Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 34



Chu Ngô Đồng khi nhận được cuộc gọi của cảnh sát cả người liền ngốc, khi nghe đến tên Lộ Hành Chu, hắn chợt nghĩ, thế thôi, vậy thì không sao.
Nói thế nào nhỉ, có Lộ Hành Chu ở đây, dù có thái quá đến đâu cũng là chuyện bình thường.
Con hổ bị dụ xuống núi và bị thương, Lộ Hành Chu cứu được con hổ và đưa con hổ đi chữa trị, nghe thấy mùi thơm mới xuống núi.
Chu Ngô Đồng nghe xong rất bình tĩnh, bình tĩnh cái quỷ á!!
Hắn chỉ biết Lộ Hành Chu chơi rất tốt với chó mèo, không nghĩ tới! Tiểu tử này còn có thể chơi với dã thú?
Khi Chu Ngô Đồng cùng đồng đội đến nơi thì Lộ Hành Chu và con hổ lớn đã biến mất. Đạo diễn Chu đang ngồi xổm trên chỗ bị thương của con hổ lớn, lấy tay che đầu với vẻ mặt chết chóc.
Khi thấy Chu Ngô Đồng tới, ông đứng dậy kể lại sự việc như nhìn thấy vị cứu tinh.
Hiện tại ông quả thực đã tạm dừng quay phim, nhưng mỗi ngày nghỉ ngơi, ông như muốn đốt tiền đến nơi rồi!!
Còn Lộ Hành Chu, cậu cùng anh hai vừa trở về nhà, quản gia và bảo vệ đặt con hổ lớn ở sân sau đã giăng lưới bảo vệ, nhìn là biết ngay là một nơi dành riêng cho con hổ lớn.
Lộ Hành Chu im lặng giơ ngón tay cái lên với quản gia. Quản gia hơi ưỡn ngực, tỏ ra bình tĩnh khi nhận được cuộc gọi từ thiếu gia, ông liền đi chuẩn bị. Sau ngày, tiểu thiếu gia cùng nhận ra nhau, những chuyện xảy ra trong nhà không có gì đáng ngạc nhiên.
Lộ Khiếu bước ra khỏi nhà trong bộ đồ ngủ với vẻ mặt kiêu hãnh. Khi nhìn thấy một con hổ béo hoang dã xuất hiện trong sân nhà họ, ông há hốc mồm.
Ông chỉ làm hòa với vợ rồi cuối cùng cũng được lên giường thôi, sao giờ không ông thể hiện chút ít đi chứ?
Này không, Khanh Khanh của ông còn đang ngủ, ông nghe được quản gia báo cáo liền đi xuống xem xét.
Lộ Khiếu nhìn con hổ to mập, quay đầu nhìn quản gia, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Đây là con vật nhỏ mà ông nói tiểu thiếu gia mang về sao???”
Ông nhìn con hổ to béo từ trên xuống dưới và nghĩ… Ngay cả trong thế giới hổ, con này cũng không thể gọi là nhỏ được phải không?
Mập Mạp sở dĩ có thể bị gọi là Mập Mạp, vì nó rất béo so với những con hổ khác.
Lộ Khiếu há mồm nói: “Sao lại… một tấn hổ nhỏ như vậy?”
Quản gia bình tĩnh nhìn thiếu gia Chu Chu của bọn họ, Lộ Hành Chu vẻ mặt không tán đồng nhìn cha nói: “Mập Mạp còn nhỏ, không thể nghe được”
Mập Mạp ủy khuất ngao ô một tiếng tỏ vẻ tán đồng.
Lộ Khiếu trầm mặc một lát nhìn con hổ to béo nói: “Vậy Chu Chu, con định làm gì với con… con hổ nhỏ này?”
Lộ Hành Chu nói: “Đợi lát nữa con sẽ kiểm tra cho nó một lát. Nó bị thương đã trăm ngày rồi, chúng ta hãy chăm sóc nó trước đã.”
