Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 34: Các hiển thần thông ▶



Quả nhiên cậu vẫn không thích cách chiến đấu hi sinh một cách lạnh lùng của thuộc hạ của Tần Trụ.

▶ Chú thích

Các hiển thần thông [gè xiǎn shén tōng]: ví von mỗi người có đều một ngón nghề, một khía cạnh mà mình giỏi khác nhau.

“Đội trưởng, may mà cậu nhắc nhở, nếu không suýt chút nữa chúng tôi…” Trình Húc Bác mới vừa mở miệng, nhìn thấy Thẩm Tễ Nguyệt ngồi ở một bên, liền ngậm miệng lại.

Anh ta chỉ gặp Thẩm Tễ Nguyệt một lần, còn nhìn thấy dáng vẻ nửa bên mặt đầy bọng mụn nước con mắt của Thẩm Tễ Nguyệt, đối với vẻ ngoài thật sự của hắn không có ấn tượng sâu sắc, còn tưởng rằng đây là một nhân viên bình thường trong khu nhiên liệu, lo rằng sẽ lộ tin tức, cho nên không dám nói tiếp nữa.

Trì Liên thì có năng lực nhớ mặt người tốt hơn, cô nhìn nhìn mặt của Thẩm Tễ Nguyệt, tiến đến thì thầm bên tai của Mục Tư Thần: “Anh ta có phải là…”

“Phải.” Thẩm Tễ Nguyệt bình thản nói.

Hành động vụn vặt của ba người bọn họ nhiều như vậy, nếu Thẩm Tễ Nguyệt không phát hiện được điểm khác thường của bọn họ, không nghe thấy bọn họ thì thầm thì mới là giả vờ ấy.

“Phải, phải cái gì?” Trì Liên đang thì thầm thì bị bắt quả tang, hơi chột dạ hỏi.

“Tôi là Thẩm Tễ Nguyệt,” Thẩm Tễ Nguyệt cười cười nói, “Tuy rằng không dám tin vào mắt của mình, nhưng tôi nghĩ, mấy người hẳn là Mục Tư Thần, bác sĩ Kha Y giả, còn có người nhà Trình Húc Bác.”

Hắn thẳng thắn như thế, Mục Tư Thần cũng ngại tiếp tục giả vờ, có hơi xấu hổ gật gật đầu: “Bị anh nhận ra rồi.”

“Lúc thấy cậu ngồi một mình ở chỗ này, tôi đã cảm thấy cậu rất giống Mục Tư Thần, chỉ là vẻ ngoài không giống, tôi cũng không dám chắc.” Thẩm Tễ Nguyệt nói, “Ba người mấy người tụ họp lại với nhau, tổ hợp này thật sự quá đặc biệt, người quen mấy người sẽ rất dễ dàng nhận ra.”

Trình Húc Bác đụng đụng người của Mục Tư Thần, dùng âm lượng rất nhỏ nhưng Thẩm Tễ Nguyệt có thể nghe thấy nói: “Đội trưởng, tên công tử bột này đang theo dõi chúng ta sao? Sao trước đó chúng ta đến viện điều dưỡng, anh ta ở viện điều dưỡng, chúng ta đến nhà máy chế biến, anh ta cũng ở nhà máy chế biến thế?”

Thẩm Tễ Nguyệt dở khóc dở cười nói: “mấy người nói chuyện có lý một chút đi được không? Mọi việc đều có thứ tự trước sau, viện điều dưỡng hay nhà máy chế biến cũng thế, rõ ràng là tôi đến trước mà.”

“Đội trưởng, tôi cảm thấy tên công tử bột này không đáng tin.” Trình Húc Bác dùng ánh mắt tràn đầy thù địch nhìn chằm chằm mái tóc dày của Thẩm Tễ Nguyệt, khiến người ta không khỏi nghi ngờ cái nhận xét không đáng tin này của anh ta không chí công vô tư.

Mục Tư Thần cũng cảm thấy lần này không thể dễ dàng tin tưởng Thẩm Tễ Nguyệt.

Nhưng lần trước hợp tác rất tốt, cậu không thể nói thẳng không thể tin Thẩm Tễ Nguyệt như Trình Húc Bác được.

