Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 51-2



Bởi vậy, cậu quyết định chờ đến cuối tuần, khi hầu hết người cá đều ở đây thì báo cho bọn họ biết cậu đã được thừa nhận là sinh vật có trí tuệ, nói cho họ nghe sự khác biệt giữa người cá và con người, sau đó dò hỏi suy nghĩ của họ.

Nói chuyện với các người cá, cậu đi tới nhà trên cây, đội mũ thực tế ảo đi vào thế giới thực tế ảo rèn luyện dị năng.

Tập luyện khoảng một tiếng, đang chuẩn bị luyện tiếp thì cậu đột nhiên nghe thấy âm thanh cảnh báo chói tai và tiếng gầm gừ của người cá, trong lòng căng thẳng, vội vàng offline.

Cậu quay lại hồ nước thông qua cầu trượt, vội vàng trấn an người cá vừa mới bị ảnh hưởng do tiếng loa cảnh báo, nhìn quanh một lượt mới phát hiện không thấy Tiểu Ngân, Linh Linh và Duệ Duệ đâu.

Cậu nhìn về phía bờ hồ, thấy xe thông minh của mình vẫn ở đó bèn bơi qua leo lên xe, vừa hay bắt gặp một người đi ra từ phòng pha lê, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Người nọ lắc đầu: “Không rõ lắm.”

An Cẩn điều khiển xe thông minh chạy ra ngoài, vừa tới nơi đã nghe thấy âm thanh ồn ào, đại sảnh vô cùng hỗn loạn, nhân viên công tác ngăn đón mấy người cá ngồi xe thông minh và bảo họ quay về khu giải trí, nhưng các người cá này không bằng lòng, cứ đòi ra ngoài.

An Cẩn vừa tới cửa đại sảnh thì bị hai nhân viên người máy chặn lại.

DÀNH CHO BẠN

Cô gái ngèo Hà Nội bỏ vật này dưới gối! Chẳng ngờ hút tiền kì lạ!

Thêm…

483

121

161

Âm thanh máy móc vang lên: “Người cá không được ra ngoài!”

An Cẩn nhíu mày, ngoài cửa rõ ràng không có người máy canh gác, bảo vệ tập trung chủ yếu ở cổng lớn của trung tâm, có phải vì phát hiện người cá biết dùng xe thông minh nên mới bố trí người bảo vệ không?

Cậu thả tinh thần lực ra cảm nhận, phát hiện Tiểu Ngân đang gào rống ở bên ngoài mà không thấy bóng dáng Duệ Duệ và Linh Linh.

Cậu mở rộng phạm vi cảm nhận, nghe thấy một tiếng kêu đầy sợ hãi: “Trời ơi, có cá mập bò mắt trắng!”

“Xong rồi, hai người cá kia chết chắc rồi!”

Lòng An Cẩn căng thẳng, phần lớn diện tích trung tâm người cá nằm trên biển, nửa bên này là khu giải trí mà nước ở khu giải trí lại chính là nước biển tự nhiên được dẫn vào.

Phía trước tòa nhà trung tâm có một cái sân lớn, bên phải sân là bãi đậu xe, bên trái là bờ biển.

Thanh âm cậu vừa cảm nhận được vừa hay từ bờ biển truyền tới.

Ngay sau đó, năng lực cảm nhận của cậu lan ra mặt biển, Duệ Duệ và Linh Linh đang bơi ra xa, một con vật to lớn màu lam nhạt nhìn giống cá mập đang đuổi sát bọn họ.

An Cẩn kinh sợ, trực tiếp phóng xe thông minh ra ngoài, người máy không sợ bị đâm vẫn cố gắng ngăn cản phía trước.

An Cẩn thay đổi ý nghĩ, hai dòng nước khác nhau chui vào mắt người máy, sau đó tản ra từ bên trong, tạo thành mũi tên nước xoáy tròn với vận tốc nhanh từ từ phá hủy các bộ phận cơ thể của người máy.

Đôi mắt người máy đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ lập lòe.

An Cẩn vòng qua bọn chúng, lao ra ngoài từ cửa chính, vờ như không nghe thấy tiếng la hét của nhân viên công tác.