Cậu nhìn về phía quản gia hỏi: “Chú Quản gia, thủ tục đều xong chưa ạ?”
Quản gia bình tĩnh gật đầu nói: “Mọi việc đã chuẩn bị xong. Con vật nhỏ đáng yêu này có thể tạm thời nuôi ở Lộ gia.”
Nói xong ông lại nghĩ tới chuyện khác, nhìn Lộ Hành Chu hỏi: “Tiểu thiếu gia, đồ ăn của tiểu Mập Mạp…”
Lộ Hành Chu nhớ lại kinh nghiệm làm vườn thú của mình nói: “Sau này tôi sẽ lập danh sách cho chú, sau đó chỉ cho Mập Mạp ăn theo danh sách thôi”.
Mập Mạp mắt trông mong nhìn Lộ Hành Chu, nó hiểu Lộ Hành Chu đang nói chuyện lương thực tương lai của mình.
Lộ Khiếu vuốt cằm nhìn con màu cam như bình gas ấy. Hổ nha, Ông nhớ tới tiểu tử lão Bạch kia mỗi ngày đều nuôi một con sói, khoe khoang trước mặt ông, bây giờ trong nhà có hổ, ông cũng không thể khoe khoang được.
Lộ Hành Chu quay đầu nghi hoặc nhìn cha hỏi: “cha, sao giờ này cha còn ở nhà? Anh cả đã sớm đi làm rồi.”
Cha Lộ trầm mặc một lát sâu kín thở dài nói: “Cha già rồi, muốn nghỉ ngơi thì con trai lại giục đi làm. Cuộc sống thật khó khăn…”
Lộ Hành Chu vẻ mặt hắc tuyến, cậu khi nào thúc giục cha đi làm, cậu mới hỏi có một chút.
Lộ Khiếu nhìn bộ mặt nghẹn ngào không nói nên lời của con trai, mỉm cười nói: “Cha con đang nghỉ phép. đúng rồi, Nhân tiện, Chu Chu, cuối tuần này mấy anh em của con sẽ về. Vậy bố sẽ mở tiệc thông thân phận của con tuyên bố đi ra ngoài. Con thấy thế nào?”
Lộ Hành Chu không có ý kiến gật gật đầu nói: “Con có thể làm được, nhưng anh cả có thời gian không?”
Lộ Khiếu bĩu môi nói: “Thằng nhóc đó không có thời gian, nên chỉ cần tặng quà là được.”
Khi người con thứ ba muốn nhập ngũ, ông đã không chấp nhận nhưng không bao giờ thắng được tính bướng bỉnh đó.
【Nhân tiện, chuyện xảy ra với anh ba dường như đã xảy ra vào năm đầu tiên sau khi Lộ gia bị tính kế. Anh ấy vốn là vua của binh lính, nhưng lại bị ai đó lừa gạt, cả hai chân đều bị gãy…】
Lộ Hành Chu cụp mắt thở dài.
【Dựa theo thời gian trước đó, đầu tiên là Thẩm Đình Bách, rồi đến anh cả, anh cả bên này Lộ thị ra khỏi bẫy, sau đó anh hai bắt đầu nghĩ cách, Cố Sâm lúc này ra tay giúp đỡ, rồi sau đó họ cùng nhau gạt anh cả, sau người kia chính là dùng cái này tính kế anh ba. 】
Lộ Khiếu vừa rồi vẻ mặt bình thường lại có chút âm trầm. Chờ Lộ Hành Chu nhìn qua, ông trên mặt lại mang ý cười nói: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, ba anh của con sẽ không trở về liền. Cho dù sớm hay muộn chúng ta cũng phải gặp được mấy đứa đó thôi, điều quan trọng nhất vẫn là phải công bố danh tính Chu Chu của chúng ta trước.”
