Edit: Jimixiao
Wattpad: jimixiao192 (Vui lòng không đổi tên nhà của tui sang tên nhà của bạn, hãy để người đọc tự quyết định đọc ở đâu).
– ——————————–
Trước ánh mắt của Lý Hàn Phong, Chu Lẫm giả vờ bình tĩnh đi tới bàn lấy ví tiền ra, vừa định xoay người rời đi.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau.
“Tôi tưởng em sẽ không quay lại!?” Đương nhiên hắn là kẻ ngốc sao? Đi WC mà mất hơn một giờ.
Lý Hàn Phong mắt tối sầm.
Thật khó để cảm nhận được hương vị trong lời nói.
“Xin lỗi, tôi bị táo bón.” Chu Lẫm xoay người, sự hoảng sợ rất nhanh che dấu bằng sự bình tĩnh.
Lý Hàn Phong đứng dậy đi thẳng về phía Chu Lẫm, đứng trước mặt Chu Lẫm nở nụ cười nguy hiểm.
Chiều cao hơn nửa cái đầu của Lý Hàn Phong thật sự khiến Chu Lẫm có chút không thoải mái, điều này khiến ngay cả khi hắn muốn khiêu khích cũng phải ngước lên nhìn.
“Em đang tránh mặt tôi!” Chắc chắn là một câu khẳng định.
Lý Hàn Phong vươn tay nhéo cằm Chu Lẫm.
Chu Lẫm lúc này bắt gặp ánh mắt thù địch của hắn.
Lý Hàn Phong đã nghĩ ra vô số hình phạt để làm Chu Lẫm khổ sở vào đêm qua, thậm chí còn nghĩ đến việc trực tiếp giao Chu Lẫm cho Thương Nguyệt Bang.
Nhưng khi nhìn thấy Chu Lẫm cẩn thận phân loại tài liệu qua cửa kính, Lý Hàn Phong lại do dự.
Chu Lẫm có nhiều bộ mặt, kiêu ngạo, ngang bướng, yếu đuối…!nhưng không tìm ra được điểm yếu chết người nào.
Người nam nhân này chính xác đã khơi dậy hứng thú của Lý Hàn Phong.
Ít ra thì Chu Lẫm đã mang lại cho hắn nhiều khoái cảm hơn bất kỳ người tình nào của hắn trước đây.
Lý Hàn Phong nhìn khuôn mặt tuấn tú bướng bỉnh trước mặt, khóe miệng tà ác cong lên, lửa giận đã hoàn toàn biến mất.
“Chu Lẫm! Em trốn không thoát đâu!” Chu Lẫm gần như không thể tránh khỏi, có chút ái muội.
“Anh nghĩ gì không quan trọng với tôi, hiện tại tôi muốn đi ăn.
Anh buông tay ra.” Chu Lẫm không chút khách khí nói.
“Hiện tại tôi là người yêu của em.
Ngoài việc ở bên tôi thì em còn muốn đi đâu nữa?” Lý Hàn Phong nói xong không cho Chu Lẫm kịp phản ứng, giữ chặt tay Chu Lẫm bước ra ngoài.
Cho dù Chu Lẫm có muốn trốn thoát thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay.
Chu Lẫm hoàn toàn không phản kháng, hắn muốn xem Lý Hàn Phong có thể làm gì.
Cứ như vậy, một nam nhân lôi kéo một nam nhân bước vào thang máy.
Cảnh tượng trông vô cùng không thoải mái.
“Cùng tôi đi đến một chỗ.
Đây là công việc của em cả buổi chiều” Khi nhận ra mình vẫn đang nắm tay Chu Lẫm, Lý Hàn Phong có chút ngượng ngùng hất tay hắn ra.
Chu Lẫm không nói, bởi vì dù sao cũng không thể phản kháng hắn, cho nên vẫn có thể vui vẻ tiếp nhận.
Chu Lẫm âm thầm quyết định sau một tháng sẽ thoát khỏi nam nhân này hoàn toàn.
Bây giờ chịu được thì chịu, chịu không được thì liều mạng.
“Không thành vấn đề.
Cứ làm đến giờ tan sở đi.
Dù sao tôi cũng không làm thêm giờ.” Chu Lẫm dựa vào tường khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh.
Lý Hàn Phong đập một chưởng vào bức tường phía trên đầu Chu Lẫm, cúi đầu sát mặt Chu Lẫm.
Hàng mi dài không giấu được vẻ tức giận trong đôi mắt đen láy.
“Chu Lẫm, đừng thương lượng điều kiện với tôi.