Vừa ra khỏi cửa, âm thanh ồn ào hỗn loạn của con người và tiếng thét chói tai của người cá lập tức ập vào tai cậu.

“Thú hai chân khốn nạn, buông ta ra!”

An Cẩn vừa nhìn sang đã trông thấy Tiểu Ngân giữa đám người.

Tiểu Ngân bị một nhân viên bảo an ôm đứng, đôi tay cùng đuôi không ngừng giãy giụa; nhân viên bảo an bị thương trên mặt nhưng vẫn ôm chặt lấy y, không chịu buông tay.

Nhận ra An Cẩn đến gần, động tác giãy giụa của Tiểu Ngân ngừng lại, y quay sang nhìn về phía An Cẩn: “An An!”

An Cẩn vội vàng đi tới: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Ngân vừa tức vừa vội, lập tức kể lại mọi chuyện cho An Cẩn nghe: “Thú hai chân không cho Duệ Duệ và Linh Linh ở bên nhau, ngày nào cũng đòi tách họ ra! Bọn tôi đang ở đại sảnh chơi với xe thông minh, nhiều người cá quá nên hơi chật chội, bọn tôi mới định ra ngoài chơi. Thú hai chân bắt bọn tôi quay lại, Duệ Duệ và Linh Linh tránh thoát thú hai chân. Xe chạy đến đây, Duệ Duệ nhìn thấy biển thì vui lắm, kéo Linh Linh nhảy xuống biển bỏ trốn. Tôi cũng định đi theo bọn họ nhưng tôi muốn chờ cậu cùng đi. Tôi vốn ở bên kia nhìn xem bọn Linh Linh đi hướng nào để sau này đi tìm họ, ai ngờ lại bị tên thú hai chân đáng chết này khống chế!”

Y vừa nói vừa quất đuôi, như thể muốn đánh nhân viên bảo an một cái, nhưng vì bị hắn siết tay ôm đứng nên hành động bị ảnh hưởng.

Thông qua cảm ứng truyền tới từ mặt biển, An Cẩn phát hiện hai bên đã đánh nhau rồi. Không thể trì hoãn thêm nữa, cậu nói với Tiểu Ngân: “Dưới biển rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể xuống đó. Bọn Linh Linh đang gặp nguy hiểm, tôi đi cứu họ.”

“Người cá thuần sắc!”

“An An, sao cậu lại ở đây, chỗ này rất nguy hiểm, mau quay về!”

Những người đứng ở sân quan sát tình huống trông thấy An Cẩn thì lo lắng kêu lên.

Ở trung tâm người cá, ngoài người cá thì chỉ có người chăm sóc người cá được phép vào, bởi vậy người vây xem cũng không nhiều.

Đội trưởng đội bảo vệ của trung tâm người cá đang gào thét gửi tin cầu cứu: “Hai người cá trung cấp đang gặp nguy hiểm ngoài biển, đề nghị đội cứu hộ trên biển lập tức chi viện!” Hắn vừa ngắt liên lạc thì nhìn thấy An Cẩn, vội vàng nói: “Người cá không được tới gần!”

An Cẩn không buồn để ý, liếc nhìn về phía sân, leo lên xe thông minh đi tới chỗ trống ở trên đó, cúi đầu nhìn biển rộng.

Đội trưởng trong lòng căng thẳng, sợ lại có chuyện xảy ra, vội vàng gào lên: “Mau, bắt lấy cậu ta!”

An Cẩn cảm nhận được Duệ Duệ đang chắn trước người Linh Linh, hung hăng cho cá mập bò mắt trắng một trảo, cá mập bò mắt trắng giận dữ đánh trả làm Duệ Duệ bị thương trên cánh tay.

Thấy bảo vệ tới gần, An Cẩn không muốn bị bắt lại liền bất chấp khoảng cách từ sân tới mặt nước, dồn sức vào đuôi trực tiếp nhảy xuống biển.

Xung quanh truyền tới tiếng kinh hô, có người vươn tay muốn giữ cậu lại nhưng không tóm nổi gì cả.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Cẩn căng chặt, ngay khi sắp rơi xuống nước thì một quả cầu nước đột ngột xuất hiện vững vàng đón lấy cậu, giúp cậu xuống biển an toàn.

