Sau bữa tối Khương Thanh Vũ đỡ Khương Hoa ra ngoài đi dạo, nhưng một cơn mưa bất chợt đã làm gián đoạn bước chân của cô. Cô lấy áo ngoài của mình khoác cho Khương Hoa, đi được nửa đoạn đường thì gặp Cố Vân Dực đang vội vàng đi tìm họ.
Nhìn thấy cả người Khương Thanh Vũ ướt sũng, một luồng khí nóng bỏng lập tức xuyên qua lồng ngực anh.
Trước nhà họ Cố có mấy con đường, hôm nay Khương Thanh Vũ lại đi trên con đường mà hàng ngày cô không hay đi.
Cố Vân Dực đưa ô cho cô còn mình thì cõng Khương Hoa trên lưng. Hạt mưa lớn như hạt đậu rơi tí tách qua từng kẽ tóc của anh, Khương Thanh Vũ chạy theo anh.
Sau khi sắp xếp tốt cho Khương Hoa, Khương Thanh Vụ bị Cố Vân Dực ném vào phòng tắm ngâm nước ấm. Đây là lần đầu tiên anh không hề có phản ứng gì với cô, kể cả khi cô muốn thực hiện “Lời hứa” trước bữa tối cũng bị anh nắm chặt tay, dùng ánh mắt đe dọa cô thành thật một chút.
“Anh không muốn sao?”
Cố Vân Dực hơi sửng sốt rồi mỉm cười có chút bất lực.
“Dính mưa rồi, em có ngoan ngoãn đi ngủ không?”
Ba giờ sáng, Khương Thanh Vũ đột nhiên bừng tỉnh, thân thể cô vô cùng nhớp nháp, mô hôi thấm ướt váy ngủ khiến nó dính trên da thịt gây ra cảm giác cực kỳ khó chịu.
Cô sợ quấy rầy người đàn ông đang nghỉ ngơi, cô ngồi lặng lẽ trước cửa sổ lồi cho đến khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới ló dạng.
“Hắt xì…”
Trong phòng rất ấm áp, nhưng hai tiếng sau cô vẫn bị hắt hơi, Cố Vân Dực nghe được âm thanh lập tức ngồi dậy nheo mắt nhìn cô.
“Bé Con?”
Tiếng nói trầm thấp ngái ngủ, khàn khàn đầy mê hoặc.
Cố Vân Dực phải mất vài dây mới hoàn toàn tỉnh lại, cô gái đang ôm hai chân ngồi trên cửa sổ lồi, ánh nắng ban mai lạnh lẽo tràn vào phòng khiến sắc mặt cô gái tái nhợt và lạnh lẽo.
Anh bước tới nắm lấy cánh tay cô, cảm giác lạnh lẽo truyền vào lòng bàn tay anh.
Anh cau mày, đã ngồi bao lâu mới có thể lạnh thành như vậy?
“Em ngồi đây làm gì?”
“Bị cảm rồi?”
Khương Thanh Vũ lắc đầu, nhưng cái hắt hơi vừa rồi vẫn khiết cô có chút bất an. Cô muốn giải thích rằng cô không bị cảm, chỉ là mũi có chút ngứa. Nhưng ánh mắt Cố Vân Dực đã tối sầm lại, cô chỉ có thể cúi đầu tránh làm anh tức giận.
Anh cởi áo khoác ra, đặt cô lên giường rồi dùng chăn gói kỹ cô lại. Cô không hề phải đối mặt với cơn giông bão nào, một lúc sau có tiếng bước chân vội vã đi qua hành lang.
Mùi cơ thể anh ám vào trong chăn bông, là mùi bạc hà quyện với mùi thuốc lá, tuy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái nhưng lại hòa quyện tràn ngập tựa như hơi ấm vòng tay anh đang ôm chặt lấy cô.
Cửa được mở ra lần nữa, mùi hương nồng nặc của gừng bay tới, nước đường đỏ cay ngọt được đặt trước mặt. Cô chạm phải ánh mắt không mấy vui vẻ của người đàn ông.
“Uống đi.”
Cố Vân Dực hạ mắt xuống nhưng giọng nói vẫn không hề dịu đi.
“Anh biết em không thích gừng, nhưng em làm ơn ngoan ngoãn uống, nếu không sẽ cảm mất.”
Anh dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất nói ra lời dỗ dành cô, thậm chí anh còn cong môi khi nói “Làm ơn.”
Khương Thanh Vũ nhịn cười, cầm lấy bát uống một ngụm. Hơi nóng ập vào thực quản khiến cô rùng mình toát mồ hôi.
Khi cô lưỡng lự không nói gì thì một bóng đen đã che phủ hàng mi của cô. Cô Nghe được một tiếng thở dài rất nhẹ, hơi ấm từ ngón tay cái chạm vào khóe mắt cô.
“Sao em lại khóc?”
Ánh mắt Khương Thanh Vũ đột nhiên xuất hiện sự hoảng sợ, nhưng khi ngẩng đầu lên cô mới phát hiện mình đã bị anh lừa.
