Tiếng Trung vô cùng sâu sắc uyên thâm, có khi chỉ một câu nhưng lại có thể hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau.
Ngay khi nhìn thấy tin nhắn này của Lục Tân, Hà Diệp lập tức ngơ người ra.
[Có lẽ tôi không thể kiên quyết từ chối như em được.]
Nói cách khác, có thể Lục Tân sẽ không từ chối việc quay lại tái hợp với cô?
Hà Diệp không theo đuổi anh nên nguyên nhân Lục Tân từ chối chỉ có thể là do người lớn trong nhà đứng giữa giật dây xúi giục mà thôi.
Nhưng nếu thế vì sao Lục Tân lại không thể kiên quyết từ chối chứ?
Là do dì Lâm đã quá nhiệt tình khiến anh không thể chống đỡ được nên cuối cùng đành phải thỏa hiệp với bà ấy, hay là do anh vẫn còn chút xíu ý tứ về phương diện kia với cô?
Hà Diệp càng suy nghĩ càng thấy loạn, lúc học cấp ba môn ngữ văn chính là môn chuyên gia kéo chân sau làm ảnh hưởng đến thành tích của cô. Trong đó phần đọc hiểu lại chính là phần cô dễ mất điểm nhất.
Đối với dòng tin nhắn vẫn còn mơ hồ chưa rõ ý này, biện pháp đơn giản nhất để hiểu là hỏi thẳng Lục Tân nhưng ngộ nhỡ anh thừa nhận quả thực anh vẫn còn thích cô thì sao.Cô nên làm gì bây giờ?
Hà Diệp vẫn nhớ như in cảm giác xấu hổ lúng túng giày vò trong hai ngày đầu mới nhậm chức kia, vất vả lắm hai người họ mới khôi phục lại mối quan hệ bạn cũ tương đối tự nhiên như bây giờ.
Dù Hà Diệp có nghĩ mãi cô cũng không có cách nào tưởng tượng nổi nếu như Lục Tân lại tỏ tình với cô một lần nữa, câu chuyện giữa họ sẽ đi đâu về đâu.
Đương nhiên, suy nghĩ này hoàn toàn chỉ là phỏng đoán một phía của cô, chưa chắc Lục Tân đã suy nghĩ giống cô.
Cô cứ ngồi thừ ra đấy do dự chần chừ một lúc lâu, xuất phát từ hội chứng đà điểu*, Hà Diệp mãi vẫn chưa trả lời tin nhắn của Lục Tân.
*Hội chứng đà điểu: một dạng thiên kiến nhận thức, khi con người né tránh thay vì đối mặt với thông tin tiêu cực. Tên gọi “hiệu ứng đà điểu” được lấy cảm hứng từ một quan niệm cũ rằng đà điểu vùi đầu vào cát để trốn kẻ thù.
Tổ trưởng: [Ngủ rồi à?]
Tổ trưởng: [Ngủ ngon.]
Tuy anh chúc như vậy nhưng Hà Diệp lại không thể ngủ ngon cho được, bởi vì cứ suy nghĩ về giả thuyết đó mà hiếm khi cô lại mất ngủ.
Hôm thứ bảy, sau khi ăn tối với ba và Ngô Lị xong, Hà Diệp bắt xe quay về Đan Quế Gia Viên.
Cô có chút lo lắng không biết bác gái có đến cửa hàng bán hoa quả thật không nhưng cô lại không thể chủ động nghe ngóng thông tin từ chỗ Lục Tân. Sự mông lung không biết rõ này càng khiến cô mong đợi chuyện này hơn.
Cô không hỏi gì nên cả ngày hôm nay Lục Tân cũng không liên lạc với cô.
Chủ nhật của kỳ nghỉ đông được nhà nước điều chỉnh thành ngày đi làm bù nên ngày này công chức viên chức nhà nước vẫn tiếp tục đi làm.
Ga tàu điện ngầm nằm ở vị trí bên đường đối diện góc đông nam khu chung cư, Hà Diệp mặc áo lông đứng trên lề đường cùng chờ đèn đỏ với những người đi đường khác.
Một chiếc xe ô tô màu đen đi chậm lại rồi đỗ bên cạnh lối vào trạm tàu điện ngầm. Chiếc xe có màu đen sẫm sáng bóng thu hút không ít ánh nhìn.
Hà Diệp cũng để ý thấy chiếc xe này, trong lúc cô đang cảm thấy chiếc xe này trông khá quen thì cửa kính xe vị trí ghế lái cũng từ từ hạ xuống. Lục Tân nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, hàm ý trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Hà Diệp: “…”
Vì sao mỗi lần nhìn thấy anh cô đều thấy căng thẳng, lo lắng vậy chứ?
Là do tất cả các cặp nam nữ đã chia tay rồi sau đó gặp lại nhau đều như vậy hay điều này chỉ áp dụng cho mình cô?
