Lộ Hành Chu ngoan ngoãn gật gật đầu nói: “Con tin mẹ.”
【Không sao đâu, mấy ngày nay họ đã học được một bài học rồi. Hôm nay lại đây? Mình đã viết kịch bản suốt hai ngày qua, không làm nhóm mèo qua đi đó, chậc nhìn dáng vẻ là biết đã tu dưỡng tốt rồi. 】
Nghe được tiếng lòng Tiểu Lục nhà mình, Tống Khanh trong mắt tràn đầy ý cười, Thẩm Đình Bách và Giang Minh Nguyệt mấy ngày nay có thể nói là thảm không nỡ nhìn thẳng, cơ bản mỗi ngày trở về đều là mặt mũi bầm dập, ăn ngủ không ngon, ngủ không tốt, chỉ cần ra cửa sẽ bị nhiều loài động vật nhỏ nhắm tới.
Nó gần như có trên tin tức rồi.
Tống Khanh sờ sờ Lộ Hành Chu đầu nói: “Được rồi, con làm việc của con trước đi, mẹ sẽ sửa sang lại chứng cứ.”
Bà không chỉ sửa sang lại bằng chứng mà còn phải gọi luật sư và cảnh sát.
Đều đừng nghĩ chạy thoát, Tống Khanh đi về phía thư phòng, au khi ngồi xuống ghế, bà luôn có cảm giác như mình đã quên mất thứ gì đó trong máy tính, những văn kiện hình ảnh, Tống Khanh quên mất cái gì đó đành phải vứt sau đầu rồi tính sau, chính sự quan trọng hơn.
Ông ngoại Tống chắp tay sau lưng gõ cửa phòng Lộ Hành Chu, Lộ Hành Chu mở cửa đón ông ngoại Tống tiến vào, ông ngoại Tống ánh mắt sáng ngời nhìn Lộ Hành Chu nói: “Chu Chu, cái kịch bản kia đã viết xong rồi sao?”
Ông mấy ngày nay đều cùng Lộ Hành Chu viết kịch bản, ông rất có hứng thú với câu chuyện này, liền chờ Lộ Hành Chu đem kịch bản viết xong đưa cho ông xem.
Lộ Hành Chu quay người đưa kịch bản cho ông lão nói: “Viết được rồi ~”
Ông lão gật đầu, mở kịch bản ra đọc từng chữ, tuy rằng miệng không có phát ra âm thanh, nhưng biểu cảm dần dần trở nên phong phú hơn.
Sau khi xem xong, ông vẻ mặt chờ mong nhìn Lộ Hành Chu nói: “Cái này khi nào bắt đầu quay xong? Lão già như ta đã lâu cũng chưa xem qua phim kích thích như vậy.”
Lộ Hành Chu cười cười nói: “Lát nữa cháu sẽ gửi cho anh Đan, anh Đan bên kia giúp cháu chuẩn bị tập hợp đoàn làm phim rồi bắt đầu quay.”
Ông ngoại Tống gật gật đầu nói: “Nghe nói… Anh hai của cháu muốn đóng phim?”
Lộ Hành Chu dạ một tiếng nói: “Đúng vậy, cháu cùng anh hai nói qua, cái này tương đối khủng bố, anh hai nói anh hai muốn đóng nên cháu liền cho anh hai diễn nam chính.”
Ông ngoại Tống vẻ mặt một lời khó nói hết, thằng chai hai này năm đó chuyện đái dầm ông biết đến rành mạch, còn điều gì nữa, thằng cháu hai cũng chưa từng đến những nơi như nhà ma hay căn phòng bí mật. Hiện tại nói cái gì mà đàn ông không thể nói không được?
Ông nhìn trời sập mới biết thằng cháu hai này chỉ có mạnh miệng mà thôi chắc không sao đâu nhỉ. Ông nhìn kịch bản, phim ma sẽ mang đến cho người xem những cảm giác khác nhau.
Ông ngoại Tống vỗ vỗ kịch bản nhìn Lộ Hành Chu nói: “Cứ làm theo kịch bản này đi, sau này cháu hai có phản đối gì thì mời nó đến gặp ông.”
Ông lại miêu tả mặt trên nói: “Địa chỉ có thể đặt ở căn nhà bỏ hoang của chúng ta, địa chỉ là ở Tương tỉnh.”
Lộ Hành Chu mắt sáng rực lên nói: “Nhà bỏ hoang?”
