Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 51: Tên Rác Rưởi Vương Đạo💮💜



Khi người huấn luyện đến thì lớp học dành cho chó con đã bắt đầu.

Chó con xếp thành hai hàng tổng cộng có mười con, mỗi con lặng lẽ ngồi xổm tại chỗ. Những huấn luyện viên nhìn cảnh này không biết nên nói gì.

Từ khi nào mà những tiểu khả ái nghịch ngợm lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?

Nhưng đều không quan trọng.

Lộ Hành Chu đang cầm một cây gậy nhỏ, Chu Hành Lộ ngồi bên cạnh nhìn màn hình máy chiếu đã được điều chỉnh.

Tầm nhìn của nhóm chó với con người và màu sắc chúng có thể nhìn thấy cũng khác nhau.

Cho nên màu sắc của video cần được điều chỉnh để chó có thể xem hiểu.

Chu Ngô Đồng ngồi ở một bên nhìn Lộ Hành Chu, nhìn đến các đồng sự, nhanh chóng vẫy tay nói: “Mau tới đây.”

Chó lớp học, chính thức nhập học.

Điều đầu tiên, Lộ Hành Chu trình chiếu là bức ảnh Miêu Miêu nằm thẳng và được nhiều tay nắm giữ, ngoại trừ Miêu Miêu ở trên được thay thế bằng một con chó.

Một chú chó con mũm mĩm, dễ thương nằm ở nơi đó vẻ mặt mờ mịt, có rất nhiều bàn tay đưa ra về phía nó.

Lộ Hành Chu nhìn lũ chó con với đôi mắt trống rỗng phía dưới nói: “Các nhóc nhìn xem, bên ngoài trông một chú chó con đáng yêu như thế này đây. Nếu một chú chó con dễ thương và thông minh nhưng nhóc không chăm chỉ, sẽ trở thành đồ chơi của con người, bọn họ sẽ điên cuồng chơi đùa đầu nhỏ của mấy nhóc, xoa bụng nhỏ, còn sẽ dùng mặt mấy nhóc dán dán. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, suy nghĩ của nhóc, tâm hồn và cơ thể của nhóc. Chúng sẽ không còn trong sáng nữa, và lông trên cơ thể chúng sẽ không còn nữa, cũng sẽ bắt đầu điên cuồng.”

Lũ chó con chậm rãi tụ tập lại thút thít như xem phim kinh dị. Lộ Hành Chu hài lòng gật đầu nói tiếp: “Nghĩ mà xem, máy nhóc nếu như bị trọc lông, mấy nhóc liền không đáng yêu, đẹp trai?”

Những chú chó con gâu gâu cũng đồng tình với điều này, chúng rất thích bộ lông của chúng, đó là biểu tượng cho sự đẹp trai và quyền lực của chúng, nếu nhiều bàn tay xoa bóp mà bị hói thì sẽ không dễ thương hay ưa nhìn.

Lộ Hành Chu tiếp tục nói; “Trong trường hợp này, những chú chó con khác sẽ không thích mấy nhóc và cười nhạo mấy nhóc, cho nên các bảo bối phải làm việc chăm chỉ, phải nỗ lực. Với cơ sở, bạn là chó cảnh sát, còn những người bên ngoài thì không, lông của mấy nhóc sẽ được giữ gìn, bọn họ còn sẽ sùng bái mấy nhóc, khen các ngươi soái khí. Quan trọng nhất là tôi cũng sẽ ngưỡng mộ mấy nhóc.”

Lời này vừa ra, mỗi con chó con đều như bị tiêm máu gà. Nghĩ đến cảnh Lộ Hành Chu nói, bộ ngực nhỏ của chúng liền dựng thẳng, đúng là chó cảnh sát đẹp trai, bọn họ sẽ được người sùng bái, bị người khích lệ đẹp trai!

Lộ Hành Chu hài lòng nhìn mấy chú chó con bên dưới, miệng mấy người huấn luyện không tự giác mở lớn đến cực đại, không phải, đây là đang làm gì? Vẽ bánh đâu?

Cho người ta bánh vẽ thì thôi đi, còn chỉ nhóm chó vẽ bánh chung nữa, người này thật là… giỏi việc của mình!

Lộ Hành Chu ra hiệu cho Chu Hành Lộ chuyển sang video tiếp theo. Video tiếp theo là cảnh chú chó con nằm nhà chán nản chờ chủ về.

Một chú chó trông thật cô đơn. Đây là một đoạn clip từ quảng cáo. Những chú chó con bên dưới trông thật đáng thương.