Cô vừa thầm than thở trong lòng vừa cười cười với Lục Tân, khi đèn giao thông chuyển từ đèn đỏ sang đèn xanh, Hà Diệp cũng đi theo dòng người sang bên kia đường.
Rất nhanh sau đó, cô đã xoay người ngồi vào vị trí ghế lái phụ của chiếc xe Porsche Panamera.
Lục Tân lái xe đi qua ngã tư trước mặt trước rồi sau đó mới quay sang nhìn cô một cái: “Chuyện của mẹ tôi, tôi vẫn nên nói với em một câu xin lỗi.”
Nghe anh nói xin lỗi mình, trái tim Hà Diệp thắt lại như bị ai bóp mạnh một cái: “Bác gái thật sự đi tìm ba tôi rồi sao?”
Lục Tân: “Tạm thời thì chưa, chắc phải qua tết bà ấy mới đi được, bên chỗ bà ấy cũng rất bận, có lẽ phải đợi đến sáng năm bà ấy mới tiếp tục hành động.”
Hà Diệp rũ mắt xuống, rầu rĩ nói: “Hồi nghỉ hè lớp mười hai, tôi và ba gặp nhau mỗi ngày, thế mà ông ấy cũng không biết chuyện của chúng ta, sao ba mẹ anh luôn đi công tác mà lại biết được?”
Nếu như hồi đó Lục Tân che giấu cẩn thận có lẽ bác gái sẽ không suy nghĩ linh tinh nhiều như vậy.
Lục Tân: “Một tuần bà ấy luôn có hai hoặc ba ngày có mặt ở nhà không đi công tác, hơn nữa tôi chỉ không nói thân phận của em cho bà ấy biết chứ cũng không giấu giếm bà ấy chuyện mình có bạn gái.”
Hà Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.
Lục Tân: “Không phải là tôi không muốn giấu diếm nhưng tôi thường đi sớm về muộn, bà ấy đã đoán ra được rồi nên dường như tôi cũng không cần thiết phải kiên quyết phủ nhận chuyện này.”
Hà Diệp: “Tôi không có ý trách anh cả gì…”
Lục Tân cười cười: “Cảm ơn đã hiểu.”
Hà Diệp thở dài, càng để ý đến chuyện tiếp theo hơn: “Anh thật sự không thể tiếp tục khuyên nhủ bác gái sao?”
Lục Tân: “Tôi đã nói không thể được rồi nhưng bà ấy cứ không tin, đến lúc bên em kiên quyết từ chối thì bà ấy cũng sẽ hết hi vọng thôi.”
Câu này của anh nghe có vẻ giống như đang giải thích nhưng thật ra vẫn rất mơ hồ vì sao lại không thể được. Tuy vậy nhưng hết lần này đến lần khác Hà Diệp vẫn không hỏi han cặn kẽ ngọn ngành câu chuyện.
Cô buồn bực túm chặt đai túi xách.
Lục Tân: “Khó từ chối lắm sao? Tôi còn tưởng nhiều nam sinh tặng em trà sữa làm bữa sáng như vậy, chắc hẳn kinh nghiệm từ chối người khác của em phải phong phú lắm chứ.”
Hà Diệp: “…”
Cô lén lút nhìn về phía Lục Tân, trong lòng thầm suy nghĩ là do cô hiểu sai rồi hay sao mà sao cô lại cảm thấy giọng điệu của người này có chút ghen tuông khó ở thế nhỉ?
Người đàn ông bị cô nhìn như thế vẫn chỉ tập trung lái xe, góc nghiêng lạnh lùng khiến thoạt nhìn trông anh tuyệt đối không giống kiểu người ấu trĩ như vậy chút nào.
Hà Diệp tạm thời quên đi sự nghi ngờ trong đầu, giải thích nói: “Không phải vì khó mà là vì tất cả mọi người đều sống chung một khu chung cư ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp hay sao, sau khi từ chối mà gặp mặt nhau sẽ rất xấu hổ lúng túng.”
Lục Tân: “Cũng vẫn được mà, bình thường hai ba con em cũng có nhiều cơ hội gặp được mẹ tôi đâu. Tôi và chú Hà đã sớm quen biết nhau nên tôi không ngại chút xấu hổ ấy đâu.”
Anh tỏ vẻ mình không thèm để ý chút nào, thấy anh thoải mái như vậy đột nhiên Hà Diệp cũng thôi không tiếp tục đấu tranh nữa. Cô dựa vào lưng ghế nói: “Quên đi, cứ để bọn họ hành hạ nhau đi, ba tôi mà đến hỏi tôi thật, tôi cứ việc nói thẳng tôi không thích là được.”