Lộ Hành Chu dạ một tiếng, bác sĩ thú y trực bên trong bước ra nhìn Lộ Hành Chu nói: “Thiếu gia, thiết bị bên trong đã chuẩn bị khử trùng.”
Lộ Hành Chu gật đầu thay quần áo nói: “Con vào trước.”
Lộ Vân Nhĩ và Lộ Khiếu gật đầu nhìn theo Lộ Hành Chu vào trung tâm động vật. Khi bóng dáng Lộ Hành Chu hoàn toàn biến mất, hai cha con nhìn nhau.
Lộ Khiếu nói: “Ngày mai cha sẽ quay lại công ty, kiểm tra kỹ lưỡng từ trên xuống dưới. Con nên coi chừng em trai mình, đừng để thằng bé bị thương.”
Lộ Vân Nhĩ khịt mũi nói: “Con chuẩn bị tiếp nhận tổng nghệ, mang Chu Chu đi cùng.”
Lộ Khiếu nhướng mày nói: “Con đã nói với Chu Chu chưa?”
Lộ Vân Nhĩ lắc đầu nói: “Chúng ta đợi công bố thân phận Chu Chu xong đã, lúc đó con sẽ dẫn Chu Chu đi đóng phim tạp kỹ, cha cùng anh cả đi điều tra kỹ càng.”
Lộ Khiếu ừ một tiếng, bọn họ không phải người trong sách, bọn họ là người thật có máu có thịt, không có lý do gì mà họ phải chấp nhận số phận của mình sau khi biết điều đó.
Lộ Hành Chu ở bên cạnh nhìn bác sĩ thú y và trợ lý bắt đầu ca phẫu thuật, tuy đã dùng thuốc mê nhưng vẫn chưa đủ nên Lộ Hành Chu cũng đi theo để đề phòng.
May mắn thay, cuộc giải phẫu rất thuận lợi, Mập Mạp vẫn luôn ngủ đến giải phẫu kết thúc.
Khi họ bước ra, Mập Mạp vẫn đang ngủ, Mèo ở bên ngoài nhìn thấy con mèo lớn đã đi mất, mọi người vây quanh nó. Tiểu Bò Sữa nhảy lên vai Lộ Hành Chu tò mò nhìn hàng rào thép bên ngoài kêu meo meo: “Chu Chu ~ Vừa rồi con mèo lớn đó bị sao vậy, meo meo?”
Lộ Hành Chu xoa xoa đầu Tiểu Bò Sữa nói: “Đó là một con hổ. Nó bị thương nên đến để chữa lành vết thương.”
Tiểu Bò Sữa gật đầu, nó meo meo kêu lên: “Chu Chu ~ cậu kêu tôi đi hỏi thăm đại phương kia, tôi đã hỏi rồi ở đó có một ngôi mộ cổ meo ~”
Lộ Hành Chu chặc lưỡi, cậu biết sự tồn tại của lăng mộ cổ tức là tạm thời không thể phát triển nên chỉ có thể lên men bằng cách tập trung vào lăng mộ cổ trước.
Việc khai quật một ngôi mộ cổ phải mất rất nhiều thời gian, chưa kể những đồ vật, đồ cổ bên trong, ngay cả những ghi chép và tranh tường bên trong ngôi mộ cổ cũng phải được bảo vệ.
Dù có trợ cấp nhưng cũng như giọt nước tràn ly…
Cậu chạm vào đầu Tiểu Bò Sữa nhỏ nói: “Cảm ơn Tiểu Bò Sữa ~ hôm nay buổi tối cho nhóc thêm cơm ~”
Tiểu Bò Sữa vui vẻ kêu meo meo, không nó sẽ không nói rằng mình uy hiếp lũ chuột giúp nó biết tin ~
Lộ Hành Chu đi ra, Lộ Vân Nhĩ đang ngồi trên đệm đợi cậu thấy cậu đi ra, Lộ Vân Nhĩ vẫy tay nói: “Chu Chu ~”
Lộ Hành Chu ngồi tới, nhìn anh hai nói: “Làm sao vậy?”
