Edit: Bách Bách
Bàn học ngăn cản Nguyễn Thanh lại, đồng thời cũng ngăn cản Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch ngồi cạnh.
Lý Thư Dương ngồi quá gần bàn phía trước, bị Hạ Bạch Y chặn lại, căn bản không có cơ hội tiếp được nến trắng.
Hy vọng duy nhất ở trên người Hạ Bạch Y.
Nhưng Nguyễn Thanh biết cô tuyệt đối sẽ không tiếp, bởi vì cô cố ý làm vậy.
Cố tình kích động đụng vào bàn, mục đích chính là để nến của cậu tắt.
Nguyễn Thanh tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, cụp mắt nhìn ngọn nến trắng của mình đang rơi xuống. ( Này là nến ấn độ rồi)
Giết cậu theo cách này để đạt được mục đích gì?
Bất kể lý do của cô là gì, cô chắc chắn biết rằng nó có liên quan gì đó đến lời chúc phúc.
Manh mối này thực sự rất quan trọng. Nói không chừng có thể nhân cơ hội này để biết rõ con quái vật trong gương như thế nào, cũng như biết rõ ẩn tình của lời chúc phúc lúc 12h đêm này.
Vậy nên cậu cố ý, cố ý đặt cây nến trắng lên bàn, cố ý tạo cơ hội cho Hạ Bạch Y dập tắt ngọn nến.
Dù thế nào đi nữa, có nhận được lời chúc phúc của thần minh hay không đều không phải chuyện tốt. Còn không bằng tận dụng cơ hội mà lần này để Hạ Bạch Y dập tắt được ngọn nến.
Chính vì vậy cậu đã cho Hạ Bạch Y cơ hội để phát huy, dường như cô không đủ thông minh. Nếu không tạo cơ hội, phỏng chừng đến lúc kết thúc chúc phúc cô cũng không tìm được cơ hội.
Chỉ cần Hạ Bạch Y thổi tắt ngọn nến trắng của cậu, cậu liền có thể nhân cơ hội này để chia tay với cô, còn có thể biết rõ cô cùng nhiệm vụ chúc phúc vào lúc 12 giờ đêm có liên hệ gì.
Rốt cuộc, nơi được chúc phúc lúc 12h đêm chính là cao ban ( một). Nguyễn Thanh không tin đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên nhất định cùng nhiệm vụ chính của phó bản có liên hệ.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là trước mắt đã có bảy bạn học phạm luật, trong đó có ba bạn học là người chơi.
Cậu vừa mới phát hiện lúc ban nãy có hai người chơi xem điện thoại di động, còn có một người chơi không hiểu sao quay đầu lại, mặc dù cậu cũng không rõ tại sao hắn lại quay đầu.
Nhưng hắn khẳng định là hạng tám hoặc hạng chín, nếu muốn chết trước cũng không đến lượt hắn.
Không, hắn cũng có thể là người thứ mười, bởi vì người chơi tên Bùi Diễn ngồi ở hàng người chơi cuối cùng, từ đầu đến cuối đều không đốt ngọn nến trắng.
Hơn nữa, hắn còn có hệ thống đạo cụ, bùa chú cấp người chơi nên tuyệt đối không thể có chuyện gì xảy ra nhanh như vậy được.
Nguyễn Thanh tuy tự an ủi mình như vậy nhưng vẫn nắm chặt điện thoại trong tay, mím chặt môi, toàn thân căng cứng nhìn ngọn nến trắng từ từ rơi xuống, lại một lần nữa tự tạo cho mình một tầng thôi miên.
Hệ thống: “……” Sử dụng thôi miên đến trình độ này, thật đúng là một người tàn nhẫn.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp thấy Hạ Bạch Y đánh rơi cây nến trắng của Nguyễn Thanh, làn đạn trực tiếp oanh động.