Sau khi nghe thấy cô nói thẳng như thế, Lục Tân im lặng mất vài giây sau đó bật cười nói: “EQ này của em đúng là, đang ở ngay trước mặt tôi ít ra em cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ?”
Hà Diệp kịp phản ứng lại nhận ra mình vừa lỡ lời, lúng túng nói: “Không phải tôi nói anh đâu, ý tôi nói là tôi không hứng thú với chuyện yêu đương.”
Lục Tân cũng không tiếp tục vướng mắc vấn đề này nữa, anh tốt bụng nhắc nhở cô: “Người lớn trong nhà sẽ không chấp nhận lý do không rõ ràng như em vừa nói đâu, trừ phi em có thể kể ra rõ ràng khuyết điểm của bên đằng nhà trai. Nếu em không làm thế, bọn họ đều sẽ khuyên em cứ thử qua lại với tôi trước xem sao, nhất là khi chú Hà còn quen biết tôi nữa. Hình như chú ấy và dì Ngô còn rất hài lòng với hào quang học sinh xuất sắc của tôi đấy.”
Hà Diệp: “…”
Có phụ huynh nhà gái nào có thể không hài lòng với một cậu con rể được tuyển chọn hoàn hảo như Lục Tân không? Một cậu con rể có thành tích học tập tốt, dáng dấp cao ráo, tuổi trẻ giàu có, lại hiểu lễ phép, trước đây khá lâu còn tiến cử mình trông coi siêu thị giúp ba nhà gái nữa!
Hà Diệp tin chắc chỉ cần dì Lâm thể hiện ý muốn tác hợp hai đứa trẻ ra, ba Ngô Lị của cô còn vui sướng hơn cả khi rút trúng giải thưởng lớn nữa.
Nhận ra cô đang đau đầu suy nghĩ cách đối phó, Lục Tân cười nói: “Không đơn giản như vậy đâu nên tôi nhắc nhở em trước để em chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Rõ ràng đây là chuyện của cả hai người họ, thế mà anh lại vẫn ung dung thoải mái như chẳng liên quan gì đến mình còn cô cứ cuống cuồng lo lắng hết cả lên, chênh lệch này khiến trong lòng Hà Diệp mất thăng bằng. Cô tức giận nói: “Phiền phức do anh gây ra, đến lúc đó tôi sẽ nói cho ba tôi biết, nói mắt nhìn anh cao nên chướng mắt tôi, tất cả đều do bác gái tự ý quyết định, nói như thế chắc chắn ba tôi sẽ hết hi vọng ngay.”
Nếu đã định trước phải có người cõng nồi khiến người lớn hai nhà thất vọng rồi, vậy thì để Lục Tân cõng đi!
Lục Tân nhíu mày: “Em nói như thế với chú Hà, sau này chú ấy có thể vui vẻ tươi cười với tôi được sao?”
Ném cái nồi này đi xong Hà Diệp cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói: “Không cho thì không cho thôi, anh đừng sang bên đó nữa là được rồi, cũng không phải cả khu chỉ có một cửa hàng hoa quả nhà tôi.”
Lục Tân không tiếp tục trả lời cô.
Hà Diệp đoán có khi giờ này anh đang suy nghĩ biện pháp đối phó rồi.
Mặc kệ anh đi, dù sao cô cũng thành công đá quả bóng lại cho anh rồi.
–
Chập tối khoảng hơn sáu giờ, Hà Diệp về đến nhà, cũng chỉ làm một phần cơm tối đơn giản.
Lúc đang ăn, Ngô Lị gửi tin nhắn cho cô, bà ấy gửi một đoạn video ngắn.
Hà Diệp tò mở bấm mở ra xem.
Video chính là video quay cửa hàng trái cây nhà mình bởi vì sắp sửa bước sang năm mới rồi nên cửa hàng trái cây cũng tổ chức các chương trình hoạt động để cố gắng bán thêm được một đợt hàng tồn kho. Cửa hàng có chương trình hoạt động nên chuyện làm ăn buôn bán cũng phát đạt hơn, ba cô đang hăng hái nhiệt tình giúp khách hàng gọt dứa cắt mía ở cửa ra vào, Ngô Lị vừa quay video vừa tươi cười chào hàng với khách, ống kính máy quay di chuyển, chĩa thẳng vào quầy thu ngân, người đang phụ trách tính tiền lại là… Lục Tân.
Bất ngờ nhìn thấy Lục Tân, Hà Diệp kinh ngạc đến nỗi suýt nữa làm rơi đôi đũa cô đang cầm trong tay!
Ngô Lị quay Lục Tân một lúc lâu. Người kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mặc dù anh không cười nhiều nhưng vẻ mặt anh bây giờ cũng không phải vẻ mặt siêu lạnh lùng như lúc ở công ty. Anh vừa nhập giá cả vừa kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của khách mua hàng, phong thái chững chạc chín chắn lại chuyên nghiệp, thu hút một nhóm khách hàng và người xem. Những người này có độ tuổi trải dài từ các dì năm mươi sáu mươi tuổi đến cả các bé gái bảy tám tuổi, đưa tiền xong vẫn không nỡ rời đi mà cứ đứng đấy cười nghe người khác bắt chuyện với Lục Tân.