Lộ Vân Nhĩ cười tủm tỉm nói; “Nửa cuối tháng sẽ có một chương trình tạp kỹ. Anh đang phân vân không biết có nên nhận lời hay không.”
Lộ Hành Chu tò mò nhìn anh cậu nói: “Phim tạp kỹ gì thế?”
Lộ Vân Nhĩ nói: “Giữa các thành viên trong gia đình ~”
Lộ Hành Chu hơi ngả người ra sau, cậu biết chương trình tạp kỹ này.
【Chương trình tạp kỹ này, đạo diễn của chương trình tạp kỹ này đã xui xẻo tám đời, tìm được tổng cộng tám nhóm khách mời, bốn nhóm trong số đó đã quay phim ba năm, ba năm sau mới có…】
Lộ Vân Nhĩ nội tâm khoát một tiếng, vị đạo diễn này… xui xẻo đến có chút đáng thương.
Vì vậy, hắn nhìn Lộ Hành Chu, hỏi: “Vậy đi thôi?”
Lộ Hành Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cứ nói đi. Em nhớ trong số đầu tiên của anh ấy, anh ấy quay phim cuộc sống hằng ngày trước phải không?”
Lộ Vân Nhĩ gật đầu, chính vì lúc đầu hắn cũng theo dõi quá trình quay phim nên mới đồng ý, hắn sẽ trực tiếp đến trang viên ở ngoại ô để ghi hình, đề cao bối cảnh gia đình họ một cách tinh tế.
Hãy tự bảo hiểm cho mình trước đi, nếu Cố Sâm đó điên đến mức muốn sang phá hoại mà không để ý đến đường lối của mình thì sự trong sạch của hắn sẽ không còn nữa!
Một lợi thế của việc công khai lý lịch gia đình là trước tiên bạn nên cân nhắc xem mình có đủ năng lực hay không trước khi chạm vào hắn.
Nói thẳng ra cũng không phải là không thể, nhưng đã nhiều năm như vậy hắn không hề đề cập đến chuyện gia đình, đột nhiên nói mình là người nhà Lộ gia, Lộ thị tập đoàn, thật sự có chút đột ngột, hắn lại không chuẩn bị ở giới giải trí lăn lộn.
Vì vậy, tổ chức một chương trình tạp kỹ dành cho gia đình, quay phim tại nhà và khéo léo tung ra tin tức là cách giải quyết tốt nhất.
Lộ Hành Chu vuốt cằm, kỳ thực ý tưởng của chương trình tạp kỹ này không tệ, nhưng đạo diễn thật sự xui xẻo, có chút mù quáng trong việc lựa chọn khách mời.
Và điều này vẫn được ghi lại…
Lộ Hành Chu nhìn Lộ Vân Nhĩ đột nhiên hỏi: “Anh hai, anh có số liên lạc của vị đạo diễn này không?”
Lộ Vân Nhĩ phục hồi tinh thần lại nói: “Anh Đan có, em tìm đạo diễn có chuyện gì sao?”
Lộ Hành Chu hơi hơi mỉm cười nói: “Em đang định đầu tư vào chương trình này…”
Lộ Vân Nhĩ nhướng mày, Lộ Hành Chu tiếp tục nói: “Tìm anh ta đổi phương thức, đi phát sóng trực tiếp.”
Phát sóng trực tiếp… Các chương trình hiện tại thực sự không có phát sóng trực tiếp, chủ yếu là phát sóng trực tiếp, rất dễ mất nhân vật, phát sóng trực tiếp vạn nhất một cái làm không tốt, kia không phải xong đời sao?
