hoa trắng tinh.

Sau khi thái rau xong, Lục Kỷ Bình nhìn về phía này cười nói: “Tại sao em lại chuyển chậu hoa của con trai ra đây?”

Lâm Vận: “Thằng bé chắc chắn đang yêu đương.”

Lục Kỷ Bình: “Hả?”

Lâm Vận chỉ vào bông hoa sen: “Đây chính là bằng chứng. Một con mọt sách lại đột nhiên trồng cái loại hoa mỏng manh như vậy nhất định đã bị mấy cô gái ảnh hưởng rồi.”

Lục Kỷ Bình nghĩ đến đứa con trai gần đây đang xuất quỷ nhập thần thì cũng cũng không vội vàng phủ nhận suy đoán của vợ mình.

Ở huyền quan truyền đến tiếng mở cửa.

Lâm Vận nhanh chóng cầm chậu hoa sen rời khỏi nhà ăn, sau khi Lục Tân thay dép lê xong thì nhìn thấy mẹ ruột của mình đang bước từ bên trong ra như không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Vận quét mắt nhìn con trai từ trên xuống một lượt: “Con đi đâu chơi vậy?”

Lục Tân: “Con đi chơi với bạn cùng lớp.”

Lâm Vận: “Xem ra con chơi rất vui.”

Lục Tân không muốn cười, nhưng niềm vui trong mắt anh không thể che giấu được trước sự quan sát tinh tường của những người lớn.

Lâm Vận ung dung: “Có phải con đi hẹn hò với bạn gái đúng không?”

Lục Tân cũng không phủ nhận.

Lâm Vận: “Bạn học hồi cấp ba?”

Lục Tân: “Mẹ đừng hỏi, khi nào nên dẫn người về cho ba mẹ gặp mặt thì ba mẹ tự nhiên có thể biết.”

Lục Kỷ Bình: “Ái chà, đến cả gặp mặt người lớn cũng nghĩ đến luôn rồi, con nghiêm túc đấy à?”

Lục Tân chỉ muốn ăn thật nhanh nên đã tự vào bếp xem xem có thể giúp đỡ được gì không.

Lâm Vận đuổi theo: “Con có ảnh của con bé không? Cho mẹ nhìn một cái thôi, cô gái có thể khiến con rung động chắc chắn không phải người thường.”

Lục Tân: “Có, nhưng không cho mẹ xem đâu.”

Lâm Vận vỗ đứa con trai đã sớm cao hơn bà ấy một cái.

Lục Tân chỉ cười.

Cơm đã chín trước, Lục Tân xới cho mình một bát, cũng không đợi đồ ăn lên mà đã trực tiếp ngồi vào bàn ăn luôn.

Lâm Vận: “Vội vàng như vậy sao, buổi tối con còn muốn đi ra ngoài à?”

Lục Tân chỉ biết cắm đầu vào ăn.

Lâm Vận nháy mắt ra hiệu với chồng.

Lục Kỷ Bình nhìn con trai mình, tạm thời cũng không can thiệp.

Sau khi Lục Tân ăn xong thì vào nhà vệ sinh, chẳng bao lâu anh đã đi ra, trông tư thế như sắp đi ra ngoài.

Lục Kỷ Bình lúc này mới đuổi theo anh ra cửa, cửa nhà đóng từ bên ngoài, ông ấy nhỏ giọng thẩm vấn con trai: “Con muốn ra ngoài bao lâu, chừng nào thì về?”

Lục Tân không muốn nói, nếu như anh nói thì nhất định sẽ để lộ ra chuyện bạn gái mình ở cùng khu chung cư với nhà mình. Anh thì không quan tâm lắm nhưng Hà Diệp vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Lục Kỷ Bình lại hiểu nhầm thành ý khác, ông ấy nghiêm túc nói: “Cô bạn gái đó của con cũng bằng tuổi con hay là mới học lớp 10 lớp 11 vậy?”

“Bằng tuổi con.”

Lục Kỷ Bình thở phào nhẹ nhõm, ông ấy quét mắt nhìn đứa con trai có thân hình đã sớm vượt qua rất nhiều người trưởng thành thì dạy dỗ anh: “Con vừa mới trưởng thành, phải biết nắm chắc có chừng có mực.”

Lục Tân: “… Muộn nhất là chín giờ thì con nhất định sẽ về nhà.”

Vẻ lúng túng xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai nho nhã của Lục Kỷ Bình.

Lục Tân bước vào thang máy mà cũng không quay đầu lại.

Trong tòa số 7, trước khi Hà Diệp xách theo hộp cơm ra cửa thì đã cố ý đi soi gương một cái, xác định rằng đôi môi của mình trông không có bất cứ vấn đề gì thì mới xuất phát.

Không ngờ Lục Tân vậy mà đã đợi ở bên dưới rồi, có lẽ để tránh bị nghi ngờ nên anh cầm đã ô đứng chéo đối diện với đường cái.

