Khi nhập học Tô Niệm Niệm đã là sinh viên năm tư, vì kinh nghiệm học đại học phong phú và thành tích chuyên môn xuất sắc, cô đã được nhận một suất học cao học.
Đồng thời, cô cũng nhận được nguồn tài nguyên từ một số đoàn múa ba lê nổi tiếng, bao gồm một số đoàn ba lê nổi tiếng trong và ngoài nước.
Tô Niệm Niệm đã từ chối lời mời của đoàn múa và quyết định tiếp tục học cao học.
Vào mùa tốt nghiệp, Sở Ninh đã nộp đơn thành công ở nước ngoài. Cô nói rằng cô muốn đi ra thế giới bên ngoài một cách độc lập và đồng thời theo đuổi việc múa ba lê yêu thích của mình.
Còn Ngu Nhạn, một cô gái ngoan ngoãn, nghe theo lời khuyên của cha mẹ để theo đuổi sự ổn định, trở về thành phố thủ phủ của tỉnh và thành công trở thành công chức trong hệ thống văn hóa và giáo dục.
Vào cuối năm nghiên cứu thứ hai của Tô Niệm Niệm, bác sĩ Tô Diệm tốt nghiệp, nhưng anh không ngay lập tức làm việc trong bệnh viện mà thay vào đó mời anh về vùng nông thôn để l@m tình nguyện.
Nghe Tô Diệm đưa ra quyết định này, Tô Niệm Niệm ngay lập tức trở nên lo lắng.
Cô không thể hiểu tại sao Tô Diệm phải đến một vùng quê khó khăn như vậy, mà theo lời Bùi Ngôn Khanh nói, ngày trở lại là không chắc chắn.
Tô Niệm Niệm về nhà tìm Tô Diệm, đối mặt với anh, gần như với tất cả sự nóng nảy nhỏ nhen của cô, dốc hết sức cầu xin anh đừng đi.
Tính tình Tô Diệm rất bướng bỉnh, anh không quan tâm đ ến những gì nói về anh.
Tô Niệm Niệm không thể tức giận, hung hăng bốc đồng nói: “Tô tam hỏa, em không cho phép anh đi! Khi Bùi Ngôn Khanh bằng tuổi anh đã đi lãnh giấy kết hôn với em rồi. Cho đến bây giờ đừng nói về việc kết hôn, anh còn chưa có bạn gái, cứ như vậy về nông thôn, chuẩn bị chết một mình sao?”
Tô Diệm bình tĩnh thu dọn hành lý, lạnh lùng liếc nhìn Tô Niệm Niệm khi nghe điều này.
Mấy năm nay, cô gái này được một số người cưng chiều nên càng ngày càng táo bạo, thậm chí còn dám gọi tên anh, thậm chí còn gọi anh khắp nơi.
“Tô nha đầu.” Tô Diệm trầm giọng gọi nàng, “Lá gan em mất rồi hả?”
Thấy anh quyết tâm sau, Tô Niệm Niệm quyết định sử dụng con át chủ bài của mình.
Đôi mắt cô đỏ hoe, đáng thương nhìn Tô Diệm: “Anh, anh đừng đi, được không?”
“Anh đi rồi, em là người duy nhất ở thành phố A, làm sao bây giờ?”
Tô Diệm tạm dừng thu dọn hành lý, anh cụp mắt xuống, nhìn lại Tô Niệm Niệm, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, trái tim anh hơi se lại.
Anh vươn tay lau đi nước mắt của Tô Niệm Niệm, cố ý hung ác nói: “Đừng lừa em.”
“Bùi Ngôn Khanh thiếu chút nữa chiều em lên tận trời rồi, ngem còn nhớ người anh này sao?”
Thấy giả bộ đáng thương cũng vô dụng, Tô Niệm Niệm thật sự không còn cách nào khác, cô ủ rũ cúi đầu, “Anh, rốt cuộc là sao anh lại muốn đi?”
Tô Diệm sửng một chút, trong mắt hiện lên một loại ôn nhu.