【 A a a a! Cứu mạng! Ngọn nến trắng của vợ tôi muốn tắt! Có ai tới tiếp nến đi a! 】
【 Thật muốn lăng trì Hạ Bạch Y! Cô ấy có bệnh không vậy!? Ngọn nến của mình tắt còn chưa đủ, còn muốn hại vợ tui!? Chủ lầu, anh đi giết cô ta đi! Tui sẽ cho anh tích phân! 】
【 Bùi Thần, đừng nhìn nữa, nhanh tiếp cây nến của vợ tôi đi! Xong rồi, xong rồi khoảng cách này cứu cũng không kịp, vợ tôi chắc chắn sẽ chết. 】
Phòng phát sóng trực tiếp dù có kêu rên thế nào cũng không thể làm gì được, giây tiếp theo tiếng nến trắng rơi xuống đất vang lên.
……Vang lên hai lần.
Ngọn nến trắng theo tiếng vang lên liền dập tắt, nhưng không phải nến của Nguyễn Thanh tắt mà là… nến của Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch.
Mà ngọn nến trắng trong tay Tiêu Thời Dịch vẫn chưa tắt….
Nguyễn Thanh ngơ ngác nhìn cây nến trắng trong tay Tiêu Thời Dịch, có chút không phản ứng.
Đừng nói là cậu, ngay cả bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng lập tức im lặng.
Vài giây trước, khi ngọn nến trắng của Nguyễn Thanh rơi xuống, Mạc Nhiên ngồi cạnh liền trượt xuống ghế, hai tay giữ chặt bàn trực tiếp duỗi chân xuyên qua cái bàn, sau đó không chút do dự đem nến trắng đá lên.
Trong chớp mắt, cây nến trắng đã bị hắn đá cao hơn bàn học. Ngay sau đó, Tiêu Thời Dịch nhanh chóng dùng tay đỡ bàn và thành công tiếp được nến trắng.
Động tác của hai người tựa như nước chảy mây trôi, như thể đã luyện tập rất lâu, một người đá một người tiếp, hoàn toàn đồng bộ.
Hơn nữa, lúc đá Mạc Nhiên rõ ràng cố ý tránh lửa, cho nên sau khi Tiêu Thời Dịch tiếp được nến trắng, ngọn lửa chỉ lay động nhẹ, cũng không có tắt.
Nguyễn Thanh: “……” Ơ này……
Vậy cũng có thể tiếp được à? Thân thủ của bọn họ cũng quá tốt đi?
Động tác của hai người qua đi, để lại những bạn học trong lớp đều có chút mờ mịt.
Ngoài mặt Nguyễn Thanh mang theo chút may mắn, nhưng trong lòng lại có một lời khó nói hết. Động tác của hai người cực kỳ nhanh, gần như cùng lúc Hạ Bạch Y đụng rớt nến trắng liền động.
Tựa hồ như biết Hạ Bạch Y sẽ làm tắt cây nến trắng của cậu, hiển nhiên sự chú ý của hai người vẫn luôn đổ dồn vào cây nến trắng của cậu và Hạ Bạch Y.
Ngoài ra, hai người họ còn có thể cầm cây nến trắng lên trước cú đụng của Hạ Bạch Y, cho dù phản ứng chậm một bước cũng có thể đem cây nến ổn định.
Nhưng Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch cũng không có ổn định lại ngọn nến trắng mà đợi Hạ Bạch Y đụng vào bàn mới bắt đầu di chuyển.
Rõ ràng là đợi Hạ Bạch Y phạm phải sai lầm không thể sửa chữa, sau đó lại để cậu vứt bỏ cô.
Bất quá, dù tiếp được nến trắng nhưng nến trắng của chính họ lại rơi xuống đất vì chuyển động quá mạnh và trực tiếp bị dập tắt.
Nguyễn Thanh nhìn cây nến trắng của mình trong tay Tiêu Thời Dịch nhất thời lâm vào trầm mặt.
Ít nhất… mục đích vứt bỏ Hạ Bạch Y cũng có thể đạt được.