Hà Diệp và anh giữ khoảng cách bằng một chiếc ô, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã nói là anh không cần đến rồi mà.”

Lục Tân: “Nếu như anh không đến thì chẳng phải uổng công chịu đựng bị véo tay hay sao?”

Hà Diệp: “…”

Lục Tân lại gần vài bước, vươn tay về phía cô: “Em cũng đủ nhẫn tâm đấy, chảy cả máu rồi.”

Hà Diệp lập tức dừng bước kinh ngạc nhìn sang, kết quả chỉ thấy một bàn tay trắng nõn thon dài, da mu bàn tay lành lặn không hề có vấn đề gì.

Cô không nhịn được trợn mắt nhìn anh.

Lục Tân nhìn cô mỉm cười.

Hà Diệp tập trung đi đường.

Đến cổng phía Đông, Lục Tân dừng lại như đã hẹn, Hà Diệp suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: “Em còn phải đợi ba em ăn cơm xong nữa, anh mau về đi.”

Lục Tân chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Hà Diệp cũng không còn cách nào khác, cô quay người đi về phía siêu thị.

Hà Dũng không biết rằng có một cậu nam sinh đang đứng bên ngoài đợi con gái mình, ông vừa chậm rãi ăn cơm vừa trò chuyện với con gái, hỏi xem con gái hôm nay đi xem phim gì.

Hà Diệp nhìn mưa ở bên ngoài thì không hiểu sao có chút sốt ruột.

Loại cảm xúc này thông thường chỉ xuất hiện khi sắp bị muộn học mới có.

Cô không muốn thúc giục ba nhưng lại bởi vì để Lục Tân đợi lâu mà cảm thấy hơi áy náy.

Cô kiên nhẫn giúp ba làm xong một số việc nhỏ, thu dọn kệ hàng các thứ.

Sau khi Hà Dũng ăn xong thì thu dọn hộp cơm, lấy hai viên socola bán lẻ từ kệ nhỏ ở quầy hàng ra đưa cho con gái: “Đang kỳ nghỉ nhưng lại gầy đi, con ăn thêm bồi bổ đi.”

Hà Diệp thuận tay bỏ nó vào túi rồi xách hộp cơm rời đi.

Trở lại cổng phía Đông, cô nhìn thấy Lục Tân đang đứng dưới gốc cây, đang ngẩng đầu quan sát thứ gì đó.

Hà Diệp từ từ đến gần.

Lục Tân quay đầu lại, trên khuôn mặt đẹp trai không thấy bất cứ sự mất kiên nhẫn nào. Đôi mắt đen thăm thẳm của anh nhìn cô sau đó nhìn đôi môi của cô.

Hà Diệp: “…”

Anh sẽ không phải là còn muốn làm chuyện đó đấy chứ?

Cô hạ thấp chiếc ô xuống và bước nhanh hơn một chút.

Lục Tân vẫn đi bên cạnh cô giống như lúc đến đây, anh cũng không cố tìm chuyện để nói mà chỉ có tiếng bước chân đều đặn.

Trở lại dưới tầng nhà mình, Hà Diệp dừng lại trên bậc thang còn đọng nước mưa rồi quay người nói với Lục Tân: “Anh mau trở về đi.”

Lục Tân yên lặng liếc nhìn cô một cái: “Được.”

Anh rõ là muốn tiễn cô thêm một đoạn nữa nhưng cuối cùng cũng không quấy rầy cô. Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời đó không khỏi khiến Hà Diệp cảm thấy mình đang bắt nạt anh. 

Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô lấy một viên socola từ trong túi ra rồi cụp mắt đưa cho anh: “Cho anh.”

Dù sao cũng không thể để anh đi một chuyến tay không được.

Lục Tân mỉm cười, một tay cầm ô một tay nhận socola bạn gái đưa rồi thuận thế nắm chặt lấy tay cô.

Trắng nõn, mát lạnh, mềm mịn, sờ vào là không muốn buông ra.

Hà Diệp: “…”

Cô nhanh chóng giãy ra rồi quay đầu chạy vào trong, cô biết Lục Tân vẫn còn đang ở bên đó nhìn nên ngay cả thời gian mở khóa đơn nguyên cũng dài hơn bình thường, mãi cho đến khi vào trong rồi thì cái loại cảm giác mất tự nhiên khi bị ánh mắt anh khóa chặt mới dần dần biến mất.

Một thông báo tin nhắn vang lên trong túi.

Tổ trưởng: [Đây có được coi là phần thưởng không?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Phải.]

Tổ trưởng: [Anh không thích ăn cái này lắm, lần sau đổi loại khác được không?]

Hà Diệp nghĩ về tất cả các loại đồ ngọt đồ ăn vặt trong siêu thị của mình, hỏi: [Thế anh thích loại nào?]

Tổ trưởng: [Cái loại ở trong đình nghỉ mát ấy.]

Hà Diệp:…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.