Vừa vào trong nước, cậu vội vàng bơi về phía Duệ Duệ và Linh Linh, cái đuôi của cậu không ngừng đong đưa, tốc độ di chuyển cực nhanh, làn nước bị thân thể cậu cản phá, tạo thành một vạch trắng phía sau.

“Duệ Duệ, anh mau tránh ra!” Giọng nói thanh lãnh của Linh Linh tràn đầy kinh hoảng và phẫn nộ.

An Cẩn rùng mình, lập tức vận dụng dị năng, tạo ra một bức tường nước che trước mặt Duệ Duệ, đầu của cá mập bò mắt trắng bị tường nước cản trở, đau đớn khiến nó lùi lại theo bản năng.

An Cẩn gào to: “Chạy mau!”

“An An!” Duệ Duệ và Linh Linh mừng rỡ đồng thanh.

An Cẩn nhanh chóng bơi tới phía trước bọn họ, tâm niệm vừa chuyển, hai mũi tên nước ở hai bên cánh tay từ trong nước lao ra, nhằm thẳng vào đôi mắt của cá mập bò mắt trắng.

Mọi người ở trên bờ: “Trời ơi! Đó là gì vậy?”

“Ai tấn công?”

“Là người cá thuần sắc à?”

Cá mập bò mắt trắng rống giận, đau đớn kịch liệt khiến nó quay cuồng trong nước làm mặt biển dao động dữ dội, sóng biển từ vị trí của nó tản ra tứ phía.

An Cẩn cùng Duệ Duệ và Linh Linh bị sóng biển đẩy sang một bên.

An Cẩn cảm nhận được hai vật thể lớn vừa mới xuất hiện, trong lòng căng thẳng, xác định được hướng tiến công của chúng thì lập tức hiểu ra chúng bị mùi máu tươi dụ đến.

An Cẩn vội vàng kéo Duệ Duệ và Linh Linh bơi ra xa.

Cậu vận dụng tinh thần lực để cảm nhận và tránh thoát những sinh vật nguy hiểm trong biển, hướng tới khu vực bơi lội an toàn, bởi vậy dọc đường vô cùng thuận lợi.

Sau khi xác định xung quanh không còn nguy hiểm, An Cẩn như trút được gánh nặng, ổn định lại hơi thở xoay người nhìn về phía sau.

Thấy Linh Linh đau lòng ôm Duệ Duệ bị thương, bao nhiêu trách móc đều nghẹn lại trong lòng.

Cậu bơi tới, cầm lấy tay Duệ Duệ, vận chuyển dị năng chữa thương cho y.

Chân mày đang nhíu chặt của Duệ Duệ từ từ giãn ra, kinh ngạc nhìn An Cẩn: “An An, cậu thật lợi hại!” Nói xong, cậu ta quơ quơ tay, nghiêng đầu thân mật dán lên mặt Linh Linh: “Anh không sao, đừng lo lắng!”

Linh Linh quay đầu né tránh, lạnh lùng bảo: “Ai bảo anh che chắn cho em? Ngu ngốc!”

Duệ Duệ vươn tay ôm lấy cậu, cọ cọ cổ cậu: “Em mà bị thương, anh sẽ rất khổ sở.”

An Cẩn: “…” Cậu đỡ trán, đanh mặt nói: “Sau này không được làm bừa như vậy! Biển cả nguy hiểm thế này, các cậu chưa hiểu rõ tình huống, sao có thể tùy tiện nhảy xuống được!”

Duệ Duệ ôm chặt Linh Linh: “Tôi muốn được ở bên Linh Linh! Thú hai chân đáng chết, không cho chúng tôi ở bên nhau, tôi không cần thú hai chân!”

Linh Linh chớp chớp đôi mắt kim sắc. “Sau này tôi sẽ cẩn thận nhiều hơn, tôi không biết nơi này quá nguy hiểm.” Ngữ khí của cậu trở nên kiên định: “Nhưng tôi không hối hận, tôi yêu biển cả.” Y nhìn về phía biển rộng mênh mang vô bờ. “Ở dưới nước, tôi muốn đi đâu cũng được.”

