Yến Tần may mắn hơn Nhiếp chính vương một chút, ôm lấy y không phải là tên béo ú nào, mà là một nữ nhân có dung mạo khí chất hơn người.
Miêu tả chính xác hơn, đây là một tuyệt sắc giai nhân hiếm có, mắt sáng răng trắng, môi hồng răng ngọc, eo thon như liễu, dung mạo diễm lệ xen lẫn vài phần hoang dã.
Nàng nép vào người Yến Tần, mỉm cười rạng rỡ, hơi thở thơm như hoa lan: “Tiểu đệ đệ, chuộc thân cho ngươi bao nhiêu tiền, tỷ tỷ tối nay muốn ngươi, thế nào?”
Nói xong câu này, không đợi đối phương đáp lại, nàng lại ghé sát tai Yến Tần: “Tỷ tỷ ta hôm nay cũng là lần đầu tiên, thử xem, không thiệt đâu.”
Trên người nữ tử trẻ tuổi này thoang thoảng hương thơm, còn có mùi rượu nhàn nhạt, đôi mắt đẹp như phủ một tầng sương mù, trông như đã say, mới nhìn nhầm Yến Tần thành tiểu quan của Minh Nguyệt Lâu.
Nam khách đến đây tìm vui đa số là lưỡng tính, nhìn mỹ nhân mềm mại như không xương này treo trên người Yến Tần, đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Yến Tần không muốn gây chuyện: “Cô nương buông tay, ta chỉ là người qua đường.”
Y dùng chút sức đẩy nữ nhân trên người ra, nhưng đối phương vẫn bất động, y ngẩn người, tự hỏi liệu mình có quá nhẹ nhàng, đang định dùng thêm vài phần lực, trên hành lang tầng hai có một tiểu quan dung mạo tuấn tú đi tới, ôn tồn nói với nữ tử: “Vị cô nương này, cô nhầm rồi, đây là khách của Minh Nguyệt Lâu, không phải công tử trong lầu chúng ta.”
Nữ tử kia vẫn nằm trên vai Yến Tần, nheo mắt nhìn tiểu quan kia: “Lão nương nói muốn người này, là muốn người này, cần ngươi lắm chuyện!”
Ở Minh Nguyệt Lâu, làm tiểu quan, là phải làm theo ý khách, nam tử kia bị nàng quát như vậy, mặt trắng bệch đỏ bừng, rõ ràng là người da mặt mỏng.
“Vị cô nương này, ngươi muốn tìm nam nhân, một tên nhóc con như vậy có thể thỏa mãn ngươi sao, còn không bằng tìm ta, Tề La.” Lần này người nói là một nam khách của Minh Nguyệt Lâu, gấm vóc ngọc ngà, tay còn giả vờ phong lưu phe phẩy quạt xếp, hắn trông rất trẻ, dung mạo cũng coi như trung bình khá.
Tuy thích nam nhân hơn, nhưng Tề La, Tề đại công tử này cũng không phải là không cứng nổi với nữ nhân xinh đẹp như vậy, lúc nãy cô nương này vừa vào hắn đã để ý, không ngờ chưa kịp tiến lên bắt chuyện, nữ nhân này đã nhào vào tên nhóc con mới đến.
“Ngươi gọi ai là nhóc con?” Lúc nãy ăn hoành thánh, tuy đứa trẻ kia đáng ghét, nhưng dù sao cũng là trẻ con, y không so đo. Thứ khốn nạn này bị rượu chè và sắc dục làm hỏng bản thân, lũ mèo chó nào cũng dám sủa trước mặt.
“Đừng tức giận, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi dạy dỗ tên chó ghẻ này.” Nữ tử kia vẫn mềm mại dựa vào người Yến Tần, một tay rút roi mềm bên hông quất tới, chỉ nghe tiếng roi xé gió, tên phong lưu phóng đãng tự xưng Tề La kia liền kêu thảm thiết, ôm mặt bị đá xuống lầu.
Tiểu quan của Minh Nguyệt Lâu còn chưa kịp ra tay, đã thấy Tề công tử kia kêu oai oái lăn xuống cầu thang, vừa vặn đè lên Chu công tử đang cố gắng bò dậy, lại một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Yến Tần bỗng hiểu ra, xem ra cô nương này còn biết võ, nếu không nữ tử trẻ đẹp bình thường, cũng không dám dễ dàng đến Minh Nguyệt Lâu tìm vui, sợ bị những kẻ như Chu công tử, Tề công tử chiếm tiện nghi.
Dạy dỗ xong Tề công tử, nữ tử trẻ tuổi kia lại nép vào người Yến Tần, táo bạo chen chúc: “Được rồi, kẻ chướng mắt đã đi rồi, tiểu đệ đệ có thể đi với tỷ tỷ chưa?”