Sau khi đã đá nến trắng lên Mạc Nhiên liền giữ chặt bàn đứng lên, nở nụ cười lạnh lùng nhưng thập phần đáng sợ nhìn Hạ Bạch Y: “Bạn học Hà, bạn phải chú ý chút a, nếu lại có lần tiếp theo….”
Mạc Nhiên còn chưa nói xong nhưng trong lớp mọi người đều biết hắn muốn nói cái gì. Dù sao, giọng điệu và vẻ mặt của hắn đã thể hiện được điều anh ấy muốn nói.
Hạ Bạch Y nhìn thấy ngọn nến trắng được cầm chắc, ánh mắt u ám trong giây lát, giây tiếp theo bộ dáng như sắp khóc nhìn về phía Nguyễn Thanh, nói năng lộn xộn mở miệng, thanh âm mang theo chút nức nở, “Anh Tô Thanh, xin, xin lỗi, em, em không cố ý…”
“Em chỉ… em chỉ là quá sợ hãi, ô ô ô…”
Hạ Bạch Y nói xong liền khóc lên, thân thể vừa khóc vừa run nhẹ, tựa như một đóa hoa nhỏ màu trắng lay động trong gió, thoạt nhìn có cảm giác yếu đuối và bất lực thập phần đáng thương.
Nhưng rõ ràng ở đây không có ai thưởng thức, cũng không có ai an ủi cô, thậm chí ánh mắt giống như xem diễn nhìn Hạ Bạch Y, đặc biệt ánh mắt của Lý Thư Dương là rõ ràng nhất.
Lý Thư Dương ngồi cạnh Hạ Bạch Y, trên mặt suýt viết chữ “vui sướng khi người gặp họa”, thậm chí còn mở miệng tra hỏi: “Bạn học làm sao có thể đụng ngã nến trắng của anh Tô Thanh a!? Bạn có phải hay không cố ý hay!?
“Đúng vậy, đúng vậy.” Mạc Nhiên ở bên cạnh lập tức phụ họa theo, lời nói rất cung kính, còn hướng Nguyễn Thanh mỉm cười: “Nếu tôi là bạn, dù có té ngã cũng không thể đánh đổ cây nến trắng của Tô Thanh ca ca, bạn học Hạ không phải đang cố ý hại Tô Thanh ca ca chứ?”
Tiêu Thời Địch cũng ở một bên không tán đồng nhìn về phía Hạ Bạch Y: “Cho dù truyền thuyết có là giả đi chăng nữa, thì dập tắt nến trắng cũng không may mắn.”
Ba người nhìn về phía Hạ Bạch Y với vẻ khiển trách, thái độ lúc này vô cùng nhất trí.
Hạ Bạch Y rơi nước mắt, đáng thương hề hề lắc đầu: “Không, không phải, mình không cố ý, mình chỉ là sợ quá thôi”.
Cô nhìn Nguyễn Thanh, vội mở miệng giải thích, sợ Nguyễn Thanh hiểu lầm: “Anh Tô Thanh, anh tin tưởng em, em không muốn làm hại anh, ô ô ô…”
Nói rồi cô lập tức đưa tay ra, muốn ôm Nguyễn Thanh thật chặt.
“Đừng chạm vào tôi.” Nguyễn Thanh trực tiếp hất tay cô ra, lạnh lùng mở miệng: “Đừng gọi tôi là anh Tô Thanh, từ giờ trở đi chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
“Không, anh Tô Thanh, anh nói thế có ý gì? Anh muốn chia tay với em sao? Không được, chúng ta không được chia tay.” Hạ Bạch Y không dám tin lắc đầu, nước mắt chảy dài, thậm chí còn muốn lại gần giữ chặt tay Nguyễn Thanh: “Anh Tô Thanh, không chia tay có được không? ” Em biết sai rồi…”
Nhưng ngay khi Hạ Bạch Y vừa đưa tay ra, cô đã bị Mạc Nhiên trực tiếp tóm lấy.