Thấy không có câu trả lời, Tô Niệm Niệm nghi ngờ nhìn anh.
Sau đó Tô Diệm cười nói: “Khi trở về anh sẽ mang theo chị dâu cho em.”
Tô Niệm Niệm kinh ngạc che miệng, kinh ngạc nói: “Thật sao? Chị dâu cái gì, là người mà em tưởng tượng sao?”
Tô Diệm mím môi cười, gật gật đầu, “Nếu không thì sao?”
“A a a a.” Tô Niệm Niệm ngừng sự kích động kia, kêu lên, xua tay: “Anh ơi, nhanh lên a.”
Tô Diệm:?
Tô Niệm Niệm chớp chớp mắt, nhàn nhạt nói: “Không mang chị dâu của em trở về, thì anh cũng đừng về.”
“Này.” Tô Diệm tức giận cười to, “Em đang diễn lật mặt đó hả?”?
“Có chút.” Tô Niệm Niệm nhìn anh làm bộ buồn cười, “Mau thu dọn, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.”
Tô Diệm: “…”
Anh ném bộ quần áo trong tay vào vali, nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Niệm đang ngồi đung đưa chân cách đó không xa, đã hai mươi lăm tuổi rồi, nhìn vẫn không ra dáng người lớn chút nào. Lông mày và đôi mắt của cô vẫn sáng như vài năm trước.
Vẫn như một đứa trẻ.
Tô Diệm nhớ lại đã nghe thấy các y tá và thậm chí cả bệnh nhân nói chuyện sau bữa tối trong bệnh viện trực thuộc. Mọi người đều nói Bùi Ngôn Khanh là một người tài giỏi như vậy, vậy mà anh lại cưới một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, sau năm năm kết hôn, anh ấy đã ngoài ba mươi, thậm chí còn chưa có một đứa con.
Tô Diệm luôn không quan tâm đ ến lời bàn ra tán vào của những kẻ ngốc này, miễn là Tô Niệm Niệm vui là được.
Nhưng lần này là đi đường dài, suy nghĩ một chút, Tô Diệm vẫn là nói: “Tô nha đầu, bất cứ chuyện gì, em cũng đừng quan tâm người bên ngoài nói cái gì, nhìn chính mình thôi, nếu có phải chịu uất ức gì đừng tự kiềm nén, Bùi Ngôn Khanh không hiểu, cứ nói với anh.”
Lời nói của Tô Diệm rất tế nhị, nhưng Tô Niệm Niệm hiểu.
Là người trong cuộc, làm sao cô không biết những lời đàm tiếu bên ngoài.
Bây giờ ông Bùi đã già thật rồi, tuy ông không nói gì nhưng ai cũng hiểu tâm nguyện duy nhất ông ấp ủ từ lâu trước khi ra đi có lẽ là được nhìn thấy con của Bùi Ngôn Khanh.
Tô Niệm Niệm rũ mắt xuống, cười nói: “Em biết.”
Sau khi Tô Diệm rời đi, cuộc sống vẫn bình lặng như nước.
Vào năm thứ ba của nghiên cứu, Tô Niệm Niệm đã thành công vào Đoàn ba lê quốc gia Trung Quốc, một trong những đoàn múa ba lê hàng đầu ở Trung Quốc.
Sự nghiệp của Tô Niệm Niệm diễn ra suôn sẻ, Tô Niệm Niệm thường cùng đoàn múa đi biểu diễn khắp nơi, công việc vô cùng vất vả nhưng may mắn thay, sự nghiệp diễn ra suôn sẻ, nhờ vào kỹ năng cơ bản vững chắc và nhiều năm kinh nghiệm biểu diễn, kể cả đoàn kịch với nhiều tài năng mới, cô cũng chiếm vị trí hàng đầu, trở thành một trong những ứng cử viên chính được yêu thích.
Ở tuổi 26, Tô Niệm Niệm đã thực hiện được ước mơ của mình trong nhiều năm và thành công trở thành trưởng đoàn ba lê Quốc gia Trung Quốc giữa rất nhiều đối thủ.