Ngược lại Thẩm Tễ Nguyệt thẳng thắn nói: “Lần này tôi cũng sẽ không hợp tác với mấy người, Mục Tư Thần, tôi còn tưởng rằng cậu và Diêu Vọng Bình đều là người của một trấn nhỏ, là vì trấn Tường Bình đến phá hủy “Trụ”, nhưng cuối cùng… Cậu thế mà lại chiếm “Trụ” làm của riêng, cậu là người của trấn nào?”

“Tôi không thể nói.” Mục Tư Thần nói, “Sao anh không bị truy nã?”

Thẩm Tễ Nguyệt nói: “Với tình hình khi ấy, tôi sẽ không bị xem thành đồng đội của mấy người.”

Nói đúng ra thì, Thẩm Tễ Nguyệt chỉ làm một chuyện, chính là chuyển bọng mụn nước con mắt từ trên người sang cho Mục Tư Thần, trợ giúp cậu ép sức mạnh của Mắt to.

Từ góc nhìn của người không hiểu rõ kế hoạch của bọn họ, hành động của Thẩm Tễ Nguyệt hoàn toàn là hành động một người bệnh bình thường — ô nhiễm người nhà để đổi lấy sự an toàn của mình.

“Đúng là như thế.” Mục Tư Thần gật gật đầu nói, “Lần này chúng ta sẽ không hợp tác nữa, chào anh.”

Cậu đứng dậy muốn đi, lại bị Thẩm Tễ Nguyệt gọi lại: “Tuy rằng chúng ta không hợp tác, nhưng xuất phát từ tình nghĩa trước đây, tôi phải nhắc nhở cậu, tuyệt đối đừng đụng vào buồng nhiên liệu thêm lần nào nữa. Hôm nay là lần đầu tiên mấy người đến nhỉ? Nếu chỉ ấn cái nút đó một lần, cho dù mất đi một số thứ, nhưng vẫn còn có đường cứu vãn, tuyệt đối đừng đụng vào nữa.”

“Anh ấn rồi? Mấy lần?” Mục Tư Thần hỏi.

Thẩm Tễ Nguyệt hơi sững sờ, chợt bừng tỉnh nói: “Xem thái độ của cậu, có lẽ cậu đã biết buồng nhiên liệu là hấp thu cảm xúc để làm nhiên liệu cho nhà máy chế biến, nếu vậy tôi không cần lo thay cho cậu, mà xét theo một khía cạnh nào đó, tôi cũng không còn gì phải lo nữa.”

Mục Tư Thần dừng bước, cứ cảm thấy lời nói của Thẩm Tễ Nguyệt có hàm ý nào đó.

Cậu lại ngồi trở về, nói: “Tuy rằng không thể tiếp tục hợp tác, nhưng chúng ta có thể làm giao dịch. Anh nói tin tức anh biết cho tôi, thì có thể hỏi những thứ tôi có thể nói, hoặc là tôi giúp anh làm một chuyện.”

“Giao dịch cũng được, tôi hỏi trước, rồi sẽ nói tin tức cho cậu biết.” Thẩm Tễ Nguyệt nói.

Mục Tư Thần gật gật đầu: “Anh nói đi.”

Thẩm Tễ Nguyệt: “Ban đầu tôi vốn đoán rằng ba người mấy người đã ấn nút, sau khi mất đi một loại cảm xúc không quá quan trọng mới có thể ra khỏi văn phòng, tự do hành động. Nhưng thấy thái độ ung dung của mấy người, ba người mấy người hẳn là không mất cảm xúc nhỉ? Mấy người đã dùng cách gì trốn việc?”

“Đừng dùng loại lý do sứt sẹo như kiểu đánh ngất tín đồ phụ trách giám sát rồi chạy ra đây để đối phó với tôi, Nhà máy chế biến là lãnh địa của Thân cận Trọng Đồng, logic cơ bản ở đây là dưới ánh mắt của “Thiên Không Chi Đồng”, tất cả đều bình đẳng.

“Nhờ quy tắc này, cho dù mấy người có mạnh đến cỡ nào, sức mạnh đều sẽ bị quy tắc chia làm đôi, một nửa chia cho tín đồ giám sát, cậu không thể đánh thắng được gã.”