Mà Nguyễn Thanh lại không thèm liếc nhìn Hạ Bạch Y một cái.
Nhìn thấy vậy, đáy mắt Mạc Nhiên tỏa ra sung sướng càng sâu, hắn không hề quan tâm đến tiếng nức nở của Hạ Bạch Y. Động tác thập phần vô tình đẩy Hạ Bạch Y ra: “Bạn học Hạ, giờ bạn và Tô ca không còn ở bên nhau nữa, xin đừng tùy ý tới gần Tô ca của chúng ta, nếu không tôi sẽ không khách khí.”
Mặc dù Mạc Nhiên nhìn Hạ Bạch Y vô cảm, thoạt nhìn có vẻ như rất tức giận trước hành động của Hạ Bạch Y nhưng thực tế sự sung sướng trong đáy mắt đã phản bội hắn.
Hạ Bạch Y nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Nguyễn Thanh, cũng biết rằng không có cách nào hàn gắn lại mối quan hệ này. Cô khóc càng thêm tuyệt vọng, chậm rãi quay người đi tới phía bên kia, bóng dáng rời đi thập phần thương tâm.
Nhóm người chơi nhìn thấy Hạ Bạch Y tiến về phía mình cũng không đuổi cô đi. Cuối cùng, giờ chỉ còn lại hai đội trong lớp học.
Hơn nữa,khi các NPC khác bước ra khỏi lớp học khi ngọn nến trắng vụt tắt. Họ cũng không muốn đi qua xem hậu quả là gì.
Bất quá, khi Hạ Bạch Y lại đây các người chơi khác vẫn cảnh giác nhìn thoáng qua, sợ cô đến gần ngọn nến trắng của mình, sợ sự việc vừa nãy sẽ xảy ra lần nữa.
Tiêu Thời Địch thấy Hạ Bạch Y đi xa, đưa cây nến trắng cho Nguyễn Thanh, bình tĩnh dặn dò: “Tô ca, cẩn thận chút.”
Nguyễn Thanh nói “ừ” một tiếng, nhận cây nến trắng, ba người lại ngồi xuống.
Lúc này bên họ vẫn còn hai ngọn nến trắng đang cháy là của Nguyễn Thanh và Lý Thư Dương.
Lớp học lại một lần nữa chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc của Hạ Bạch Y. Những người chơi khác đều có chút khó chịu vì tiếng khóc của cô ấy.
Người chơi cao lớn lạnh lùng nhìn Hạ Bạch Y, “Đừng khóc.”
Sau khi người chơi cao lớn nói xong Hạ Bạch Y có vẻ sợ hãi hắn ta, không lên tiếng nữa mà vẫn im lặng rơi lệ.
Không ai trong số những người chơi rảnh rỗi để an ủi cô, tất cả họ nhìn cô đều giống như lâm đại địch chỉ lo bảo hộ ngọn nến trắng…..
Lúc này, chỉ còn cách 1 giờ sáng khoảng mười lăm phút. Chỉ cần chịu đựng được mười lăm phút còn lại thì nhiệm vụ nhánh sẽ hoàn thành.
Một người chơi nhìn chăm chú vào cây nến trắng của mình, vẻ mặt lo lắng, sợ rằng cây nến sẽ xuất hiện vấn đề.
Tuy nhiên, vào giây tiếp theo, hắn tựa hồ si ngốc, đồng tử hơi giãn ra, ngọn lửa trước mắt đột nhiên thay đổi, hóa thành một con rắn cực độc, đột nhiên lao ra hướng hắn cắn tới.
“A!” Người chơi đó trực tiếp hét lên, mở to mắt và theo bản năng ném cây nến trắng trên tay xuống.
Cây nến trắng bị hắn ném xuống đất lập tức dập tắt, nhưng trong mắt người chơi kia, cây nến trắng đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, không còn bóng dáng của con rắn độc vừa nãy.