Đêm hôm đó, Tô Niệm Niệm đã hoàn thành công việc biểu diễn kéo dài một tháng không ngừng nghỉ của mình, từ chối tất cả các lời mời ăn mừng và trở về nhà.
Lúc đó là tám giờ tối, ngôi nhà yên ắng, ngoại trừ một ngọn đèn nhỏ ở lối vào.
Tô Niệm Niệm biết rằng thứ này được Bùi Ngôn Khanh làm đặc biệt dành riêng cho cô.
Bất kể cô có về nhà hay không, hay dù cô về lúc mấy giờ, đèn luôn sáng.
Để tạo bất ngờ cho Bùi Ngôn Khanh , Tô Niệm Niệm đã không nói với anh rằng cô sẽ trở lại vào hôm nay.
Cô rón rén đi lên lầu, vặn mở cửa thư phòng rất nhẹ, xuyên qua khe hở lộ ra hai con mắt, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc.
Ánh sáng trắng ấm áp chiếu vào trên mặt người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo, xương mày nối liền với sống mũi thẳng tắp, môi mỏng đỏ tươi. Ngón tay trắng nõn như ngọc cầm bút, cúi đầu nhìn sách.
Trong hai năm qua, Bùi Ngôn Khanh thường đeo kính khi đọc sách, chiếc kính gọng vàng trong suốt được đặt trên sống mũi của anh.
Tại sao người đàn ông này già hơn lại trở nên hấp dẫn hơn?
Trong lòng Tô Niệm Niệm ngứa ngáy, không kìm được khát vọng nữa, cô đẩy cửa ra, hai ba bước xông tới, từ phía sau ôm lấy cổ anh, giọng nói ngọt ngào, “Nhớ em không?”
Bùi Ngôn Khanh hơi giật mình, nhưng trong giây lát, anh rời mắt, ôm cô vào lòng, khép hờ đôi mắt đen láy dò xét hàng lông mày của cô, sau đó càng ôm cô chặt hơn, anh trầm giọng nói: “Nhớ! .”
Tô Niệm Niệm mỉm cười nhìn anh, nhẹ nhàng lấy chiếc kính trên bàn ra, đeo lại cho anh.
Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh kiên định, hơi khó hiểu, “Cái gì?”
Tô Niệm Niệm ghé sát bên tai anh, thở dài như gió: “Anh như này thật đẹp.”
Bùi Ngôn Khanh vui vẻ nhướng mày, dùng đầu ngón tay véo gáy cô, cưng chiều chạm vào má cô: “Vậy anh hôn em như này nhé?”
Người đàn ông đang muốn tới gần, Tô Niệm Niệm ngăn lại, giơ đầu ngón tay trắng nõn lên che môi anh ta, “Chờ một chút.”
“Hửm?”
“Em có một tin tốt muốn nói với anh.” Tô Niệm Niệm hơi đảo mắt.
“Làm trưởng đoàn?”
“Sao mà vừa đoán anh đã đoán đúng rồi?” Tô Niệm Niệm bĩu môi, có chút không hài lòng, “Sao anh không cho em cơ hội lên mặt vậy?”
Bùi Ngôn Khanh trầm thấp cười, đôi mắt đen khẽ lấp lánh, giọng nói khàn khàn, “Bởi vì anh muốn hôn em, anh không thể chờ được.”
Tâm tình Tô Niệm Niệm rất tốt, không nhịn được cười lên, cô rất phối hợp hôn lên môi Bùi Ngôn Khanh, “Vậy thì hôn đi.”
Tất nhiên, sau khi hôn và hôn, tình hình bắt đầu phát triển ngoài tầm kiểm soát.
Tô Niệm Niệm bị đè lên bàn, lưng cô đột nhiên áp vào mặt bàn lạnh lẽo, Bùi Ngôn Khanh cúi xuống, th ở dốc.
“Đừng ở đây.” Tô Niệm Niệm thì thầm, tai cô đỏ bừng lên
Cô liếc sang bên cạnh, dày đặc tài liệu y khoa, ở đây làm chuyện như vậy, thật sự là bất kính với tri thức! ! !
