Tổng Giám Đốc Và Bé Câm - Thu Phong Tụng

Chương 11



27

Bé Câm rửa mặt và thay quần áo xong thì đã là 9 giờ rưỡi. Cậu vội vàng ra khỏi phòng, nhưng khi vừa ra ngoài, Tổng Giám Đốc lập tức gọi cậu lại: “Đợi đã…”

Bé Câm dừng lại, xoay đầu nhìn Tổng Giám Đốc.

Tổng Giám Đốc chỉ vào cái túi trên bàn: “Bữa sáng.”

Lúc này Bé Câm mới thấy trên bàn Tổng Giám Đốc có một túi giấy kraft quen thuộc, có in logo của quán bánh bao bên dưới công ty.

“Đây là của cậu, cầm đi rồi hãy xuống.”

Nghe Tổng Giám Đốc nói vậy, Bé Câm đi tới cầm lấy đồ ăn sáng, cậu gật đầu cảm ơn, sau đó nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Lúc đến phòng làm việc, mặc dù Bé Câm đến trễ nửa tiếng nhưng không ai phàn nàn cả, ngay cả Chị Chu cũng đến xin lỗi cậu: “Nhóc câm, thật sự rất xin lỗi cậu. Hôm qua tại chị kêu cậu đi đưa tài liệu, nếu không thì cậu…”

Chị Chu cảm thấy rất áy náy.

Bé Câm lắc đầu, cậu lấy điện thoại ra rồi gõ chữ cho Chị Chu xem.

[Chuyện này không phải lỗi của chị đâu, thật đấy ạ, ai cũng có thể bị kẹt ở trong thang máy mà, không phải chỉ mình em đâu!]

Trò chuyện với Chị Chu một lúc, Bé Câm trở lại vị trí của mình, cậu mở túi đồ ăn sáng ra. Bên trong có hai cái bánh bao và một chai sữa đậu nành.

Có phải Tổng Giám Đốc đã đi mua đồ ăn sáng cho cậu không? Chắc không phải đâu, hình như là do quản gia mua cho.

Trong lúc đang ăn sáng, Bé Câm nhận được tin nhắn từ ông bố tệ bạc của mình. Trước đây, bố đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, chủ yếu là những tin nhắn dặn dò kiểu như [Mày phải phục vụ Tổng Giám Đốc thật tốt, đừng làm hắn phật lòng] hoặc [Nhớ nói tốt cho nhà họ Giang].

Bố cậu không bao giờ quan tâm đến cậu, gã chỉ quan tâm đến việc cậu có giúp ích gì cho nhà họ Giang hay không.

Cậu nghĩ tin nhắn lần này cũng sẽ là những lời dặn dò kiểu như vậy, nhưng không ngờ nội dung tin nhắn lại khác.

[Ninh Ninh, tối nay có rảnh không? Ngày mai là cuối tuần rồi, sau ngày kia là ngày Nhà giáo, mày về nhà một chuyến đi. Bọn tao chuẩn bị đi quyên góp cho trường mà mày từng học, mày cần phải về để cảm ơn các thầy cô đã dạy dỗ mình.]

Mặc dù tin nhắn ở dạng câu hỏi, nhưng ý nghĩa thật sự lại là bắt buộc.

Trường cậu từng học là một trường giáo dục đặc biệt hàng đầu ở thành phố A, lúc trước người bố tệ bạc của cậu cũng đã nhiều lần quyên góp ủng hộ trường. Nhưng việc quyên góp không phải là vì sự phát triển của giáo dục, mà chỉ để tạo dựng hình ảnh tốt mà thôi.

Bé Câm cũng muốn về thăm trường cũ, cậu tốt nghiệp một năm rồi mà vẫn chưa có cơ hội về thăm thầy cô, đúng vào dịp ngày Nhà giáo, cậu có thể quay về thăm thầy cô một chút…

[Tối nay tôi phải đi dự một buổi đấu giá với Tổng Giám Đốc. Ngày kia tôi sẽ tự đến trường.]