Hôm nay nàng đến Minh Nguyệt Lâu tìm vui, chẳng ưng ai, mãi mới thấy một người hợp ý, đương nhiên không thể dễ dàng để người ta chạy thoát.
“Ngươi nói muốn ai đi với ngươi?”
Nhiếp chính vương đợi mãi không thấy người lên tầng ba liền trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống, vững vàng đáp sau lưng Yến Tần, tốc độ của hắn nhanh hơn nữ tử kia nhiều.
Chỉ trong nháy mắt, Yến Tần đã đến sau lưng hắn, còn nữ tử kia mất điểm tựa, suýt ngã xuống đất.
Nữ tử kia lập tức biến sắc, roi trong tay vút một tiếng thẳng tắp, chỉ thẳng vào khuôn mặt đẹp đến mức trời đất ghen tị của Yến Vu Ca: “Ngươi là cái thá gì, dám cướp người với bà đây!”
Trong từ điển của Nhiếp chính vương không có từ “thương hoa tiếc ngọc”, Yến Tần cũng không cho rằng cô nương này có thể đánh thắng Yến Vu Ca.
Trước khi nam nhân trước mặt ra tay, Yến Tần kéo tay áo hắn: “Thôi, nàng chỉ nhận nhầm người, nam tử hán đại trượng phu không đánh phụ nữ, chúng ta lên đi.”
Y đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng cô nương này là người đầu tiên không hề e dè trước uy áp của Nhiếp chính vương. Không, uy áp của Nhiếp chính vương đêm nay dường như đã mất linh vài lần, tên đầu heo lúc nãy, đứa trẻ, và cả những cô gái ném khăn tay, túi hương, giả vờ ngã, dường như đều không sợ Nhiếp chính vương.
Nhưng họ không sợ Nhiếp chính vương, lại bị sắc đẹp của Nhiếp chính vương mê hoặc, đây là lần đầu tiên y thấy có người chẳng mảy may động lòng trước khuôn mặt của Nhiếp chính vương, chỉ một lòng muốn dính lấy y.
Chỉ cần là con người, ít nhiều gì cũng có chút hư vinh, vì điều này, y cũng không thể để Nhiếp chính vương làm tổn thương khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của cô nương kia.
Y vừa dứt lời, Nhiếp chính vương liền quay sang, đôi mắt đen sâu thẳm nhìny: “Ngươi thích nàng?”
Nếu vừa nãy sắc mặt Yến Vu Ca đã khó coi, thì bây giờ là cực kỳ khó coi.
Yến Tần theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, tuy không biết tại sao Nhiếp chính vương lại không vui, nhưng hắn y dựa vào trực giác chọn đáp án đúng: “Không.”
Lần này y vừa dứt lời, cổ áo đã bị người ta túm lấy, bị Nhiếp chính vương mang bay lên tầng ba. Võ công của Yến Vu Ca không thể bay lên trời chui xuống đất như trong thoại bản, nhưng đạp lên tay vịn… mượn lực bay qua mái nhà vẫn chẳng có vấn đề gì.
Đợi Yến Tần đứng vững, Yến Vu Ca lại hỏi hắn: “Ngươi thật sự không thích nàng?”
Đây là lần đầu tiên Yến Tần cầu xin hắn vì một nữ nhân.
“Ta…” Yến Tần còn chưa nói hết câu, đã thấy cô nương lúc nãy xuất hiện ngoài lan can phía sau Nhiếp chính vương, đang định nhảy vào.
Cô nương kia cũng là người bướng bỉnh, thấy người mình để ý bị cướp, Yến Tần lại nói năng ấp úng, một lòng không chịu thua, cũng đạp lên lộ tuyến mà Nhiếp chính vương đã đi để leo lên.
Nàng vừa định bò lên, liền cảm thấy một vật cứng đập vào chân, đầu gối đau nhói, nàng liền ngã ngửa ra sau.
Yến Tần vội vàng vòng qua Nhiếp chính vương, nhìn xuống dưới lan can, cô nương kia rơi xuống vừa vặn trúng vào vị Tề công tử đang định bò dậy, ba người thành một đống, lần này kèm theo tiếng cô nương kia rơi xuống, là hai tiếng kêu thảm thiết.
Y tinh mắt nhìn thấy, cùng với cô nương kia rơi xuống, còn có một đồng tiền, nếu hắn không nhìn nhầm, lúc nãy nói chuyện với hắn, tay Nhiếp chính vương dường như đã động đậy.
“Ta thật sự không thích nàng.” Yến Tần nuốt nước bọt, không hiểu sao lại có cảm giác mình thành hồng nhan họa thủy.