Tấm kính bên cạnh phản chiếu vết đỏ nơi khóe mắt cô, cô hơi mở miệng rồi nhận ra vẻ ngụy trang lúc nãy của mình thật buồn cười.
Khương Thanh Vũ ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, áp mặt vào ngực anh, nhịp tim đập đều đặn khiến cô thở chậm lại và bĩnh tĩnh hơn.
Cố Vân Dực cảm nhận được chút ấm áp ẩm ướt, anh cau mày ôm cô chặt hơn.
“Em, mẹ em trước đây đã từng thích một người.”
“Nhưng ông ấy vì em mà không ở lại với mẹ. Ngày ông ấy ra đi, mẹ đã nhốt mình trong nhà rất lâu, dù ông ngoại có gọi thế nào cũng không ra ngoài.”
“Bà ấy sợ sau này em sẽ cô đơn nên đã đưa anh đến gặp em, nhưng bản thân bà ấy lại để mình thiệt thòi nhiều năm như vậy.”
“Tại sao, tại sao phải có em, có đứa con như em……”
Bố ruột của cô đã bỏ rơi vợ và con gái, tại sao trong người cô lại chạy dòng máu của loại người đó chứ.
Tiếng khóc xé nát trái tim anh, làm anh muốn đưa cô nhập vào trong cơ thể mình.
“Em đừng nghĩ như vậy.”
“Em muốn làm thế nào?”
Khương Thanh Vũ nghe vậy thì ngừng lại, ngẩng đầu lên khóc thút thít. Đối mắt hạnh nhân ướt át ánh nước nhìn anh khiến ánh mắt anh chợt cay cay.
“Trong cái hộp sắt mẹ em mang theo có tấm ảnh của một người đàn ông, phía sau còn có địa chỉ.”
“Ảnh?”
“Đúng vậy, chính là ông ấy.”
Khương Thanh Vũ nhớ tới người đàn ông mặc quân trang với đôi lông mày sắc sảo và ánh mắt thâm thúy, rất giống người đàn ông cô nhìn thấy khi còn nhỏ. Khi ông ấy biến mất khỏi thế giới của Khương Hoa, ông ấy chỉ im lặng rời đi mà không hề dây dưa như những người khác, trong cuộc đời cô chỉ xuất hiện một người như vậy.
Người đàn ông trước mắt hơi cau mày.
Cố Vân Dực nghe ông nội nói qua, Khương Hoa từng có một mối tình đầu, hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Ông Khương cũng đã chọn ông ấy là con rể. Chỉ tiếc là về sau họ lại rời đi rồi ở lại hai thành phố khác nhau, tình yêu dưới lớp vỏ tình bạn đã kết thúc không lý do.
Khương Thanh Vũ hiểu lầm vẻ mặt của anh, khuôn mặt tái nhợt lập tức đỏ bừng.
“Em chỉ muốn nhìn một cái thôi, nếu ông ấy đã có gia đình, em cũng sẽ không nói gì với ông ấy cả.”
“Nếu ông ấy không có……” Cô gật đầu, ánh mắt kiên định hơn vài phần,”Em sẽ cầu xin ông ấy tới gặp mẹ em một lần.”
Cô không dám nhìn vào ánh mắt Cố Vân Dực, cô sợ rằng trong đôi mắt hẹp dài ấy lại lộ ra cái nhìn trào phúng, cho dù chỉ là một chút thôi cũng đã đẩy chút sức lực cuối cùng của cô tới vách đá.
Lúc trước Khương Hoa đã buông tay, có lẽ ông ấy cũng đã sớm quên bà ấy rồi, cũng có lẽ đã sớm kết hôn sinh con. Dù là đã từng gắn bó khăng khít trước đây thì chỉ cần đứng trước hai chữ “Đã từng” thì đều trở thành người xa lạ.
Nhưng cô vẫn muốn nhìn thử xem, lần này cô chắc chắn muốn ích kỷ một lần. Ký ức Khương Hoa ngày đêm mong nhớ, cô không muốn bà ấy phải ra đi trong tiếc nuối.
“Anh đi cùng em.”
Trong mắt Cố Vân Dực ngoại trừ đau lòng thì là bình tĩnh không chút sợ hãi.
“Anh……”
Đầu ngón tay cô đâm vào da thịt, cơn đau khiến đôi mắt cô đã dịu đi của cô nhanh chóng đỏ ửng.
“Thanh Vũ.”
Anh nâng cằm cô lên, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cô.
“Em muốn làm gì anh cũng sẽ đi cùng em.”
“Chỉ cần sau này em không được âm thầm khóc một mình nữa.”
Bả vai cô gái bắt đầu run lên, Cố Vân Dực thở dài, trên môi lộ ra nụ cười khổ.
Anh vốn chỉ muốn an ủi cô thôi, sao ngược lại cô càng khóc dữ dội hơn vậy.
“Em đừng khóc, em khóc nữa anh sẽ làm thịt em đấy.”
Anh cắn lên vành tai cô, người trong lòng anh nhanh run lên, tiếng khóc nặng nề bị kìm nén lại.
Vết thương trong trái tim anh lại càng lớn hơn, anh hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt đỏ hoe của cô, men theo dấu vết dừng lại trên bờ môi.