Tin hay không…”
“Lý Hàn Phong! Tôi không sợ anh! Tôi…” Sau khi cắt ngang lời Lý Hàn Phong, Chu Lẫm bắt gặp ánh mắt khinh thường của Lý Hàn Phong.
Lý Hàn Phong hôn lên con người kiêu ngạo không ngừng khép miệng, bá đạo mút môi một cách thâm tình.
Thân thể áp vào bức tường cứng rắn, Chu Lẫm trong tiềm thức muốn đẩy Lý Hàn Phong ra, nhưng Lý Hàn Phong lại nhanh chóng vươn tay nới lỏng thắt lưng.
“Lý Hàn Phong! Đây là…!thang máy…!sẽ có người…!vào…!vào bất cứ lúc nào!” Chu Lẫm lo lắng nói.
Nụ hôn ẩm ướt dọc theo đôi môi mỏng của Chu Lẫm xuống phía dưới, dừng ở làn da màu lúa mạch của Chu Lẫm.
Một bàn tay thò vào quần áo Chu Lẫm từ phía sau, vòng qua eo Chu Lẫm nghịch ngợm mà véo hai điểm trước ngực.
Cảm nhận được thân thể Chu Lẫm run lên, Lý Hàn Phong dùng tay còn lại đưa tới phía dưới thân của Chu Lẫm.
.
Truyện Đông Phương
Chu Lẫm cảm thấy có gì đó không ổn, một bộ phận nào đó trên cơ thể Lý Hàn Phong rõ ràng đã thay đổi, trong trường hợp này, có lẽ Lý Hàn Phong có thể khiến hắn áp đảo trong thang máy.
Và những ham muốn của chính mình cũng sẽ bị khiêu khích.
Tình huống này không bao giờ được xảy ra!
Chu Lẫm nhanh chóng nghiêng đầu, đập bả vai vào Lý Hàn Phong.
Lý Hàn Phong đắm chìm trong cảm xúc của mình, lơ đãng tiếp nhận một chưởng của Chu Lẫm.
Hắn loạng choạng lùi lại, lưng dính chặt vào một bức tường khác của thang máy.
“Anh đừng quá đáng, đừng quên anh đã hứa với tôi là sẽ không để người khác phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta trong 30 ngày này!” Chu Lẫm nhanh chóng sửa sang lại quần áo, giận dữ nói với Lý Hàn Phong.
Khi Lý Hàn Phong định tiến lại lần nữa, cửa thang máy đột nhiên mở ra, hai người đàn ông vừa nói vừa cười đứng ở cửa, định bước vào thang máy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Hàn Phong với khuôn mặt gần như rỉ máu.
Đôi chân vừa định bước vào thang máy lập tức rụt lại vì sợ hãi.
“Tôi xin lỗi! Lý tổng! Chúng tôi không biết anh đang ở bên trong.
Chúng tôi sai rồi! Thực xin lỗi! Tôi xin lỗi…” Vì vậy, hai người đàn ông cúi đầu điên cuồng trước thang máy cho đến khi thang máy đóng lại.
Chu Lẫm không thể tin được Lý Hàn Phong là loại người như thế nào mà lại khiến nhân viên của Nguyên Soái sợ hãi anh ta như vậy.
Nếu một nam nhân đứng trên đỉnh cao như vậy mọi người đều sợ hãi, chẳng phải anh ta sẽ phải đối mặt với sự cô đơn, giống như mình sao, Chu Lẫm nghĩ thầm.
Nhưng ít nhất anh ấy vẫn còn Cố Phi.
Lý Hàn Phong bắt gặp ánh mắt thăm dò của Chu Lẫm, hắn tiến lại lần nữa.
“Như thế nào? Em yêu tôi sao?” Lý Hàn Phong không lại gần như trước mà dừng ở trước mặt Chu Lẫm.
“……!Không.” Chu Lẫm quay mặt đi không nhìn Lý Hàn Phong.
Yêu anh ta? Đời này mình không thể nào yêu nam nhân.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Lý Hàn Phong bước ra khỏi thang máy, bộ mặt lạnh lùng như thường lệ.
Chu Lẫm tận tâm thực hiện nhiệm vụ của một trợ lý là theo sát Lý Hàn Phong.
Sau khi lên xe, Lý Hàn Phong chỉ ném Jason một câu “Đi Moonlight!” Rồi dựa vào ghế sô pha không nói gì nữa.
Moonlight? Chu Lẫm cảm giác như trước đây đã từng nghe thấy cái tên này trong miệng Diệp Văn Sâm.
Nó có vẻ là một quán rất nổi tiếng ở thành phố V…………!quán bar dành cho người đồng tính! Chu Lẫm đột nhiên nhớ tới, trong lòng đột nhiên sợ hãi..