Hừ hừ hừ, hồng nhan họa thủy gì chứ, chắc là Nhiếp chính vương cảm thấy bị xúc phạm mới ra tay, dù sao trong ký ức ba kiếp của y, Yến Vu Ca chưa bao giờ có lòng thương hại với phụ nữ và trẻ em.
Cô nương đáng thương này xúc phạm uy nghiêm của Nhiếp chính vương, bị hắn đích thân ra tay chỉnh đốn cũng là chuyện đương nhiên.
Giọng điệu Nhiếp chính vương lại lạnh lùng: “Thật sao, ta vừa thấy ngươi được nàng ôm rất vui vẻ.”
Hắn dẫn Yến Tần đến, là muốn đối phương nhận ra khả năng thích nam nhân, chứ không phải thật sự đến để y tìm vui.
“Ta đã đẩy nàng ra, nhưng không đẩy được.” Đây chính là chỗ tốt của việc luyện võ, cho dù là nữ tử yểu điệu, cũng có thể dễ dàng nhấc bổng một tráng hán ném xuống lầu.
“Ta không thấy.”
Yến Vu Ca miệng nói vậy, sắc mặt đã dịu đi đôi chút: “Trước đã nói với ngươi, dành nhiều thời gian hơn trên võ trường, nếu ngươi chịu dụng tâm, sao có thể ngay cả một đứa con gái cũng không thoát ra được.”
Yến Tần: … Ra ngoài thư giãn mà cũng bị Nhiếp chính vương giáo huấn, đúng là không thể chịu nổi kiểu sống này!
Thầm than thở hai câu, Yến Tần thu hồi tầm mắt từ dưới lầu: “Vương… ngươi không thấy thú vị sao, hiếm khi gặp một cô nương không có cảm giác với ngươi.”
May mà Nhiếp chính vương là đoạn tụ, nếu Nhiếp chính vương thích nữ, nói không chừng có thể phát triển ra câu chuyện gì với cô nương này.
“Thật sao, ta còn tưởng ngươi sẽ thấy nàng đặc biệt với ngươi, đối xử với nàng khác biệt.” Yến Vu Ca mắt lộ vẻ chế giễu.
“Ta thật sự không thích nàng.” Mỹ nhân đặc biệt trên đời này nhiều lắm, không lẽ y thấy ai cũng thích sao. Những mỹ nhân trong cung của y, cũng không phải ai cũng nhìn chằm chằm Nhiếp chính vương, ví dụ như Bạch Mẫu Đơn, nàng luôn giữ chừng mực, bất kể lúc nào, cũng giữ khoảng cách với Nhiếp chính vương, một nam nhân ngoại tộc.
Y liếc nhìn đồng hồ cát lớn đặt cuối hành lang tầng ba: “Còn một canh giờ nữa, Vương thúc muốn làm gì, phải tranh thủ thời gian, ngày mai là ngày tiếp kiến sứ đoàn Tề quốc.”
Nói đến sứ đoàn Tề quốc, y còn chuyện của Thương Uyển chưa hỏi Nhiếp chính vương, không biết đối phương đã dùng thủ đoạn gì để xử lý vị Lục công chúa Tề quốc này.
Y đang định hỏi, cuối cùng cũng nhớ ra đây không phải ngự thư phòng của y, mà là Minh Nguyệt Lâu để người ta tìm vui, vội ngậm miệng.
Yến Vu Ca như nhìn thấu suy nghĩ của y, đẩy cửa một gian phòng sang trọng trên tầng ba: “Vào đi.”
“Ồ, được.” Không biết có phải là ảo giác của y không, cứ cảm thấy đến đây không giống như Nhiếp chính vương nhất thời nảy ra ý định, mà như đã lên kế hoạch từ trước.
Nhiếp chính vương đi trước, Yến Tần đi đến cửa, đối phương vẫn đứng ở đó, một tay vươn ra, vỗ vài cái vào chỗ mà nữ tử kia vừa chạm vào: “Trên người ngươi có thứ dơ bẩn.”
Yến Tần cúi đầu nhìn trên người mình, lại ngẩng đầu nhìn Nhiếp chính vương đang vỗ mặt nghiêm túc, y lại cúi đầu xuống, vẻ mặt mờ mịt: Không nhìn nhầm mà, chẳng dơ chút nào, ai đó nói cho y biết, là Nhiếp chính vương bị mù, hay là y bị mù?
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Chương hai hôm nay vào khoảng 11 giờ rưỡi.
Tiểu kịch trường vui:
Nhiếp chính vương hôm nay lại đánh đổ một hũ dấm: Trở về niêm phong Minh Nguyệt Lâu.
Yến nhát gan không cùng tần số: Hả?
Các công tử bột Yến Đô: Nhiếp chính vương, chúng tôi nhận thua, cầu xin ngài, hãy để lại cho chúng tôi một mảnh đất lành!
Cảm ơn.