Cuộc họp lớp lần này được tổ chức ở một quán KTV.
Mấy hôm nay Bùi Thầm bề bộn nhiều việc, Mạnh Tư Duy biết anh chắc là không có hứng thú đi liền không đề cập đến, cô đăng ký đi họp lớp trong nhóm lớp.
Chung Ý và Mạnh Tư Duy cùng nhau lái xe đến buổi họp lớp.
Châu Vũ An đang gọi điện cho Chung Ý bảo cô đừng uống quá nhiều, lúc sắp kết thúc thì gọi điện cho anh ấy để anh ấy đến đón cô, vô cùng tình cảm.
Nếu mà so sánh, Mạnh Tư Duy bên này có vẻ tương đối quạnh quẽ.
Chung Ý cúp điện thoại của Châu Vũ An, nhìn về phía Mạnh Tư Duy đang lái xe bên cạnh.
“Bùi Thầm không đi thật à?” Cô hỏi lại lần nữa, “Cậu nói với anh ấy tối nay họp lớp không?”
Mạnh Tư Duy trả lời vẫn rất thong dong: “Không có.”
“Gần đây công việc của anh ấy còn bận hơn mình, buổi tối nào cũng tăng ca, dù sao kiểu người đến cả bạn học tên là gì cũng quên gần hết như anh ấy, đi hay không đều như nhau.”
Chung Ý: “Vậy cậu cũng không bảo anh ấy đón cậu sau bữa tiệc tối à?”
Mạnh Tư Duy: “Không cần đón.”
“Làm gì có tên trộm nào dám tự đưa đến trước mặt mình cho mình bắt để lập công trạng chứ?”
Trong nhất thời Chung Ý đối với cách hai người này ở chung vẫn rất bội phục.
“Vậy được rồi.”
Hai người đến sớm hơn mười mấy phút, trong phòng đã ngồi một nửa, trên bàn trà tất cả đều là đĩa hạt dưa, trái cây, cùng với bia và đồ uống.
Trước bảng điều khiển có không ít người đang xúm lại với nhau chọn bài hát.
Mọi người thấy Mạnh Tư Duy và Chung Ý xuất hiện, chào nhau rồi ngồi xuống.
Mạnh Tư Duy cùng Chung Ý tìm chỗ ngồi xuống.
Cuộc họp lớp lần này, những người trong nhóm của Từ Đạt Long không đến.
Mạnh Tư Duy đối với việc này tỏ vẻ rất thích, không đến dĩ nhiên là bởi vì không có mặt mũi để tới.
Sau khi đến giờ, lớp trưởng bắt đầu kiểm tra số lượng: “Tất cả mọi người đều đến, như báo cáo số lượng trong nhóm trước đó, tổng cộng 31 người.”
Khi bắt đầu kiểm tra số lượng, một bạn học nữ trong lớp tò mò nhìn về phía Mạnh Tư Duy đang ngồi ăn trái cây với Chung Ý.
“Mạnh Tư Duy, chồng bạn… ý tôi là Bùi Thầm, tối nay anh ấy không đến à?”
Khi bạn học nữ hỏi vấn đề này, những bạn học khác xung quanh đều đưa ánh mắt tò mò đến.
Ai cũng biết học thần cao lãnh của lớp họ lúc trước cuối cùng vẫn bị Mạnh Tư Duy thu phục, bây giờ hai người đã kết hôn, chỉ là buổi họp lớp tối nay, hai vợ chồng lại chỉ thấy có mặt mỗi mình Mạnh Tư Duy.
Lúc đang dùng nĩa ăn dưa hấu trong mâm đựng trái cây Mạnh Tư Duy đột nhiên bị hỏi, sau đó cảm nhận được ánh mắt của một nhóm người đồng loạt hướng tới cô.
Mạnh Tư Duy bị nhìn chằm chằm khiến da đầu hơi căng lên.
Cô đành phải đặt cái nĩa xuống, giải thích: “Gần đây công việc của anh ấy khá bề bộn, không rảnh lắm.”
Như vậy à! Đám người nhao nhao gật đầu.
Sau đó lại bắt đầu ai làm việc nấy, ca hát thì ca hát, tán gẫu thì tán gẫu.
Chỉ là vì vừa nhắc đến Bùi Thầm, khi mọi người tán gẫu, ánh mắt thường vô thức liếc nhìn Mạnh Tư Duy.