Tuy nhiên, khán giả chắc chắn sẽ thích ý tưởng này. Chương trình phát sóng trực tiếp và chương trình phát sóng được ghi lại có thể được chỉnh sửa, nhưng chương trình phát sóng trực tiếp thì không. Bằng cách này, họ có thể cảm nhận cụ thể hơn những người họ theo dõi là như thế nào.
Và Lộ Hành Chu đang chuẩn bị khởi động Sở Nhân Mỹ của mình về việc này…
Bước đầu tiên, cậu không có ý định làm đạo diễn nên không ngại theo dõi buổi phát sóng trực tiếp, sau đó cậu sẽ chỉ làm việc của mình và thỉnh thoảng để những người trong phòng phát sóng trực tiếp cảm nhận được bầu không khí.
Cậu cũng muốn thử xem liệu giá trị nổi tiếng có được tính bằng tiền hay không hay bằng cách nào.
Sau khi nói ra ý tưởng của mình với Lộ Vân Nhĩ, Lộ Vân Nhĩ đã hai tay bày tỏ duy trì. Hai mùa đầu quả thực quá nhàm chán, còn đây là mùa thứ ba…
Hít… Lộ Vân Nhĩ sửng sốt, dựa theo Chu Chu nói, sau ba năm ghi hình không còn một sợi lông nào cả.
Không biết nên nói vị đạo diễn này là may mắn hay xui xẻo, may mắn là Chu Chu sẵn sàng đầu tư phải biết rằng, Chu Chu trên người có thẻ đen của mẹ…
Thật không may, việc quay hai mùa đầu tiên thật cô đơn.
Lộ Hành Chu càng nghĩ càng thấy khả thi, thậm chí cậu còn bắt đầu nghĩ đến những công việc tạp kỹ khác… Thực ra ngoài vai trò biên kịch phim điện ảnh và truyền hình, không phải là cậu không thể làm được làm tổng nghệ biên kịch các chương trình tạp kĩ phải không~
Hạ quyết tâm xong, Lộ Hành Chu hìn Đức Mục bên cạnh, Đức Mục ngoan ngoãn chạy về phòng, ngậm iPad trong miệng đi tới.
Lộ Vân Nhĩ xem mà thèm, Đức Mục là Tiểu Bò Sữa mang theo Lộ Hành Chu đi cứu trở về, nó đang bị bệnh, bị chủ nhân vứt bỏ ở bên ngoài thành một con chó lưu lạc chờ Chết, khi Tiểu Bò Sữa phát hiện, mang theo Lộ Hành Chu liền đi cứu con chó.
Cũng may Lộ Hành Chu có đủ thuốc dự trữ nên cứu được con chó. Sau khi được cứu, con chó chỉ nghe lời Lộ Hành Chu cùng Tiểu Bò Sữa nói thôi.
Phục tùng hoàn toàn, thông minh nhạy bén lại nghe lời, đến nỗi Lộ Vân Nhĩ cũng muốn nuôi một con.
Lộ Hành Chu vỗ nhẹ đầu Đức Mục, Đức Mục ngoan ngoãn xoa xoa tay Lộ Hành Chu, Lộ Hành Chu cầm máy tính bảng bắt đầu làm việc.
Chờ cậu xong việc, Lộ Vân Nhĩ thăm dò nhìn Lộ Hành Chu thật vô ngữ nói: “Em đang làm chương trình tạp kỹ gia đình hay chương trình sinh tồn nơi hoang dã?”
Lộ Hành Chu mới tổng hợp lại những gì đã thấy trước đó, cậu nhìn iPad vừa lòng gật đầu, nghe được Lộ Vân Nhĩ nói vô ngữ nói: “Sinh tồn nơi hoang dã cái gì? Chỉ là cho mọi người ở trong thôn mấy ngày mà thôi.”
Lộ Vân Nhĩ liên tục xua tay nói; “Cái gì kêu mọi người, nơi này không có anh ha.”
Lộ Hành Chu cười tủm tỉm nói: “Đây là bản sửa lại sau, lần này lên thì nên theo bản trước.”