Ông ngoại Tống gật gật đầu nói: “Nhà bà ngoại cháu hồi xưa có một sân khấu, hiện tại bỏ hoang, ông vẫn luôn nói muốn sửa chữa lại nhưng không có nhiều thời gian.”
Lộ Hành Chu trong lòng cảm động, âm trầm cổ trạch gì đó, khó tìm được một ngôi nhà cổ ma quái hay những thứ tương tự như vậy. Hơn nữa, cậu đang quay phim ma, sợ chủ nhân của ngôi nhà cổ sẽ cấm kỵ.
Bây giờ thì ổn rồi, nhà của chính mình liền không có vấn đề gì.
Ông ngoại Tống vỗ tay một cái nói: “Thật đúng lúc, căn nhà này được trao cho cháu. Nếu cháu không có việc gì, cháu có thể xem rồi cải tạo lại. Hồi đó, nhà bà ngoại cháu cũng có chút nền tảng.”
Lộ Hành Chu đương nhiên không ý kiến, lập tức giơ ngón tay cái lên nói: “Giao cho cháu đi, ông ngoại.”
“Mày gọi ai là ông ngoại hả?” Một thanh âm tức giận tới, theo sau là bước chân tức giận, một người đàn ông lông mày sắc bén, đôi mắt sáng như sao bước vào.
Lộ Hành Chu liếc nhìn người đàn ông, rồi nhìn ông ngoại Tống.
【Ôi, đây chính là người cha rẻ tiền và đầy oán hận của mình…】
Sắc mặt Lộ Khiếu nghiêm túc, có chút tức giận, hắn tức giận đối với sự tồn tại của Lộ Hành Chu, hắn là giận chó đánh mèo ở trên người, dù cho Lộ Hành Chu có chuyện gì thì hắn cũng biết, nhưng dù sao gia đình hắn cũng đã ly tán cũng vì Lộ Hành Chu.
Tất nhiên, hắn cũng có những vấn đề của riêng mình, hắn đã suy ngẫm và cùng vợ đi tìm Tiểu Lục.
Đối với Lộ Hành Chu, những năm gần đây Lộ Hành Chu trầm mặc lại có cảm giác không tồn tại, hắn hài lòng với điều này, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy?
Nghĩ đến lời nói của Đình Bách, chiều đến hắn tìm Tiểu Lục mang theo Tiểu Lục trở về. Lộ Khiếu càng tức giận nhìn Lộ Hành Chu lạnh lùng cảnh cáo nói: “Đây là ông ngoại Tiểu Lục, không phải ông ngoại mày, đừng nghĩ tới việc thay thế Tiểu Lục!”
Ông ngoại Tống nhìn Lộ Khiếu có chút không vui, tuy rằng biết Lộ Khiếu còn không biết tình huống thế nào, nhưng đây không phải nguyên nhân khiến hắn như vậy.
Ông ngoại Tống lạnh mặt đứng lên nói: “Không biết nói thì im đi. Ta bảo thằng bé gọi ta là ông ngoại!”
Lộ Khiếu đối mặt với lão cha thanh âm mềm mại một ít nói: “Ba, Tiểu Lục buổi chiều liền trở lại, nếu thằng bé nghe được người khác gọi ngài là ông ngoại sẽ rất khổ sở.”
Lộ Hành Chu nội tâm chậc chậc chậc, nhưng bề ngoài vẫn ngồi đó, vẻ mặt rất lễ phép.
【Oán là oán. Nhìn xem, cha thích con trai của Thẩm Đình Bách đến nhường nào, mình nhớ mặt trên có viết, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên cha đã rất thích nhóc ấy thiếu niên cho cha cảm giác rất tốt blah blah. 】
Ông ngoại Tống híp híp mắt, Lộ Khiếu sửng sốt một chút, hắn nhìn Lộ Hành Chu trước mắt. Miệng của thằng nhóc không có cử động?
Hắn lại nhìn ông ngoại Tống, thấy vẻ mặt ông ngoại Tống vẫn như thường, hắn há miệng thở dốc muốn hỏi sao lại thế này, mới vừa hé miệng, trừ bỏ a ba a ba, một câu đều phát không ra.
Từ bỏ ý định hỏi, hắn đột nhiên có thể nói được lần nữa.
Lộ Khiếu sắc mặt khó coi còn muốn nói gì nữa, đang định nói gì đó thì bị một thanh âm cắt ngang.