Cuộc họp lớp hai năm trước Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm rõ ràng còn chưa có gì với nhau, toàn bộ quá trình không giao lưu gì, sau này cuối cùng Mạnh Tư Duy làm thế nào đoạt Bùi Thầm đến tay vậy.
Bùi Thầm này, trong hình dung của tất cả các bạn cùng lớp, tất cả đều là thành tích tốt, xa cách, không thích nói chuyện, khó đến gần, quan hệ với ai cũng đều rất bình thường, “thần đàn cao lãnh chi hoa”.
Nhìn lại khoảng thời gian còn đi học, cô gái duy nhất có thể đến gần Bùi Thầm hơn một chút, hình như cũng chỉ có Giang Nghi ở trường Sùng Đức.
Nghĩ lại năm đó khi thi đại học kết thúc, còn có tin đồn rằng Giang Nghi yêu đương với Bùi Thầm lớp họ. Lúc đó một nhóm người trong lớp còn hô “Học bá couple”, chỉ là hình như sau này không ai biết họ phát triển như thế nào, cứ như không bệnh tự đứt vậy.
Dù sao thì Mạnh Tư Duy cũng ở đây, đối với những lời đồn này, về cơ bản hầu hết mọi người đều oán thầm ở trong bụng, hoặc là chỉ tâm sự trong nhóm nhỏ, kết quả có một cô gái có vẻ không được tinh mắt, nhạy cảm cho lắm, có lẽ là vì cảm thấy mình biết được tin tức nội tình nên tỏ ra rất phấn khích, vừa lách cách cắn hạt dưa vừa hào hứng trò chuyện với người bên cạnh, giọng còn khá to:
“Không, Bùi Thầm và Giang Nghi căn bản là không có đến với nhau.”
“Mình có một người họ hàng xa lúc trước từng học cùng lớp với Giang Nghi trường Sùng Đức, cậu ấy nói với mình.”
“Hình như sau khi thi đại học, Giang Nghi có đi tỏ tình, nhưng mà bị Bùi Thầm từ chối.”
“Không biết làm sao mà sau này lan truyền lại lan truyền thành Bùi Thầm đến với Giang Nghi.”
Cô gái không để ý đến ánh mắt cứng đờ mà kinh ngạc của những người xung quanh, tiếp tục hào hứng nói chuyện phiếm với bạn học bên cạnh: “Không phải Bùi Thầm và Giang Nghi đều là sinh viên đại học P sao, nghe nói lên đại học Giang Nghi vẫn luôn theo đuổi Bùi Thầm, nhưng chỉ là Bùi Thầm không thích cô ấy.”
Đám người: “…”
Mạnh Tư Duy: “…”
Chung Ý kinh ngạc há miệng nhìn về phía Mạnh Tư Duy.
Sau đó những người còn lại nhìn về phía Mạnh Tư Duy với khuôn mặt hóng hớt.
Mạnh Tư Duy tê dại.
Sau khi cô gái vui vẻ nói chuyện phiếm xong mới phát hiện bầu không khí hình như hơi kì lạ, nhận thấy ánh mắt của mọi người nhao nhao đổ dồn vào một người.
Cô ấy nhìn theo hướng ánh mắt của mọi người, sau đó chợt nhớ ra một việc ——
Bùi Thầm kết hôn với Mạnh Tư Duy, và hiện tại là chồng của Mạnh Tư Duy.
Vừa nãy ở trước mặt nhiều người như vậy cô nói về chồng của người ta.
Cô gái: “…”
Cũng may, tính tình Mạnh Tư Duy tốt không có tính toán.
Sau sự việc này, bầu không khí trong phòng KTV tiếp tục sôi động trở lại.
Mạnh Tư Duy không hát, tiếp tục im lặng ăn trái cây.
Cô cảm thấy rõ ràng đám người này dường như càng tò mò hơn về lịch sử tình cảm của cô và Bùi Thầm hơn sau khi biết Bùi Thầm và Giang Nghi năm đó chưa từng đến với nhau.
Năm nay, trong đám con gái này khoảng 2 phần 3 người đều đã kết hôn, không kết hôn thì cũng đã có bạn trai, trò chuyện một lát chủ đề liền chạy theo hướng thể hiện tình cảm đằm thắm.