Lộ Vân Nhĩ gật đầu, hắn đưa Lộ Hành Chu hưởng thụ hạnh phúc, không phải chịu đau khổ.
Lúc Hổ Béo tỉnh dậy thì trời đã tối. Lộ Hành Chu cũng nhận được điện thoại của Chu Ngô Đồng, sau khi điều tra một ngày, Chu Ngô Đồng trở về nhà, quyết định gọi điện cho Lộ Hành Chu hỏi thăm một chút chuyện này.
Lộ Hành Chu nghe điện thoại, kể cho Chu Ngô Đồng tất cả những gì mình biết, Chu Ngô Đồng bật loa ngoài, đặt lên bàn ghi âm một bên dò hỏi, Chu Hành Lộ đang ngồi cạnh nhìn di động Chu Ngô Đồng không biết suy nghĩ cái gì.
Giọng nói của chàng trai trong trẻo, ngọt ngào truyền vào tai Chu Hành Lộ khiến tai y như tê dại.
Thanh âm rất dễ nghe, Chu Hành Lộ nghĩ vậy.
Chu Hành Lộ nghe hết câu chuyện, nhìn đứa cháu ngốc nghếch của mình hỏi: “Là chuyện lần trước à?”
Chu Ngô Đồng gật đầu nói: “Sự việc lần trước ở bệnh viện là bằng chứng công an tìm được bên đường, Thẩm Đình Bách sẽ có mặt trên đường một lát, theo dõi cũng phát hiện được rất nhiều manh mối…
Chu Hành Lộ bưng chiếc ấm đất tím rót trà vào trong cốc, đưa lên miệng nhấp một ngụm trà rồi nói: “Đừng quên cảm ơn.”
Chu Ngô Đồng vội vàng gật đầu nói: “Sau khi mọi chuyện ở đây giải quyết xong xuôi, cháu sẽ đi.”
Chu Hành Lộ ừ một tiếng nói: “Đến lúc đó tôi đi cùng cậu.”
Lộ Hành Chu không hề biết rằng có một người trùng tên đang quan tâm đến mình, cậu đang lợi dụng nhân cách thiên tài huyền học của mình để đánh lừa anh cả mình.
Cậu nhìn anh cả nói: “Bần đạo dạo gần đây bấm tay tính toán, hạng mục công ty khả năng sẽ xảy ra vấn đề…”
【Tiểu Bò Sữa nói, ở sâu trong đó có một ngôi mộ cổ. Tổ tiên của gia đình họ Lãnh vốn là những kẻ trộm mộ. Họ đã phát hiện ra khi đi thăm trước đó. Họ cố tình gài bẫy người anh cả và chờ đợi anh cả đến. Theo lý thuyết chiều sâu hẳn là đào không ra, khẳng định có người cùng họ Lãnh kia cấu kết. 】
Lộ Kỳ Dịch híp híp mắt, nếu là chuyện khác thì quên đi. Cổ mộ… Này nhưng không tốt lắm
Lộ Hành Chu nói: “Em đã tính toán một chút, gần đây công ty chúng ta có mâu thuẫn với miền Bắc, công ty có dự án ở phía Bắc không?”
Lộ Kỳ Dịch gật đầu nói: “Đúng vậy, công ty xác thật có hạng mục ở thành bắc… Bên kia chuẩn bị khai phá, nhà chúng ta chuẩn bị đấu thầu.”
Lộ Hành Chu vội vàng nói: “Anh không thể tham gia hạng mục này, tham gia sẽ phải bù vào.”
【Số tiền bồi thường khá lớn. Hàng trăm triệu đã được đầu tư vào đó. Quy mô của ngôi mộ đó không hề nhỏ. Phải mất mười hoặc tám năm để phát triển nó và không thể hoàn thành được.】
Lộ Kỳ Dịch gật đầu nhìn Lộ Hành Chu nói: “Được, anh nghe Chu Chu, hạng mục khai phá này, chúng ta không tham dự.”