Bùi Ngôn Khanh nhéo vành tai cô, đôi mắt đen dịu dàng như nước, “Vậy trưởng đoàn nói xem, nên ở đâu?”
Tô Niệm Niệm nhỏ giọng nói: “Em đi tắm trước.”
Bùi Ngôn Khanh thực sự để cô đi tắm.
Tô Niệm Niệm tiến lên hai bước, thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt anh ẩn sau cặp kính rơi sau lưng cô, ẩn chứa d*c vọng đen tối.
Lưng cô tê dại vì cảnh đó.
Thật là… nhã nhặn mà bại hoại.
Sau một tháng không gặp, Tô Niệm Niệm nghĩ rằng cô sẽ bị đ è xuống giường và không thể đứng dậy.
Cho đến khi cô nghe thấy âm thanh Bùi Ngôn Khanh mở ngăn kéo đầu giường, một lúc sau, không có động tĩnh gì.
“Chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Bùi Ngôn Khanh khó coi, chỉ cúi người hôn lên trán cô, “Ngủ đi.”
Tô Niệm Niệm:?
Quỷ nhập anh à?
Thật khó chịu biết bao khi bị thờ ơ như vậy.
“Hết rồi.” Bùi Ngôn Khanh bất đắc dĩ nói, “Em đi lâu quá, quên mua rồi.”
Tô Niệm Niệm mở to hai mắt không thể tin được, trong mắt hiện lên vài phần oán hận, “Năm ngoái ngày lễ 11/11 mua nhiều như vậy, tại sao lại hết?”
Bùi Ngôn Khanh: “…”
“Rất muốn?” Bùi Ngôn Khanh hỏi cô, hôn nhẹ lên mắt cô
Tô Niệm Niệm nắm lấy chăn bông và ừm một tiếng như không như có.
Bùi Ngôn Khanh hít sâu một hơi, chống người đứng dậy, “Anh đi mua.”
“Đợi đã.” Tô Niệm Niệm đỏ mặt, nhìn anh hồi lâu, chậm rãi nói: “Không có cái đó cũng được.”
Vẫn là lắc đầu, Bùi Ngôn Khanh nói: “Anh đi ra ngoài mua.”
“Không.” Tô Niệm Niệm cắn môi, hai mắt ngấn nước, giọng nói nhỏ đến mức cơ hồ không nghe được, “Anh muốn có bảo bảo không?”
Bùi Ngôn Khanh đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên lông mày của Tô Niệm Niệm, giọng nói không ổn định: “Em nói gì?”
“Ý em là.” Tô Niệm Niệm nắm lấy cổ anh, ấn anh xuống giường, gặm c ắn vành tai anh, “Em muốn có con.”
Lời vừa dứt, Tô Niệm Niệm liền bị đè ở trên giường, nhìn hốc mắt Bùi Ngôn Khanh đỏ lên, như là đè nén ngàn vạn cảm xúc, “Anh hỏi em một lần nữa, em có chắc không?”
Tô Niệm Niệm tinh tế nhíu mày, lồ ng ngực căng thẳng phập phồng, cuối cùng cô ngượng ngùng gật đầu, vùi mặt vào ngực anh, “Em chỉ muốn sinh con cho anh.”
Khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông nhéo gáy cô, và một nụ hôn rực lửa rơi xuống, đầy nóng bỏng và bỏng rát.
Tô Niệm Niệm thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ và ổn định trong lồ ng ngực, vọt đến tận tai.
“Nha đầu.” Bùi Ngôn Khanh áp vào trán cô, mồ hôi rơi xuống cổ cô, “Cảm ơn em.”
Tô Niệm Niệm chạm vào mặt anh, khóe môi cong lên, cô hôn l3n chóp mũi anh, “Cũng cảm ơn anh.”
“Tại sao cảm ơn anh?”
“Cảm ơn anh đã dành cho em sự tôn trọng lớn nhất.” Tô Niệm Niệm nói, “Để em không chút áp lực nào mà theo đuổi giấc mơ của mình.”