Bé Câm định sẽ gọi taxi về trường, nhưng bố cậu lại trả lời như sau.

[Tối nay bọn tao cũng sẽ đến buổi đấu giá đó, mày nói với Tổng Giám Đốc một tiếng, tối nay bọn tao sẽ đón mày về nhà vài ngày, đồng thời chuẩn bị cho buổi quyên góp. Hơn nữa, mày cũng không thể cứ làm phiền Tổng Giám Đốc mãi được!]

Bé Câm do dự một lúc. Mặc dù việc này không gây phiền phức cho Tổng Giám Đốc, vì hắn không quan tâm đến việc cuối tuần cậu làm gì. Nhưng cậu nhớ rằng lần trước về nhà có một số món đồ quan trọng cậu chưa kịp mang đi, nên cậu nghĩ có thể tranh thủ về nhà một ngày để thu dọn, vì vậy cậu lập tức đồng ý.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Bé Câm tiếp tục tập trung vào công việc vẽ của mình.

28

5 giờ chiều, Bé Câm được Tổng Giám Đốc gọi vào phòng làm việc để thay đồ vest mà Tổng Giám Đốc đã chuẩn bị cho cậu.

Tổng Giám Đốc đã sẵn sàng, hắn ngồi trên sofa để chờ Bé Câm. Khi Bé Câm bước ra, hắn ngay lập tức bị vẻ ngoài của cậu thu hút. Áo vest đen rất vừa với Bé Câm, nó làm nổi bật vóc dáng của cậu. Tổng Giám Đốc cảm thấy tỉ lệ cơ thể của Bé Câm rất hoàn hảo.

Bé Câm đang lúng túng chỉnh sửa cà vạt, vì cậu rất ít khi mặc vest nên không biết cách thắt cà vạt sao cho đẹp. Dù cố gắng thế nào thì nó vẫn trông khá lộn xộn.

“Đơn giản thế mà cũng không biết làm?”

Tổng Giám Đốc tiến lại gần, hắn đưa tay chỉnh sửa cà vạt cho Bé Câm. Bé Câm xấu hổ cúi đầu không dám nhìn hắn.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Buổi đấu giá ngày hôm nay là do các gia đình cùng nhau tổ chức. Mỗi gia đình sẽ đưa ra một món đồ để đấu giá và toàn bộ số tiền thu được sẽ được quyên góp cho các tổ chức từ thiện. Mặc dù gọi là buổi đấu giá nhưng thực chất đây cũng là một sự kiện xã hội nhỏ.

Tổng Giám Đốc là người đại diện cho nhà họ Phi, dù cuộc hôn nhân của hắn có tính chất hợp tác, nhưng trong những sự kiện như thế này, mọi người thường dẫn theo người thân. Nếu hắn không dẫn Bé Câm theo thì rất dễ bị bàn tán.

Bé Câm theo Tổng Giám Đốc đến hội trường tổ chức buổi đấu giá.

Rất nhiều người đến chào hỏi Tổng Giám Đốc, bọn họ vừa trò chuyện vừa khen ngợi Bé Câm.

“Vợ của ngài và ngài rất đẹp đôi đó!”

Đây là câu nói mà Bé Câm nghe thấy nhiều nhất.

Bước vào trong hội trường, Tổng Giám Đốc dẫn Bé Câm đến chỗ ngồi của bọn họ. Bé Câm ngồi thẳng lưng, không dám cử động hay nhìn xung quanh.

Sau một lúc ngồi cùng Tổng Giám Đốc, Bé Câm cảm thấy rất không thoải mái. Trong giờ nghỉ giữa buổi, Tổng Giám Đốc bị người khác kéo đi trò chuyện, vì vậy Bé Câm đã một mình ra hành lang bên ngoài hội trường để hít thở không khí trong lành.

Bé Câm đứng bên cửa sổ hành lang một lúc, khi thấy thời gian đã gần hết, cậu chuẩn bị quay lại hội trường. Nhưng không may, lúc cậu quay lại, cậu vô tình va phải một người phục vụ đang chạy đi chạy lại phục vụ đồ uống.