Mục Tư Thần trầm ngâm một lát, nhớ tới khi ở viện điều dưỡng, Thẩm Tễ Nguyệt đã từng thấy cậu sử dụng cuốc chữ thập, Trì Liên cắt dán thẻ tên và Trình Húc Bác dùng xe đẩy vận chuyển đống tường đổ nát, hẳn là cũng biết sơ sơ về năng lực của bọn họ, vậy thì cứ nói thẳng cho xong.

Vì thế cậu nói: “Tôi cướp cảm xúc của người giám sát.”

Nói xong, Mục Tư Thần nhìn Trì Liên và Trình Húc Bác gật đầu ra hiệu.

Trì Liên nói: “Năng lực của tôi chỉ có thể cắt thứ tương đối hình tượng hóa, không thể cắt thứ quá trừu tượng như cảm xúc, nhưng tôi có thể cắt cái nút.”

Mục Tư Thần bất ngờ nhìn Trì Liên, trước đó cậu còn lo lắng Trì Liên và Trình Húc Bác không thể đánh lén để cướp cảm xúc của tín đồ, không ngờ Trì Liên còn có diệu kế khác.

Trì Liên tiếp tục nói: “Nút “Rót nhiên liệu” rất giống với nút của máy chơi game, tôi lén cắt cái nút trong buồng nhiên liệu trước, sau đó bảo tín đồ lấy giúp tôi lấy máy chơi game, sau đó dán nút của buồng năng lượng lên trên đó.”

“Tôi nói với tín đồ, bảo tôi làm việc cũng được, nhưng trước tiên anh ta phải chỉ tôi chơi game trước, tôi chưa làm việc nên không thể đụng vào máy chơi game, nhưng anh ta có thể chơi thử cho tôi xem cách chơi.”

“Nói như vậy, anh ta rất tự nhiên mà ấn nút đó, còn ấn rất nhiều lần, cuối cùng cả người trở nên đần độn.”

Chiêu này còn cao tay hơn nhiều so với việc thẳng tay cướp đoạt của Mục Tư Thần, Mục Tư Thần nhìn cánh tay trái còn đau, không nhịn được bật ngón tay cái với Trì Liên.

Trì Liên nhận được lời khen thì vô cùng vui vẻ, thích chí tiến đến bên tai Mục Tư Thần,nói nhỏ: “Vẫn dùng của cậu ý.”

Nói rồi cô ta tặng Mục Tư Thần một ánh mắt “Cậu hiểu mà”.

Mục Tư Thần: “…”

Hay lắm, giá trị năng lượng của cậu lại bốc hơi một phần, càng ngày càng không đủ dùng rồi.

Đến lượt Trình Húc Bác, trên người anh ta vẫn có vài vết thương, mặt mũi sưng vù, thoạt nhìn có vẻ đã trải qua một trận ác chiến.

Trình Húc Bác nói: “Mặc dù tôi không đánh lại tên giám sát, nhưng vẫn nghĩ cách ủi hắn vào xe đẩy. Đương nhiên, hắn giãy giụa rất dữ dội, chưa đến 30 giây đã có thể thoát ra rồi.”

“Có điều từ sau khi năng lực của tôi thăng cấp, tôi có thể chuyển dịch một phần nhỏ không gian trong xe đẩy ra ngoài, rất nhỏ, thật sự rất nhỏ, cũng chỉ nhỏ cỡ một ngón tay, nói chung là rất gà.”

“Tôi chuyển ngón tay của tín đồ ra, rồi nằm ở trong buồng năng lượng rồi dùng ngón tay đang quẫy loạn kia để ấn nút.”

Không cần phải nói, cũng là ấn đến khi tín đồ mất ý chí chiến đấu mới thôi.

Thẩm Tễ Nguyệt nghe xong kinh ngạc nói: “Năng lực của mấy người đều rất đặc biệt, là… sức mạnh chuyển dời? Những trấn nhỏ mà tôi biết, không có lãnh chúa nào có năng lực như kiểu này, mấy người là người của trấn nào?”

Mục Tư Thần lảng tránh câu hỏi này: “Chúng tôi tự có tín ngưỡng của riêng mình, đã trả lời một câu hỏi của anh rồi, có phải nên tiết lộ chút tin tức hay không?”

Thẩm Tễ Nguyệt nói: “Sao cứ cảm thấy tôi bị thiệt nhỉ. Thôi được rồi, để trả ơn lần trước mấy người giúp tôi tịnh hóa ô nhiễm, tặng cho mấy người một ít tin tức vậy.””