Duệ Duệ gật đầu: “Tôi cũng vậy, tôi không muốn ngày ngày bị nhốt trong phòng! Vừa rồi cá lớn xuất hiện quá đột ngột, lần sau chắc chắn tôi có thể giết nó!” Đôi mắt màu đỏ tràn đầy kiên định.

An Cẩn nhớ rõ ban nãy mình đã thoáng thấy một vết thương rất sâu trên người cá mập bò mắt trắng, hiển nhiên là bị Duệ Duệ cào trúng.

Sức chiến đấu của người cá rất mạnh, chẳng qua bị nuôi nhốt quá lâu mà thôi.

An Cẩn quay lại nhìn về hướng trung tâm người cá, thấy tòa nhà lớn chỉ còn là một bóng dáng nho nhỏ, vì cứ cắm đầu lao nhanh nên họ đã bất tri bất giác bơi ra xa tới vậy.

Nếu biết cậu xuống biển, nhất định Norman sẽ rất lo lắng.

Cậu nhìn xuống cổ tay, bật trí não lên, đang định liên hệ với Norman thì lại nghe Duệ Duệ nói: “An An, chúng tôi đi trước, nếu để thú hai chân bắt về thì chắc chắn họ sẽ lại tách chúng tôi ra.”

An Cẩn vội vàng bảo: “Đừng nên xúc động, biển cả quá nguy hiểm! Các cậu quên rồi sao? Tôi có thể giao tiếp với thú hai chân, tôi sẽ nói chuyện với họ để bọn họ không chia tách các cậu ra nữa.”

Duệ Duệ hơi do dự, Linh Linh lại dõi mắt trông ra biển rộng: “Tôi không muốn ngày ngày ở mãi trong phòng, tôi thích biển cả, khắp nơi đều là nước, hành động của tôi không bị hạn chế. Tôi thuộc về đại dương!”

Duệ Duệ vội nói: “Tôi ở cùng Linh Linh.”

Linh Linh nhìn về phía trung tâm người cá: “An An, cậu đi cùng chúng tôi đi, thú hai chân sắp đuổi tới rồi.”

An Cẩn lắc đầu.

Linh Linh có vẻ không nỡ, nhưng lúc nhìn Duệ Duệ lại nghĩ tới việc Duệ Duệ hai ngày không gặp đã quên cả mình, ánh mắt lập tức trở nên kiên định.

“An An, sau này gặp lại!” Linh Linh đong đưa cái đuôi, bơi về nơi xa. Duệ Duệ vội vàng đuổi theo.

An Cẩn thật sự không thể không lo lắng cho họ, người cá bị nuôi đã lâu làm sao có kinh nghiệm sinh tồn ngoài tự nhiên!

Cậu mở trí não, vừa liên hệ với Norman vừa đi theo hai người cá kia.

Norman lập tức đáp lời, thanh âm vốn luôn bình thản giờ đây lại tràn ngập lo lắng: “An An, em có bị thương không?”

“Tôi rất ổn, anh đừng lo lắng.” An Cẩn nói, sau đó kể lại chuyện của Linh Linh và Duệ Duệ. “Tôi lo cho họ nên đang đuổi theo, nghĩ cách khuyên họ trở về.”

Norman đứng trên sân nhìn đám sinh vật biển đang xâu xé thi thể cá mập bò mắt trắng, nước biển đã bị nhuộm thành màu đỏ, không thể bảo người cá nhỏ quay về theo lối cũ được. Hắn nghiêm túc căn dặn: “Em phải chú ý an toàn, tôi lập tức đến đón em.”

An Cẩn nhìn hai người cá đang bơi ở phía trước: “Anh đừng lộ diện, cứ lẳng lặng mà tới. Nếu bọn Linh Linh thấy nhân loại thì sẽ trốn càng xa, tôi sẽ thử khuyên can họ.”

Norman vừa leo lên máy phi hành vừa nói: “Được, em đừng ngắt kết nối.”

An Cẩn: “Được.”

Cậu nghĩ nghĩ, trong lòng đã có kế hoạch phải “khuyên” Linh Linh và Duệ Duệ như thế nào.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.