【Cha muốn biết nhiều thêm thì con đây sẽ khiến cho cha biết the nào gọi là truy thê truy nhi hỏa táng tràng, con hiện tại chính là bảo bối trong lòng của mẹ!! 】
Ông ngoại Tống tán đồng gật đầu, không sai, nên như vậy, ông chờ mong nhìn Lộ Khiếu, nói nhanh cho ta biết, để khi con gái ta biết chuyện, ta có thể đem con ngoan và cháu ngoan về nhà.
Lộ Khiếu sống lưng lạnh lẽo, giác quan thứ sáu và khát vọng sống sót khiến hắn im lặng. Hắn nhìn Lộ Hành Chu với ánh mắt rất xa lạ rồi quay người rời đi.
Lộ Hành Chu nội tâm hừ cười một tiếng nghĩ đến: 【Cha đáng bị người ta bàn tán nhớ thương mông! 】
Bên ngoài truyền đến một thanh âm vang lên, ông ngoại Tống nhìn ra ngoài, chính là Lộ Khiếu vừa mới ngã xuống.
Ông nhịn cười ý dặn dò: “Cẩn thận một chút.”
Lộ Hành Chu gửi kịch bản cho Tư Đan, hơn nữa nói đây là anh hai muốn diễn bộ này, cậu căn cứ theo thế giới tu sửa lại một chút nội dung bên trong.
Ví dụ như nhân vật chính, thân phận của nhân vật chính và hoàn cảnh của một số nhân vật chính.
Ký tự duy nhất trong kịch bản gốc từ
Người sống từ đầu đến cuối là Phát Mao, nên sau một thời gian chuyển thể vai này có thể giao cho anh trai cậu.
Tư Đan vừa mới ký hợp đồng với Lâm Thanh Tuyền, mới vừa trở lại công ty liền nhận được tin nhắn, y bấm vào phần tóm tắt truyện, nhìn vào đã thấy một lớp mồ hôi trắng toát trên lưng y rồi.
Y hít một tiếng lại mở kịch bản ra xem, theo chuyện xưa tình tiết phát triển trái tim y càng hồi hộp hơn khi câu chuyện diễn ra.
Bên ngoài, Tư Ưu thấy anh trai cô đã trở lại cô vừa rót ly nước cho y vừa bước tới liền nghe thấy anh trai mình kêu lên.
Tư Ưu bị hoảng sợ nhìn thấy anh trai mình có chút tái nhợt, vội vàng đưa nước qua. Tư Đan nhìn nước trước mặt, chợt nghĩ đến nước bên trong, liền xua tay nói: “Anh không khát.”
Tư Ưu đi tới nói: “Anh ơi, sao anh sợ thế?”
Tư Đan đưa kịch bản vừa đánh máy cho Tư Ưu nói: “Em nhìn xem.”
Vẻ mặt Tư Ưu càng hưng phấn hơn, sau khi xem xong, cô thốt lên: “Đây mới là phim ma!!”
Tư Đan thở dài, Lộ Vân Nhĩ tiểu tử này thật sự muốn diễn sao? Nhìn tin nhắn Lộ Hành Chu gửi, Tư Đan đáp ok.
Y không ngờ Lộ Vân Nhĩ lại hy sinh lớn như vậy để hỗ trợ em trai mình. Cho nên… tạm thời y cũng không vội sắp xếp công việc cho hắn, trước vừa quay xong bộ phim này, Tư Đan có dự cảm, khi bộ phim này được quay. Một khi nó được phát hành, nó chắc chắn sẽ thành công!
Lộ Hành Chu nhìn tin nhắn anh Tư Đan gửi cười cười với ông ngoại Tống nói: “Người đại diễn của anh hai đã đồng ý rồi ạ, sau ngày hôm nay xong sẽ tiếp tục thu xếp những việc còn lại.”
Ông ngoại Tống gật gật đầu nói: “Ông giới thiệu cho cháu mấy người đi.”
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt nói: “Được nha ~”
Ông ngoại Tống vừa lòng cười cười, ông đứng dậy nói: “Được, một hồi xuống dưới ăn cơm, buổi chiều xem kịch vui vẻ.”
Lộ Hành Chu ngoan ngoãn gật đầu, hắn phải bồi bổ sức lực rồi mới động tay cho đàng hoàng ~!
– ——————–
Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