Nội dung không chỉ giới hạn ở chiếc túi này, chiếc nhẫn này là do chồng mình mua, chồng nói họp lớp kết thúc thì tới đón mình, hay sang năm mình và chồng hẹn nhau ra nước ngoài chơi.
Giữa chừng Mạnh Tư Duy và Chung Ý đi vệ sinh.
Khi rửa tay, Chung Ý cuối cùng có cơ hội hỏi người trong cuộc: “Bùi Thầm thật sự không đến với Giang Nghi à?”
“Năm đó truyền tai nhau rất thật mà.”
Sau khi rửa tay Mạnh Tư Duy dùng giấy lau để lau khô nước, phồng má trước gương, nói: “Theo mình biết thì chắc là không có.”
Chung Ý cười: “Có khả năng.”
Cô lại cười nhạo Mạnh Tư Duy: “Sao cậu không tham gia chủ đề thể hiện tình cảm.”
“Cậu không cảm giác được sao, tất cả mọi người đang chờ cậu thể hiện tình cảm giữa cậu và Bùi Thầm đấy.”
“Mua một chiếc túi, tặng một chiếc nhẫn, đưa đón đi làm, làm bữa ăn khuya gì đó, không phải loại chuyện này cậu có một đống lớn à.”
Mạnh Tư Duy không quá thoải mái: “Có gì mà thể hiện.”
Không phải chỉ là cuộc sống bình thường thôi sao.
Chung Ý: “Nếu là người khác, thật ra không thể hiện cũng được.”
“Nhưng chủ yếu là cậu,” cô ấy vỗ vai Mạnh Tư Duy, “Cậu không thể hiện, mọi người sẽ nghĩ là không có.”
Mạnh Tư Duy: “?”
Chung Ý nói như thật: “Mặc dù với nghị lực và sự kiên trì cuối cùng cũng theo đuổi được nam thần, nhưng cuộc sống hôn nhân với nam thần vẫn rất bình thường vì mối quan hệ tình cảm không bình đẳng.”
Mạnh Tư Duy: “…”
Tại sao vẫn chưa qua được rào cản này.
Hai người quay trở lại phòng KTV, mấy cậu con trai đang hát “Ký ức độc quyền”.
Bởi vì lời nói vừa rồi của Chung Ý, Mạnh Tư Duy bắt đầu phân vân có nên tham gia một chút vào chủ đề của mọi người hay không.
Đáng tiếc cô mở miệng nhiều lần nhưng đều không thành công chen vào được, cuối cùng dứt khoát từ bỏ.
Cảm thấy hình tượng chuyên tâm nhân thiết của mình trong mắt các bạn cùng lớp cũng không phải không chấp nhận được.
Mười giờ tối, bầu không khí trong phòng KTV lên đến cao trào.
Bài hát cũng thay đổi từ “Ký ức độc quyền” hơi đau khổ thành “Có chút ngọt ngào”.
Hai người con trai kéo cổ họng ở đó song ca tình cảm “Là anh khiến cho thế giới trong em từ giây phút này đều sắc hồng rực rỡ”, “Là em khiến cuộc sống của anh từ đây không thể thiếu em”.
Giọng hát khiến mí mắt những người khác giật giật.
Các cô gái đang trò chuyện linh tinh, bởi vì thời gian đã khuya, nhiều người cũng bắt đầu gọi điện thoại cho chồng hay bạn trai lát nữa đến đón mình.
Thậm chí có người còn gửi tin voice trước mặt mọi người, mở miệng một tiếng “Chồng”, “Thân ái” cứ phải gọi là ngọt.
Chung Ý cũng gửi tin nhắn cho Chu Vũ An.
Mạnh Tư Duy là người duy nhất lù lù bất động, không phải là người độc thân mà là người có chồng, nhưng không có ý định xuôi theo dòng chảy gọi chồng tới đón.
Sau khi gửi Wechat xong, Chung Ý dùng cùi chỏ chọc Mạnh Tư Duy: “Lát nữa cậu về như thế nào?”
Mạnh Tư Duy: “Mình tự lái xe.”
Sau đó tất cả mọi người ngẩng đầu, biểu cảm phức tạp nhìn về phía Mạnh Tư Duy, người tuyên bố rằng sẽ tự lái xe về nhà.
Đột nhiên cảm thấy kết cục của lịch sử dốc lòng theo đuổi và thành công này hình như cũng không hoàn mỹ như vậy.