Lộ Hành Chu nói; “Nhìn xem, con chó có phải ở đây đáng thương không? Đây là vì cái gì? Là vì ​​nó không biết gì, không có việc làm, chỉ có thể làm như vậy, chỉ có thể ở nhà chờ chủ nhân trở về, mà mấy nhóc thì không giống, mấy nhóc là chó cảnh sát, tuy bây giờ chưa đủ trình độ nhưng chỉ cần có trình độ thì mấy nhóc sẽ có công việc riêng, mấy nhóc có thể học được rất nhiều thứ, mỗi ngày đều phong phú. Mấy nhóc vẫn sẽ nỗ lực hết mình mỗi ngày. Thật tuyệt khi nghĩ rằng tôi có thể đồng hành cùng huấn luyện viên của mấy nhóc.”

Những chú chó con chớp chớp đôi mắt cún con và nghiêm túc gật đầu, đúng vậy!

Lộ Hành Chu nói: “Xã hội loài người không dễ hòa đồng, nếu không có năng lực thì một mình chỉ có thể canh giữ trong căn nhà trống. Dù sao những người làm việc chăm chỉ có thể không kiếm đủ tiền cho mình, nhưng mấy nhóc thì khác. Mà mấy nhóc là chó lợi hại nhất, là chó trung tinh anh, mấy nhóc có thể nuôi sống và hỗ trợ người huấn luyện của mình.”

Những lời này vừa nói ra, lũ chó con liền trở nên phấn khích. Trong trường hợp này, người huấn luyện sẽ gọi chúng là béo bảo bảo, béo bảo bảo.

Lộ Hành Chu tiếp tục xem video tiếp theo, video tiếp theo là video của một người yêu chó.

Bên trong có rất nhiều chó, người ta phải trả tiền để vào sờ lông chúng.

Lộ Hành Chu nghiêm túc nói: “Thế giới bên ngoài thật nguy hiểm. Nhìn xem, những con chó này không có việc làm, chúng chỉ có thể bán thịt để lấy thức ăn. Mấy nhóc thì khác, chỉ cần ngoan ngoãn và huấn luyện tốt là có thể được một công việc để đổi lấy thức ăn, rất nhiều món ăn ngon.”

Những chú chó con xem video của những người yêu chó và thấy chúng bị rất nhiều người hành hạ, chúng tụ tập lại với nhau và run rẩy khi nghĩ đến việc lông của chúng bị tách ra khỏi chúng.

Các huấn luyện viên nhìn nhau, có một ý tưởng mới nảy ra.

Video tiếp theo là video chú chó cảnh sát đang làm nhiệm vụ. Chú chó cảnh sát trong video rất đẹp trai và uy nghiêm, mặc đồng phục chó cảnh sát chạy trước và bắt được tên trộm. Những người xung quanh reo hò, chú chó cảnh sát soái khí ưỡn ngực ngẩng đầu.

Lũ chó con háo hức xem, Lộ Hành Chu nói: “Nó đẹp trai phải không?”

Lũ chó con sủa một tiếng phụ họa.

Lộ Hành Chu nói: “Lợi hại hay không?”

Lũ chó con lại sủa.

Lộ Hành Chu tiếp tục nói: “Có ghen tị hay không?”

Lần này lũ chó nhỏ sủa to hơn.

Lộ Hành Chu vừa lòng gật đầu nói, “Mấy nhóc cũng có thể làm được, mấy nhóc có thể đẹp trai như vậy, cho nên chúng ta phải ngoan ngoãn, phải huấn luyện tốt, phải trở thành chú chó cảnh sát mạnh mẽ nhất?”

Lần này lũ chó con tràn đầy năng lượng và mỗi con đều tràn đầy tự tin.

Lộ Hành Chu mỉm cười, liếc nhìn những người huấn luyện rồi ra hiệu cho họ đến nói chuyện. Lý Hoành lưỡng lự đứng dậy, dưới ánh mắt tán thành của Lộ Hành Chu, ông đứng dậy truyền máu cho lũ chó.

Lộ Hành Chu đặt cây gậy xuống, Chu Hành Lộ bên cạnh bưng một cốc nước nóng nói: “Nói nhiều như vậy, có khô miệng không?”

Lộ Hành Chu uống nhấp một ngụm nước, ngượng ngùng cười với Chu Hành Lộ nói: “Không sao, có chút khô mà thôi.”

Chu Hành Lộ đặt chiếc cốc sang một bên cười nói: “Lời cậu nói thật là hay.”

Lộ Hành Chu đỏ mặt, nói thế nào nhỉ, cậu chỉ đang lừa mấy đứa nhỏ, khéo léo vẽ bánh, còn thay đổi lời nói của những ông chủ kiếp trước mà cậu từng gặp.

Chu Hành Lộ nhìn Lộ Hành Chu ánh mắt càng sáng, nói thế nào nhỉ, mỗi lần nhìn thấy Lộ Hành Chu, Lộ Hành Chu đều có thể cho y những kinh hỉ bất ngờ, tuy chỉ gặp nhau ba lần nhưng mỗi lần đều khác nhau.

