Tối đi ngủ mà Chu Trầm vẫn không về, dường như anh đang cực kì hưởng thụ cái khách sạn giá rẻ ở nơi đây.
Triệu Đường Diên suýt thì quên mất anh cũng có trợ lí ở chi nhánh bên này. Trợ lí mang quần áo đến cho anh, còn thêm một bộ cho cô, đồ đã được giặt sạch và là qua nên mặc sẽ không thấy khó chịu.
Trợ lí còn để xe ở lại.
Xe để sáng mai anh cho cô đi nhờ, anh đến đây rồi, cần gì cô phải ngồi một mình quá giang xe người khác để về cơ chứ. Anh không bảo mình không yên tâm bởi anh sợ cô ghét bỏ ông chú già đầu còn dài dòng văn tự.
Hai người hơn kém nhau 10 tuổi, từ hoàn cảnh sống đến tuổi tác tới kinh nghiệm trải đời để lộ ra quá nhiều khoảng trống cần phải dung hòa với nhau. Nhưng dù gì cô cũng đã ở bên anh rồi, họ vẫn có nhiều thời gian để từ từ thích ứng.
Đồ dùng vệ sinh cá nhân của khách sạn dành cho hai người, cả hai đi chung đôi dép của khách sạn rồi đứng cạnh nhau trước bồn rửa mặt nhỏ hẹp, tay chạm tay, da thịt ấp vào nhau đến nỗi ấm lên.
Cô nhìn hai bóng hình trong gương kề sát bên nhau, phải mất một lúc thì mới cảm nhận được một Chu Trầm bình thường và có phần… quấn người như này.
Trước khi ngủ, cả hai nằm trên giường, anh hỏi cô: “Thi xong rồi, em muốn làm gì nữa?”
Tay anh đặt trên bụng cô nhẹ nhàng mát xa khiến cô thoải mái đến mức suýt thì rên ra thành tiếng.
“Còn phải chuẩn bị phỏng vấn nữa, dù chưa có điểm nhưng cứ phải lo trước.”
“Bao giờ phỏng vấn?”
“Chắc là tháng ba đấy.”
“Muốn liên lạc với giảng viên luôn không?”
“Không anh.”
Cô không hề đi theo con đường liên lạc với giảng viên hướng dẫn.
Anh ôm ghì lấy cô rồi bảo: “Trước khi phỏng vấn dẫn em đi gặp giảng viên.”
Cô ngạc nhiên hết đỗi. Dù anh từng nói sẽ tôn trọng mọi quyết định của cô nhưng cô không ngờ anh còn có thể giúp cô đến như vậy.
Dẫu gì thì cô đã từng nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ buông tha cho mình. Biểu hiện khi đó của anh cũng rặt vẻ như vậy.
Cô đang nằm trong lòng anh thì chợt ngẩng mặt lên hỏi: “Hồi trước… Chẳng phải anh muốn em ở lại Thượng Hải à?”
Dù không bật đèn nhưng anh vẫn trông thấy đôi mắt ấy như đang rực sáng, thương yêu trong tim vào thời khắc này bỗng căng tràn như thể dung nham nóng chảy, khỏa lấp từng tấc từng tấc thân anh.
Chỉ ôm cô như vậy thôi nhưng anh đã thỏa mãn lắm rồi, còn ước gì được khảm cô vào cơ thể mình. Lòng anh nhộn nhạo ngứa ngáy, hôn xuống đôi mắt trong veo ngời sáng nơi cô.
“Em cũng nói là hồi trước còn gì.” Anh đáp.
Trước kia anh thích cô, muốn chiếm cô làm của riêng mình. Còn giờ thì anh yêu cô, muốn cô được hạnh phúc ở mọi khoảnh khắc trong đời, được tung tăng thực hiện khát khao của mình.
Anh cũng muốn để cô hiểu rằng, giữa chúng ta không hề có sự bất đồng nào.
Đến lúc cô ngủ rồi mà mắt anh vẫn còn thao láo vì đã được ngủ bù vào ban ngày. Trong màn đêm chỉ có ánh trăng le lói, anh đã khắc họa từng đường nét của cô bằng chính ánh mắt mình. Khi tình yêu đã siết chặt lấy cõi lòng, anh sẽ giải tỏa bằng những cái hôn êm ái đáp xuống khắp nơi nơi trên gương mặt cô.
Anh muốn được tiếp tục ngắm nhìn cô, muốn được ôm cô mãi như vậy, muốn được hòa tan vào hơi thở và nhiệt độ nơi cô.
Hóa ra đây gọi là tình yêu.
Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa được trải qua bất cứ một thời khắc nào mãn nguyện như hôm nay.
*
Anh chỉ chở cô về đến cổng nhà chứ không vào vì cô vẫn chưa biết phải giải thích với bà nội ra sao.
Anh cũng tùy cô, vì anh vẫn có kiên nhẫn để đợi đến một ngày cô sẽ giới thiệu anh cho bà biết bằng một thân phận khác.
Chỉ là trước khi xuống xe, cô đã bị anh ôm siết, đắm chìm vào một cái hôn miên man bất tận.
“Bao giờ em về? Để anh đi đón em.” Anh thì thầm hỏi.
“À, em không biết.” Mặc dù về quê là một quyết định tạm thời nhưng ở trường cũng hết lớp rồi nên cô không phải vội đi ngay.
Cô ngẫm nghĩ rồi nói trong vô thức: “Chắc hết năm?”
Khuôn mặt anh biến sắc trong tức khắc.
“Tháng hai Tết Âm rồi.” Anh nhắc nhở: “Còn gần hai tháng nữa mà em không định về à?”