Lộ Hành Chu lập tức gật đầu nói: “Kỳ thật có thể nhìn về phía tây thành, phía bắc có xung đột, phía tây thịnh vượng.”
【Phía tây thành dưới chân núi có suối nước nóng! Dược Tuyền tự nhiên rất tốt cho cơ thể, nếu phát triển nhất định sẽ kiếm được tiền! 】
Lộ Kỳ Dịch suy nghĩ một chút, đất ở phía Tây thành liền kề núi rừng, muốn phát triển thì núi rừng tuy phải có cảnh sắc tốt, nhưng không tốn kém. Hiệu quả để phát triển bất động sản. Tuy nhiên với suối nước nóng thì lại là chuyện khác, đặc biệt theo ý của Tiểu Chu vẫn là Dược Tuyền.
Nếu chúng ta xây dựng được cộng đồng chăm sóc sức khỏe và đưa Dược Tuyền vào cộng đồng thì dự án này có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Lộ Kỳ Dịch nói: “Được, vậy anh lập tức tìm người hỏi thăm kế hoạch phía Tây thành. Chu Chu lợi hại như vậy, anh cả nghe theo Chu Chu.”
Lộ Hành Chu cười cong mắt, Lộ Kỳ Dịch đứng lên xoa tóc của cậu nói: “Anh kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho Chu Chu.”
Lộ Hành Chu nhìn anh cả chậc lưỡi một tiếng nói: “Em không còn là con nít nữa.”
Lộ Kỳ Dịch nhướng mày nói: “Đối với anh cả em mãi mãi là trẻ con.”
Lộ Hành Chu kể xong câu chuyện, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, mùi thơm của đồ ăn dưới lầu bay lên, Lộ Hành Chu nhìn dưới lầu. Hôm nay lại là Tống Khanh xuống bếp.
Đương nhiên, Tống Khanh chỉ phụ trách xào rau, còn phụ tá là Lộ Khiếu.
Nhìn Lộ Hành Chu cùng Lộ Kỳ Dịch đi xuống, Lộ Khiếu bưng bát đĩa lên nói: “Hai người còn biết đi xuống, mau tới ăn đi.”
Lộ Hành Chu nhìn phía dưới người ta bá tổng quanh người mang tạp dề bưng đồ ăn, anh hai đứng đó bưng cơm, lòng chua xót mà ấm áp
Ngày xưa việc nấu nướng đều do đầu bếp lo, chỉ vù cậu mà mẹ mới biết nấu ăn.
Lộ Hành Chu cúi đầu cười nói: “Cơm mẹ nấu thơm quá, con đã đói lâu rồi.”
Tống Khanh vừa lau tay vừa cười vui vẻ nói: “Mẹ đã lâu không có nấu cơm, mấy ngày nay mới làm lại, có chút lạ lẫm, Chu Chu chắc chắn sẽ thích.”
Nụ cười của Lộ Kỳ Dịch cũng sâu hơn rất nhiều, sau khi Chu Chu trở về, gia đình càng trở nên có nhân khí, có cảm giác gia đình…
Thật tốt.
Cơm nước xong, Lộ Hành Chu chạy ra sân sau, Hổ Béo đã tỉnh dậy. Lúc Lộ Hành Chu đi ngang qua, nó đang ăn thịt.
Thấy Lộ Hành Chu tới, nó nhanh chóng chạy tới, ăn cơm xong càng tin chắc đây là người đỡ đầu tương lai của mình, nó vốn là hổ béo, sinh ra là hổ của Lộ Gia, chết đi là hổ ma của Lộ Gia, tuyệt đối sẽ không bao giờ rời đi!
Đây là cuộc sống mà hổ béo muốn sống, có người cho ăn và chăm sóc nên nó chỉ cần nằm xuống là được.