Mỗi người khác nhau đều khiến y trở nên rất mới lạ và muốn từ từ gần gũi hơn. Cảm giác này thực sự khác biệt đối với y.

Cụ thể có gì không giống? Chu Hành Lộ nghĩ bụng, yên tâm, y có thể từ từ tìm ra đáp án.

Sau khi buổi học kết thúc, huấn luyện viên dẫn chó đến sân tập, Chu Ngô Đồng định nói chuyện với Lộ Hành Chu về thức ăn và đồ ăn nhẹ cho chó.

Hắn muốn hợp tác với Lộ Hành Chu, nên yêu cầu Lộ Hành Chu cung cấp những thứ này cho lực lượng cảnh sát.

Lộ Hành Chu không có ý kiến ​​gì, thực ra lũ chó trong đội ăn rất ngon, nhưng vẫn có ít món ăn vặt như Lộ Hành Chu mà chúng thích ăn đến vậy.

Lộ Hành Chu đồng ý quay lại, gửi một số thứ đi kiểm tra. Nếu không có vấn đề gì, họ sẽ ký hợp đồng cung cấp đồ ăn nhẹ và thức ăn cho chó để cải thiện chế độ ăn của chúng.

Nói xong, cũng là lúc Lộ Hành Chu trở về. Chu Hành Lộ nhìn thời gian nói: “Tôi đưa cậu về.”

Lộ Hành Chu liếc y một cái, cũng không từ chối lòng tốt của y, gật đầu nói: “Làm phiền anh.”

Chu Hành Lộ không nói gì, y nhìn Chu Ngô Đồng nói: “Sau này cháu có thể tự mình trở về.”

Chu Ngô Đồng không phản đối, hắn còn muốn xem chó con huấn luyện, liền nói với Chu Hành Lộ: “Được rồi, cậu mau đưa Chu Chu về đi. Đi chậm lại, lát nữa tôi sẽ gửi tiền cho cậu.”

Lời cuối cùng được nói với Lộ Hành Chu.

Lộ Hành Chu xua tay tỏ ý đã hiểu, hai người đi tới cửa.

Cổng lớn, một người đàn ông đeo kính bước vào. Khi nhìn thấy Chu Ngô Đồng, anh ta nhanh chóng bước tới nói: “Chu đội trưởng, cho chúng tôi mượn một con chó cảnh sát. Tôi sẽ đưa tiền, tầm một tuần là được, cảnh cháy nổ ở cuối chắc chắn sẽ không để con chó nào leo lên được đâu.”

Chu Ngô Đồng dừng bước, nhìn người đàn ông trước mặt nói: “Vương Đạo, chó cảnh sát không thể cho cậu mượn được. Gần đây, một lứa chó cảnh sát mới phải được huấn luyện, và những chú chó cảnh sát trưởng thành phải đi làm nhiệm vụ, điều đó thật bất tiện.”

Lộ Hành Chu bước chân dừng lại, Vương Đạo?

【Vương đạo? Không thể nào là tên trộm chó đó! Mình nhớ rõ, con chó này cứ rình rập mãi không mượn được chó cảnh sát nên đi mượn chó quân đội để quay phim. Vừa vặn chú chó quân đội sắp về hưu, hay còn gọi vua chó. Sau khi được cho mượn đóng phim đã thống nhất rõ ràng rằng cảnh cuối sẽ quay bằng chó giả, nhưng cái thứ rác rưởi này lại nói là không đủ chân thực, làm chó được yêu cầu tự mình làm việc đó, người ta nói rằng quả bom sẽ được ghép vào sau đó, nhưng hóa ra con chó giả đã được sử dụng, người huấn luyện bất lực nhìn đồng đội của mình bị nổ tung. Người này có thể nói gì về sai lầm của mình? 】

Nghĩ tới đây, Lộ Hành Chu liền tức giận. Người này thật không biết xấu hổ.

【À đúng rồi, tên khốn đó còn gửi phim đi liên hoan phim nước ngoài, cảnh cuối cùng được giải, vì chó cảnh quân sắp nghỉ hưu nên nhờ người tặng quà và bồi thường bằng tiền, nhưng sau đó không có chuyện gì xảy ra. Tội nghiệp anh chàng huấn luyện viên đau khổ. Sau khi chứng kiến ​​con chó đồng hành của mình bị ném bom chết và không tìm được rắc rối gì với họ Vương kia, anh ta đã chán nản nhảy khỏi tòa nhà.】

Chu Hành Lộ nghe vậy sắc mặt lạnh lùng, quay đầu liếc nhìn Vương Đạo, không cần quay phim, người này chờ bị phong sát đi.