Những người khác sôi nổi nhìn về phía hắn.
Người chơi đó cũng biết mình vừa rơi vào ảo giác, sắc mặt thập phần khó coi, “Tôi vừa nhìn thấy ngọn nến biến thành rắn độc, nó muốn cắn tôi.”
Những người khác nhíu mày, người chơi cao lớn mở miệng nói: “Cho dù có thấy rắn độc cắn cũng không nên ném nến xuống như vậy.”
Suy cho cùng, họ đều là người chơi không phải là NPC bình thường. Họ đã sớm có phòng bị, không có khả năng dễ dàng bị ảo ảnh đánh lừa mới đúng.
Người chơi kia thấy vậy cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng ảo giác đó có chút kỳ lạ, nó có thể không ngừng ảnh hưởng đến thị giác, còn có thể ảnh hưởng rất lớn đến não bộ, giống như nó có thể làm đầu óc trống rỗng, đáy lòng không thể kìm nén được nỗi sợ hãi.”
“Đợi tôi phản ứng lại, tôi đã ném cây nến trắng xuống.”
Khuôn mặt của những người chơi khác thậm chí còn khó nhìn hơn. Nếu có thể ảnh hưởng lớn đến đại não, e rằng sẽ rất khó để khắc chế phản ứng theo bản năng của cơ thể.
Đúng lúc mọi người còn chưa kịp suy nghĩ thì một người chơi quay đầu lại: “Bùi thần, sao anh lại chụp ảnh tôi?”
Bùi Diễn lạnh lùng liếc hắn một cái, “Tôi không chụp.”
Sắc mặt người chơi kia lập tức tái nhợt, cũng nhớ tới tính cách lạnh lùng của Bùi Diễn, làm sao có thể chụp ảnh hắn. ( Người chơi kia này không phải người chơi bị rớt nến nha. )
Bùi Diễn ngồi ở phía bàn cuối cùng, hắn đang ngồi bàn thứ hai đếm ngược, cho nên phía sau chỉ có Bùi Diễn, nếu không phải Bùi Diễn chụp hắn…
Quy tắc thứ ba: Nếu bạn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào hoặc ai đó chạm vào ngọn nến trắng không thể chạm tới một nơi, vui lòng không quay đầu lại.
Người chơi đó cắn mạnh môi dưới, hắn ta… đã vi phạm quy tắc thứ ba.
Những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy lo lắng trước bầu không khí này.
【 Xong rồi, xong rồi, đây đã là người chơi thứ tư vi phạm quy tắc, phó bản này không phải là muốn diệt đoàn đi!? 】
【 Thật sự rất khó lòng phòng bị, phó bản này cũng quá khó đi! Thực sự đây chỉ là độ khó ở trình độ trung cấp thôi sao? 】
【 Phó bản này không còn được coi là phó bản trung cấp nữa. Chỉ cần trước phó bản có mấy chữ “thăng cấp trung cấp”, việc nâng cấp chỉ là vấn đề thời gian. Hiện tại độ khó đang ở giữa cấp độ trung cấp và cấp độ cao. Khổ hơn nữa là nếu chưa thông qua mà phó bản đã thăng cấp thành công, thì phó bản sẽ hoàn toàn biến thành phó bản cao cấp. 】
【 Nếu độ khó là phó bản cao cấp… e rằng dù có là Bùi thần cũng sẽ rất khó thông qua. 】
【 Đừng nói đến Bùi Thần, loại phó bản này, ngay cả người chơi cấp cao cũng không thể thông qua. 】
Người chơi không thể nhìn xuyên qua đạn, nhưng họ cũng nhận ra rằng độ khó của phó bản này có chút không thích hợp.
Không thể có manh mối nào được chôn sâu trong các phó bản như vậy. Chỉ cần cẩn thận điều tra, về cơ bản sẽ tìm được dấu vết để lại.