Dường như cô đã hiểu, rằng anh đang muốn cô về sớm với mình. Thật ra bên trường vẫn còn phải xử lý mấy chuyện vặt vãnh liên quan đến tốt nghiệp nên cô cũng không ở nhà mãi được.
“Thế… hết Tết Dương rồi em về nhé?” Cô thử dò hỏi.
Anh cau mày: “Chỗ em có truyền thống ăn Tết Dương không?”
“Không.”
“Thế về trước ngày đầu năm mới đi.”
“… Ồ.”
Anh ngẫm nghĩ, nhận ra còn chưa đầy một tuần nữa đã sang năm mới rồi, anh hỏi: “Không thì anh ở đây với em, đến lúc đấy mình cùng về với nhau?”
Cô gạt ngay: “Còn nhiều ngày thế cơ mà, công ty anh không có việc gì à? Cuối tháng em về, em cũng có phải em bé đâu.”
Anh đành chịu thua.
Anh nhìn cô vào trong sân rồi mới dời mắt, lái xe tạm biệt ngôi làng nhỏ bé này.
Xế chiều hôm ấy, anh đã về Thượng Hải. Hai ngày giằng xé nhưng anh đã giải quyết được một vấn đề trọng đại.
Vô cùng giá trị.
Triệu Đường Diên không ở đây nên anh quay về làm sếp lớn lạnh lùng tàn nhẫn của Chu thị, tranh thủ thời gian giải quyết hết công việc của tuần sau.
Trợ lí cũng xếp cho anh trống lịch cả tuần sau. Bởi anh phải dẫn Triệu Đường Diên đi đón giao thừa nhưng anh không tuồn ra bất cứ tin gì, đêm nào cũng gọi cho cô mà chỉ hỏi hôm nay cô làm những gì, sức khỏe bà nội đã tốt hơn chưa, và đủ mọi chuyện vụn vặt của cuộc sống.
Mãi đến sáng 30, cô đặt chân xuống sân bay Hồng Kiều thì mới hiểu vì sao anh bảo cô về trước một ngày. Thậm chí cô còn chưa ra khỏi sân bay, Chu Trầm đến đón cô rồi đưa cô thẳng lên chuyến bay đến London.
Anh đã chuẩn bị cả hộ chiếu lẫn thị thực cho cô từ lâu rồi, hành lí anh cũng mang từ Lan Đình đến, cô chỉ việc mang mỗi người theo là được.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng lần đầu tiên đi nước ngoài của mình nó lại đột ngột như thế này.
Trên máy bay, cô hỏi anh: “Sao tự dưng anh lại quyết định đi Anh thế?”
Ấy là đất nước mà anh đã dừng chân biết bao năm trời, cũng là đất nước suýt thành điểm đến du học của cô.
Anh không trả lời thẳng mà hỏi cô: “Hồi trước muốn đi Manchester du học thật à?”
Cô nhìn vào mắt anh, một lúc sau thì lắc đầu. Cô biết mình chẳng giấu được anh điều gì, cô đã lừa anh nhiều như vậy nhưng sao anh vẫn không vạch trần?
Anh bỗng cong lên một nụ cười mơ hồ, nhìn cô rồi nói: “Mặc dù anh đoán được nhưng em cũng chưa nói với anh mà, nhỡ đâu vậy thì sao? Nhỡ em muốn đi Manchester thật thì làm thế nào bây giờ?”
Dẫu anh đoán được suy nghĩ của cô nhưng vẫn còn cái xác suất một phần một nghìn ấy, nhỡ đâu Triệu Đường Diên muốn đi nước ngoài thật thì sao?
Vậy chẳng phải suýt nữa anh đã hủy hoại ước mơ cô rồi à?
“Vậy nên sau này em nghĩ cái gì thì phải nói cho anh biết, dù anh không mong em sẽ làm như thế nhưng chúng ta vẫn có thể trao đổi với nhau mà. Chúng ta hoàn toàn bình đẳng Viên Viên à.”
Thậm chí, anh cam nguyện đứng ở phía sau cô.
Cô hoàn hồn, “tiêu hóa” hết từng câu từ anh nói rồi mới thốt lên một chữ “Được”.
Anh mỉm cười, nếu giữa chúng ta tồn tại quá nhiều điểm khác biệt, vậy thì hãy trò chuyện để thấu cảm và hòa hợp với nhau.
Vấn đề mới là điều cần phải giải quyết chứ không thể sử dụng biện pháp “trốn tránh” mãi được.
“Sợ em muốn đi thật nên dẫn em đi mở mang tầm mắt, lần trước anh nói không phải để lừa em đâu, ở đấy không bằng Thượng Hải được, em vẫn sẽ thích ở Trung Quốc.” Anh đang trả lời câu hỏi khi nãy của cô.
“Vâng…” Gò má cô ửng hồng.
Chuyến bay dài đằng đẵng, may mà khoang hạng nhất ngồi thoải mái, đồ ăn thức uống cũng ổn nên cô không thấy khó chịu ở đâu cả.
Vả lại còn có anh ngồi bên mình, nhìn anh đắp chăn rồi chỉnh lại ghế ngồi cho mình, cõi lòng cô đã dần được an nhiên.
Trong nước đã bước vào màn đêm huyền ảo thì cô cũng bắt đầu thấm mệt, có anh ở bên cạnh chăm sóc nên cô đã nhanh chóng chìm vào cơn mơ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên văn trích dẫn ở trên mạng: Hai người yêu nhau thì nên đối mặt và giải quyết vấn đề cùng nhau chứ không phải nghĩ cách giải quyết đối phương như thế nào.