“Nếu mấy người đã không mất đi cảm xúc, vậy tôi không cần nhắc mấy người về điều này nữa. Nhưng Mục Tư Thần, cậu đừng quên, chúng ta đến nhà máy không phải là để đảm bảo bình an, mà là vì tìm kiếm “Trụ”. Mấy người không mất đi cảm xúc, thì vĩnh viễn sẽ không thể đến gần trụ được.”

Những gì Thẩm Tễ Nguyệt biết trụ uyên thâm hơn bất kỳ ai trong bọn họ, lần trước khi ở trong viện điều dưỡng, người đã nói với Mục Tư Thần rằng “Trụ” cần cảm xúc tuyệt vọng để làm năng lượng chính là anh ta.

Mục Tư Thần nghiêm túc mà nghe anh ta nói.

Thẩm Tễ Nguyệt nói: “Lần này, “Trụ” thật ra lại dễ tìm hơn một chút, mấy người hẳn là cũng nhận thức được. Nơi mà năng lượng chảy về chính là vị trí của “Trụ”, mấy người suy nghĩ kỹ lại hướng chảy của năng lượng.”

“Năng lượng chảy về khu lắp ráp, “Trụ” ở trong khu lắp ráp?” Trì Liên hỏi.

Thẩm Tễ Nguyệt lắc đầu: “Giao dịch tình báo dừng ở đây, còn lại mấy người phải tự điều tra tìm hiểu.”

Mục Tư Thần lại nói: “Tôi biết, ở khu nuôi trồng.”

Thẩm Tễ Nguyệt lộ ra ánh mắt khen ngợi: “Tôi hẳn là chưa để lộ quá nhiều, làm sao cậu đoán được?”

Mục Tư Thần nói: “Vừa rồi anh nói, “không cần lo thay cho cậu, mà xét theo một khía cạnh nào đó, tôi cũng không còn gì phải lo nữa”, tôi nghĩ, “khía cạnh nào đó” theo ý của anh, hẳn là có mấy khía cạnh sau: Điều đầu tiên cần lo, là lo rằng tôi sẽ bị ô nhiễm sau khi mất đi cảm xúc; Điều cần lo khác, là lo lắng tôi lại đoạt “Trụ” lần nữa.

“Vậy thì tôi có nên hiểu thành, không mất cảm xúc thì sẽ rất khó đến gần “Trụ” không?

“Thứ tự giáng chức của công nhân trong nhà máy chế biến là khu nhiên liệu – khu lắp ráp – khu nuôi trồng, sắp xếp theo thứ tự giảm dần. Nếu ở khu nhiên liệu bị mất quá nhiều cảm xúc là sẽ bị giáng xuống khu lắp ráp, mà ở trong khu lắp ráp xảy ra một số chuyện thì còn bị giáng xuống khu nuôi trồng.”

“Công nhân của khu lắp ráp chỉ còn một số cảm xúc cơ bản để duy trì sinh mệnh, thứ còn có thể mất đi, có lẽ cũng chỉ còn có linh hồn.

“Căn cứ theo lối tư duy này, tôi nghĩ, khu nuôi trồng chính là nơi quy tụ linh hồn của các công nhân.”

“Nếu vậy, khu nuôi trồng nhất định là nhất định là nơi nhiên liệu chảy đến, cũng chính là vị trí của “Trụ”.

“Mà trong nhà máy chế biến cấp bậc được phân chia rất nghiêm ngặt, nhân viên của khu nhiên liệu không thể tùy ý hành động trong khu lắp ráp, nếu không mất đi một lượng lớn cảm xúc thì vốn không thể tiến vào khu lắp ráp, càng không thể đến khu nuôi trồng.”

“Nếu chúng tôi không ấn nút, chẳng khác nào vĩnh viễn mất cơ hội đến gần “Trụ”.”

Thẩm Tễ Nguyệt thở dài: “Hình như tôi cũng đâu để lộ nhiều tin tức như thế, cậu lại đoán được nhiều như vậy.”

“Dựa vào manh mối mà phân tích thôi.” Mục Tư Thần nói.