Người chơi chính lười di chuyển, nhất là khi kim chủ siêu lớn Chu Chu còn hương thơm nữa, hổ rất thích, nó sẽ không bao giờ rời đi.
Sau khi kiểm tra tình trạng của hổ béo, cậu vỗ nhẹ vào đầu to của hổ béo nói: “Hãy mang nó theo và đừng cử động chân, chuẩn bị xong thì có thể quay lại.”
Hổ Béo nghe vậy liền lo lắng ngao ô ngao ô nói: “Tôi không về, tôi là hổ của ngài, ngài không thể mặc kệ tôi được.”
Lộ Hành Chu mắt cá chết nhìn nhìn hổ béo, con hổ to béo này học những thứ ngôn ngữ lộn xộn này ở đâu ra vậy?
Cậu vỗ vỗ lên da thịt Hổ Béo nói: “Chuyện này chúng ta sẽ nói sau. Dù sao thì không sao đâu. Hai ngày nay tôi có việc phải làm, xong việc sẽ đến gặp cậu.”
Hổ Béo nghe vậy, chỉ cần không đuổi nó đi, vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Lộ Hành Chu liền trở về phòng.
Hôm nay cậu bổ sung thêm thông tin liên lạc của đạo diễn Chu, vốn dĩ định hỏi đạo diễn Chu có đạo diễn nào đề cử không, kết quả chuyện hổ béo xảy ra, nghĩ nghĩ, cậu nhắn tin cho đạo diễn Chu: “Bác Chu, cuộc điều tra diễn ra thế nào rồi?”
Câu này như chọc trúng chỗ của đạo diễn Chu, ông lập tức gửi một đống tin nhắn. Trọng tâm của tóm tắt là có camera ghi lại cảnh kẻ xấu đang phỏng vấn nam thứ ba, những chuyện này chắc là do hắn sắp đặt, kết quả sẽ có vào ngày mai.
Sau khi hoàn tất, có thể bắt đầu quay phim lại.
Lộ Hành Chu có thể nói gì, đương nhiên đi theo Chu đạo cùng nhau lòng đầy căm phẫn mắng tên đàn ông kia, Weibo, hot search cũng bắt đầu có đà từng chút một.
Đầu tiên chính là mãnh hổ xuống núi hot search. Bức ảnh chụp thẳng thắn trên là cảnh quản gia đứng cạnh Lộ Vân Nhĩ cùng Lộ Hành Chu bảo vệ họ khi họ lên xe, hổ béo nằm ở lồng sắt tử treo ở phi cơ trực thăng phía dưới.
Con hổ béo xuống núi trong ảnh bị bỏ qua, rất nhiều người bắt đầu suy đoán về danh tính của Lộ Hành Chu cũng như chuyện gia đình của Lộ Vân Nhĩ.
Sắc mặt Lâm Hoa u ám khi nhìn thấy hot search, hắn đã làm đúng, hắn đang trả thù đạo diễn Chu, trả thù Lộ Vân Nhĩ, ai biểu bọn họ xen vào chuyện của mình.
Kết quả là hiện giờ họ đều đã ổn, nhiệt độ của Lộ Vân Nhĩ dường như đã tăng lên.
Hắn oán hận đập vỡ một chiếc ly. Cứ đợi đi, hắn còn động thủ.
Tim Cố Sâm lỡ nhịp khi nhìn thấy hot search. Gã vẫn luôn cho rằng Lộ Vân Nhĩ xuất thân tầm thường, trước đây từng nghĩ đến việc dùng quyền lực để trấn áp hắn, nhưng bây giờ, gã chỉ mừng vì mình đã không làm vậy…
Cố Sâm từ bên dưới Lâm Cầm Ý rút tay ra châm một điếu thuốc, trong mắt hiện lên vẻ háo hức muốn thử, bây giờ Cố Sâm nhất định phải có được!
– ——————–
Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.