Lộ Hành Chu tức giận, nhưng câu7 cũng không biết phải làm sao bây giờ, chuyện này còn chưa xảy ra, cậu nên nói với ai đây…

Ngồi trên xe, Chu Hành Lộ nhìn Lộ Hành Chu, sắc mặt u ám, cả người như ủ rũ, nhắm mắt lại nhìn Lộ Hành Chu hỏi: “Cậu sao thế? Cảm thấy tâm tình không tốt sao?”

Lộ Hành Chu tựa lưng vào ghế ngồi, chán chết được. Nghe được Chu Hành Lộ hỏi, cậu nói: “Tôi chính là… Không biết nên nói thế nào, anh sẽ tin tưởng không? Cái tên mập mạp vừa nãy chúng ta thấy đó, tôi cảm thấy hắn ta không phải người tốt.”

Nói xong lại cúi đầu xuống. Chu Hành Lộ không có cơ sở tin tưởng mình.

Chu Hành Lộ nhìn về phía trước, đặt tay lên vô lăng, nhẹ nhàng nói: “Tôi tin.”

Lộ Hành Chu ánh mắt sáng lên nhìn Chu Hành Lộ nói: “Vừa rồi tôi nhìn người này, trong đầu liền có hình ảnh hắn ta giết chó quân…”

【A a a a, mình nên nói cái gì đây, tìm anh ba đi!! Anh ba ở quân khu hẳn có biết nhiều người, có khi cũng biết người huấn luyện của chó kia ở đâu.】

Chu Hành Lộ nghiêng người nhìn Lộ Hành Chu nói: “Đừng có gấp, tôi sẽ nhìn chằm chằm hắn, hắn sẽ không thể quay phim được chăng?”

Lộ Hành Chu nhìn Chu Hành Lộ, nhìn ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của y, cậu đột nhiên thả lỏng nói với Chu Hành Lộ: “Anh không phải cho rằng tôi bị điên sao?”

Chu Hành Lộ cười nhẹ một tiếng nói: “Tôi tin cậu, chỉ cần cậu nói, tôi liền tin.”

Lộ Hành Chu tim đập như trống, không, sao người này lại nói như đang nói lời âu yếm nhỉ?

【Điều này rất dễ khiến mọi người hiểu lầm!!】

Chu Hành Lộ không nói chuyện, bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái. Lộ Hành Lộ lén nhìn sườn mặt người lái xe.

Chu Hành Lộ lông mi rất dài, đen và rậm, có thể che đi mọi cảm xúc trong mắt khi y hạ mắt xuống. Đây là một khuôn mặt rất cao cấp.

Dù có xem bao nhiêu lần đi chăng nữa, vẫn luôn trêu chọc cậu.

Xe ngừng lại, Lộ Hành Chu tỉnh dậy từ trong mộng, vội vàng nhặt chiếc túi lên, Tiểu Bò Sữa phía sau nhảy vào lòng cậu, Chu Hành Lộ xuống xe, Lộ Hành Chu đôi mắt mơ hồ mở cửa xe nói: “Chúng ta đến rồi, xuống đi.”

Lộ Hành Chu xuống xe, Mục Mục phía sau cũng nhảy xuống. Chu Hành Lộ nhìn Lộ Hành Chu bộ dạng cong khóe miệng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, về đi, tên họ Vương kia, tôi sẽ giúp cậu nhìn chằm chằm.”

Lộ Hành Chu ừ một tiếng, còn muốn nói gì nữa, Lộ Vân Nhĩ đi tới nhìn Lộ Hành Chu nói: “Đã về rồi?”

Hắn cùng Chu Hành Lộ chào hỏi, Chu Hành Lộ gật đầu xem như đáp lại nhìn Lộ Hành Chu nói: “Được, tôi đi trước.”

Lộ Hành Chu mỉm cười vẫy tay với y, nhìn chiếc xe biến mất trên đường.

Lộ Vân Nhĩ cho Lộ Hành Chu búng trán, Lộ Hành Chuôm trán trừng mắt nhìn anh hai nói: “Anh làm gì vậy? Đau quá.”

Lộ Vân Nhĩ chắp tay sau lưng nói: “Để em tỉnh lại, có chuyện gì vậy?”

Lộ Hành Chu lại nghĩ đến Vương Đạo, liếc nhìn Lộ Vân Nhĩ hỏi: “Anh, anh có biết Vương Cường không?”

Lộ Vân Nhĩ chớp chớp mắt nói: “Người này… Anh không quen nhưng cha anh ta khá lợi hại.”

Lộ Hành Chu thở dài một hơi rồi đi về phía nhà.

【Suy nghĩ nhiều cũng vô ích thôi, giết đi, giết đi, giao họ Vương đó cho cá mập!】


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.