“Người bình thường cũng đâu có năng lực phân tích như cậu.” Thẩm Tễ Nguyệt tiếc nuối mà nói, “Đáng tiếc lần này không thể hợp tác với cậu.”

Trì Liên có hơi tuyệt vọng mà nói: “Không mất cảm xúc thì không thể nào đến gần “Trụ”. Nhưng mất đi cảm xúc, cho dù tinh thần mạnh mẽ đến mức có thể chống lại ô nhiễm, nhưng nếu như chúng ta biến thành dáng vẻ như công nhân khu lắp ráp, như vậy sẽ còn ý chí chiến đấu sao?”

“Đây chính là vấn đề mấy người phải giải quyết, nhưng chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết thôi.” Thẩm Tễ Nguyệt sờ thẻ tên, “Như Diêu Vọng Bình ấy, vừa vào nhà máy đã được phân công đến khu lắp ráp, anh ta hẳn sắp tiếp cận được “Trụ” rồi.”

Mục Tư Thần nhìn thẻ tên đủ màu sắc nhưng lại phân chia rõ ràng của Thẩm Tễ Nguyệt, suy đoán cảm xúc của hắn biến thành như thế này, có lẽ là vì để vào khi lắp ráp mà hắn cưỡng ép chia cắt cảm xúc của mình

Thẩm Tễ Nguyệt lại chọn phương pháp chiến đấu tự hủy này một lần nữa.

Mà Diêu Vọng Bình, vẫn luôn lý trí tuyệt đối như trước, cảm xúc ít ỏi đến mức không có tư cách tiến vào khu nhiên liệu, cũng tiết kiệm không ít công sức.

“Không phải Diêu Vọng Bình cũng bị truy nã sao? Sao anh ta có thể vào nhà máy? Chẳng lẽ cũng đổi mặt?” Trình Húc Bác hỏi.

Thẩm Tễ Nguyệt nói: “Anh ta không cần đổi mặt, hủy mặt là được.”

“Có hủy cũng sẽ bị nhận ra chứ.” Trì Liên nói.

“Không nhận ra được,” Thẩm Tễ Nguyệt nói, “Hủy đến mức không thể nhận bất kỳ điểm đặc thù nào trên khuôn mặt, hủy tất cả các đặc điểm nhận dạng trên cơ thể của anh ta là được.”

“Người bị phá tướng đến mức đấy không phải sẽ càng khiến người ta hoài nghi hơn sao?” Trình Húc Bác hỏi, “Nếu tôi là người truy bắt anh ta, nhìn thấy một người thay đổi toàn bộ, thì sẽ càng phải điều tra anh ta cẩn thận hơn chứ?”

“Nếu những chỗ anh ta hủy đi đều cấy một con mắt vào thì sao?” Thẩm Tễ Nguyệt hỏi ngược lại.

Thế là Trì Liên hít một hơi lạnh: “Thế thì có lẽ sẽ bị coi là tín đồ cuồng tín của Mắt To, tuyệt đối sẽ không ai nghi ngờ theo hướng là kẻ sa đọa, nhưng Diêu Vọng Bình cũng độc ác quá rồi, anh ta dùng mắt của ai chứ?”

“Nhiều lắm,” Thẩm Tễ Nguyệt thở dài nói, “Đồng đội, người dân thị trấn, còn có… một số người trốn mãi ở trong phòng không chịu ra cửa, cuối cùng nổi điên, những người như vậy trên thân thường sẽ có rất nhiều con mắt.”

Mục Tư Thần lập tức nhớ tới căn phòng khi cậu mới vừa đăng nhập vào game, chính chủ nhân của quyển nhật ký đã khổ sở chờ Tần Trụ mãi mà không chờ được, rồi cuối cùng nổi điên, về sau liền biến mất một cách ly kỳ ở trong trấn nhỏ, không biết đã đi về đâu.

Quả nhiên cậu vẫn không thích cách chiến đấu lạnh lùng hi sinh của thuộc hạ của Tần Trụ.

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Mục Tư thần nói: Quả nhiên cậu vẫn không thích cách chiến đấu lạnh lùng hi sinh của thuộc hạ của Tần Trụ.

Tần Trụ nghe được: Quả nhiên cậu vẫn không thích Tần trụ.

Thế là bạch tuộc khóc rống lên, dỗ không nổi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.