Ngô Lị lại gửi tin nhắn thoại cho cô: “Gương mặt này của Tiểu Lục hữu ích thật đấy, thằng bé vừa đến là chuyện buôn bán của cửa hàng cũng tốt lên, tốt đến nỗi sắp bùng nổ luôn rồi!”
Theo dõi video, Hà Diệp cũng muốn nổ tung theo: “Hai người gọi anh ấy qua giúp à?”
Ngô Lị: “Sao có thể chứ, thằng bé đến mua hoa quả xong thấy mẹ với ba con vội bán hàng cho khách đến mức chân không chạm đất nên chủ động đề nghị giúp đấy chứ.”
Hà Diệp cảm thấy không đúng cho lắm, tối thứ sáu mẹ con Lục Tân đã mua mấy loại hoa quả rồi, hôm nay mới chủ nhật đã đến mua tiếp, chẳng lẽ đã ăn hết mấy loại hoa quả kia rồi sao?
Người có tâm tư tinh tế như Ngô Lị tất nhiên cũng đã nghĩ đến chuyện này, bà ấy cười híp mắt nhỏ giọng phân tích cho cô nghe: “Có phải Tiểu Lục vừa ý con không, muốn đến đây rồi tình cờ gặp con một lần thử xem?”
Hà Diệp: “…”
Có cần thiết phải tạo cơ hội tình cờ gặp nhau không, cả ngày hôm nay cô và Lục Tân đều ở cùng một phòng làm việc mà!
Cô không phí công vô ích giải thích cho Ngô Lị hiểu nữa mà quay sang gửi tin nhắn cho Lục Tân: [Sao tự nhiên anh lại muốn đến giúp ba tôi thế?]
Cô đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lục Tân nhắn tin trả lời mình.
Nhớ lại cảnh tưởng anh bận rộn như thế nào khi bị khách hàng vây xung quanh, Hà Diệp đành phải đi ăn cơm trước.
Sau khi rửa bát xong rồi đi ra khỏi phòng bếp, cô phát hiện Lục Tân gửi cho mình một tin nhắn thoại.
Hà Diệp ngẩn người.
Trong kỳ nghỉ hè năm đó, Lục Tân thường xuyên nói chuyện với cô trên WeChat nhưng đều gửi tin nhắn dạng văn bản, chưa bao giờ anh gửi tin nhắn thoại cả, Hà Diệp cũng không quen nhắn tin bằng tin nhắn thoại với anh.
Xét thấy giọng nói của Lục Tân cũng sẽ ẩn chứa một phần khí chất riêng biệt của anh nên Hà Diệp không nhấn nghe mà chuyển thành dạng văn bản.
Tổ trưởng: [Không muốn cõng nồi.]
Hà Diệp: …
Sự thật chứng minh, chiêu đại pháp ném nồi* này của Lục Tân vô cùng hiệu quả, dì Lâm còn chưa mở miệng nói gì với ba cô, Hà Diệp đã nhận được sự quan tâm hỏi han dồn dập liên tục của dì Ngô và ba mình. Hai người họ đều vui mừng rạo rực cho rằng Lục Tân có ý với cô, chỉ cần con gái nhà mình gật đầu đồng ý là lập tức sẽ có thể có được một cậu bạn trai năng lực siêu giỏi vừa cao ráo lại vừa đẹp trai.
Hà Diệp cố gắng làm sáng tỏ nhưng không ai nghe cô giải thích: “Trước đây anh ấy luôn lấy chuyện giúp đỡ người khác làm niềm vui, hai người thật sự nghĩ nhiều rồi.”
Dì Ngô: “Nói không chừng trước đây thằng bé cũng vì thầm thương trộm nhớ con nên mới chọn giúp ba con trông cửa hàng đấy.”
Hà Diệp: “…”
Mấy người phụ nữ bên cạnh cô đều có giác quan thứ sáu mạnh như vậy sao?
Vì bên chỗ ba mẹ không thể giải thích rõ được nên ngày hôm sau lúc gặp nhau ở công ty, nhân lúc chưa có nhiều đồng nghiệp đến công ty, Hà Diệp tức giận trừng mắt nhìn Lục Tân một cái.
Lục Tân thấy cô trợn mắt nhìn mình vẫn làm như không có chuyện gì mà nhìn sang chỗ khác, giống như hoàn toàn không biết tại sao nữ đồng nghiệp này lại phải trừng mắt với mình, cũng không thèm để ý mà chấp nhận bị trừng mắt.