Mạnh Tư Duy hiển nhiên đã mặc kệ thản nhiên chấp nhận hình tượng chuyên tâm nhân thiết của mình, dưới những ánh mắt ấy vẫn đưa tay ra xiên một miếng dưa hấu.
Mà ngay sau màn song ca tình ca nam – nam thảm không nỡ nhìn nhưng vui nhộn nhất này, cửa phòng KTV đột nhiên bị đẩy ra.
Người đàn ông chỉ là chủ đề của toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi, người được các bạn cùng lớp nhớ đến, xuất hiện ở của ra vào.
Có người nhân cơ hội nhanh chóng tắt bài hát, trong không khí im lặng, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.
…………………
Bùi Thầm đến.
Nhìn anh vẫn không khác gì hai năm trước, cả người lạnh lùng và thẳng tắp, đẹp trai đến nỗi cho dù năm đó khi còn là học sinh hay bây giờ trưởng thành, các bạn nữ trong lớp vẫn không nhịn được nhìn nhiều một cái. Chỉ là lần này, thân phận của anh ngoại trừ là bạn học Bùi Thầm thì còn thêm một cái ——
Chồng của Mạnh Tư Duy lớp bọn họ.
Lớp trưởng nhanh chóng đứng dậy chào hỏi: “Bùi Thầm! Còn tưởng cậu không đến đấy.”
“Mau đến ngồi, ngồi…” Khi nói đến ngồi chỗ nào, lớp trưởng có vẻ khó xử.
Nếu như là tình huống khác thì ngồi đâu cũng được, nhưng mà lúc này, lớp trưởng đột nhiên nhớ ra Bùi Thầm đã kết hôn với Mạnh Tư Duy.
Dù sao cũng phải để hai vợ chồng người ta ngồi cùng nhau.
Bùi Thầm gật đầu với lớp trưởng đang khó xử: “Thật xin lỗi, mình tới mà không nói trước một tiếng.”
Sau đó, không nhìn ánh mắt ăn dưa của mọi người, anh trực tiếp đi đến trước mặt Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy nhìn thấy trên cái nĩa còn xiên miếng dưa: “…”
Bùi Thầm cúi xuống trước mặt Mạnh Tư Duy, nhìn cô chằm chằm, khẽ cau mày hỏi: “Đến buổi họp lớp vậy mà không nói cho anh à?”
Mạnh Tư Duy yên lặng đặt miếng dưa trong tay xuống: “Không phải là gần đây anh bận rộn công việc sao.”
“Em còn cho rằng anh không muốn đến.”
Anh nói xem trong căn phòng này anh có thể nhớ được ai.
Nghe vậy Bùi Thầm khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa sau đầu Mạnh tư Duy, thậm chí còn hơi ăn nói khép nép: “Dù bận thế nào thì ít nhất cũng phải cho anh biết tối nay em đi đâu.”
Vẻ mặt của anh rất buồn: “Đừng có lần nào cũng không cho anh tới đón em.”
Hàm ý nửa câu sau rõ ràng là nếu không anh làm chồng còn có ích gì.
Lời này vừa nói ra, những người vừa rồi còn thở dài bởi vì Mạnh Tư Duy không có chồng đến đón sau khi kết thúc bữa tiệc, im lặng tập thể.
Mạnh Tư Duy: “…”
Nhiều người nhìn như vậy, cô sợ Bùi Thầm nói thêm gì nữa thì cô giảm thọ mất.
Mạnh Tư Duy nhanh chóng nắm lấy tay Bùi Thầm ấn anh ngồi vào ghế trống bên cạnh cô do Chung Ý để lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Về nhà thì nói tiếp.”
– ——————-
Nhân thiết (1): “Nhân cách” là thiết lập nhân vật, thiết lập cơ bản bao gồm: tên, tuổi, chiều cao, tính cách, sở thích, xuất thân, cài đặt nền trưởng thành,… Nói một cách dễ hiểu là tạo ra một nhân vật hoàn chỉnh bằng xương bằng thịt. Đầu tiên thuật ngữ này mô tả sự định hình về ngoại hình và tính cách của các nhân vật ảo trong trò chơi, hoạt hình, truyện tranh và các tác phẩm khác. Kể từ năm 2016, nó đã mở rộng sang lĩnh vực giải trí, và thường được dùng để mô tả định vị hình ảnh bản thân của ngôi sao, hoặc vai trò của vai diễn trong phim điện ảnh và phim truyền hình.