Một ly rượu vô tình đổ lên áo vest đen của Bé Câm.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!”

Người phục vụ cúi đầu xin lỗi. Anh ta đã đến muộn rồi mà bây giờ lại còn va phải người khác, với tình hình hiện tại, anh ta không những bị sa thải mà còn bị bắt đền tiền nữa.

Khi người phục vụ đang luống cuống không biết làm gì, Bé Câm nhìn anh ta một lúc rồi chỉ tay ra hiệu rằng không sao, sau đó cậu nhanh chóng xoay người đi.

29

Bé Câm vội vã đến nhà vệ sinh, cậu cởi áo vest ra rồi cẩn thận dùng khăn giấy thấm nước để lau sạch rượu trên áo. Áo vest này thoạt nhìn cũng biết là đồ không hề rẻ, sau này chắc chắn cậu phải trả lại cho Tổng Giám Đốc, nhưng may mắn là áo màu đen nên không để lại rõ dấu.

Trong lúc Bé Câm dùng máy sấy trong nhà vệ sinh để hong khô vết nước trên áo thì bỗng nhiên cậu cảm thấy có người vỗ lên vai mình.

“Không ngờ cậu cũng ở đây, thật là trùng hợp.”

Người đàn ông đứng trước mặt Bé Câm chính là giám đốc của tập đoàn X, Vương Diệp Lộ, gã ta nở nụ cười đầy nham hiểm.

Bé Câm lùi lại một bước, cậu cố gắng rời khỏi đó. Kể từ khi cậu biết được gã họ Vương này có những ý đồ không trong sáng với mình thì mỗi lần gặp gã ta cậu đều thấy rất khó chịu.

Tuy nhiên, gã họ Vương không để Bé Câm đi. Gã ta vẫn đặt tay trên vai Bé Câm, rồi tiếp tục vuốt xuống hông của cậu, cố gắng kéo Bé Câm vào lòng mình.

“Đã lâu không gặp, sao chúng ta không cùng nhau ôn lại chuyện xưa nhỉ?”

Bé Câm cảm thấy vô cùng kinh tởm, cậu đạp mạnh vào chân gã họ Vương rồi đẩy mạnh gã ra, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

Gã họ Vương bị đẩy vào tường, gã ta hoàn toàn không ngờ rằng Bé Câm lại mạnh như vậy. Gã ta ôm chân rên rỉ một tiếng, sau đó nhổ nước bọt xuống đất, gã ta mắng:

“Mày đợi đi, rồi sẽ có ngày mày rơi vào tay tao thôi.”

Gã họ Vương vô cùng tức giận, trong lúc gã chuẩn bị trở lại hội trường thì tình cờ gã gặp người bố tệ bạc của Bé Câm bên ngoài.

“Ông Giang, cái việc mà ông hứa với tôi còn làm được không? Không phải nói hôm nay sẽ xong sao? Tôi vừa mới gặp nó, suýt nữa là đã không kiềm chế nổi đây này.”

Gã họ Vương thích tính cách mạnh mẽ của Bé Câm, điều này càng khiến gã thêm phấn khích. Bé Câm trông có vẻ như chưa từng bị Tổng Giám Đốc sử dụng, gã họ Vương rất nóng lòng muốn “thuần hóa” cậu.

Bố của Bé Câm vội vàng nói: “Ông Vương, xin hãy kiên nhẫn một chút, tôi đang sắp xếp, tối nay tôi sẽ đưa nó đến giường của ông, đảm bảo ông sẽ hài lòng! Nhưng…”

Gã họ Vương nhướng mày, vẻ mặt hằm hằm hỏi: “Nhưng cái gì?”

“Nhưng ông cũng đừng làm quá, dù sao…”

Gã họ Vương cười nham hiểm: “Yên tâm đi, ông Giang, tôi có chừng mực mà. Dù sao thì nó còn phải ở lại nhà họ Phi thêm hai năm, tôi chỉ muốn thử một chút thôi… ông hiểu mà.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.