Nhưng ở phó bản này, nhưng manh mối họ tra được hầu như đều vô dụng, thậm chí còn bị các NPC chơi khăm. Đây là nhiệm vụ nhánh đầu tiên mà họ gặp có mức độ khó nghịch thiên như vậy.
Trước đây, cho dù phó bản có nguy hiểm thế nào đi chăng nữa thì manh mối cũng không hề mù mờ.
Đến giờ chỉ còn lại bảy ngọn nến đang sáng. Trong bảy ngọn nến này, đã có ba ngọn nến vi phạm quy tắt. Nghiêm khắc mà nói chỉ còn lại bốn cây, bên Nguyễn Thanh hai cây, bên của người chơi hai cây.
Và khoảng cách đến 1 giờ sáng còn lại mười ba phút.
Mọi người chưa bao giờ cảm thấy mười ba phút này trôi chậm đến thế. Mỗi chuyển động của kim giây đều chạm đến trái tim của mọi người.
Thời gian trôi qua một giây rồi một giây, chỉ còn lại mười phút cuối cùng.
Trong không khí khẩn trương tưởng chừng như nghẹt thở, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
“Cọp!”
“Cọp!”
“Cọp!”
Là ảo giác sao?
Nến trắng còn chưa tắt, những người chơi liếc nhìn nhau, mỗi người đều nhìn thấy trong mắt đối phương tràn ngập bất an và sợ hãi.
Thật sự có tiếng bước chân đang đến gần!
Trái tim như bị người nắm lên, họ sôi nổi cúi đầu, không dám nhìn ra cửa.
Bởi vì tất cả họ vẫn còn nhớ rõ nội dung của năm quy tắc.
Quy tắc thứ năm: Trong quá trình cầu phúc, nếu có người vào lớp, bạn không cần để ý, không cần trả lời và không được dành quá ba giây cho người kia.
Người? Còn chưa rạng sáng, tới đây làm sao có thể là con người!
Ngay khi nhóm người kia rời đi, cũng không đem cửa lớp đóng lại. Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần. Dù không nhìn lên nhưng mọi người đều biết có “Người” từ ngoài cửa đi vào bên trong phòng học.
Nguyễn Thanh cũng cúi đầu gắt gao nắm chặt hai tay, lòng bàn tay bị cậu nắm trở nên trắng bệch.
Quy tắc năm nói rằng bạn không thể đối mặt quá ba giây, nếu ít hơn ba giây thì sẽ không sao cả.
Nguyễn Thanh ngẩng đầu lên, nhiều người chơi có cùng ý nghĩ như cậu cũng ngẩng đầu lên.
Không có… không có ai cả…
Rõ ràng tiếng bước chân vẫn còn đang vang vọng.
Hơn nữa, cách họ ngày càng gần hơn.
Nguyễn Thanh gian nan nuốt một ngụm nước miếng, giây tiếp theo cậu nhanh chóng cúi đầu, cậu cũng là người đầu tiên cúi đầu.
Thời gian tuyệt đối không vượt quá ba giây.
Nhưng tiếng bước chân ngày càng đến gần và cuối cùng… dừng lại ngay bên cạnh cậu.
Nói đúng hơn thì nó dừng lại bên cạnh Mạc Nhiên, vì Mạc Nhiên ngồi cạnh cậu.
Nguyễn Thanh nắm chặt ngọn nến trắng, cắn môi dưới, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.
Nếu không ngồi trên ghế, có lẽ cậu sẽ phải chật vật lắm mới không ngã được.
Còn Mạc Nhiên, người ở gần lối đi nhất, dường như không nghe thấy tiếng bước chân. Không chỉ hắn, mà ngọn nến những người bị dập tắt, tựa hồ đều không nghe thấy tiếng bước chân.
Như thể chỉ nhắm vào họ những người chưa bị tắt nến.
Nguyễn Thanh cố gắng bình tĩnh lại, ngọn nến của cậu còn chưa tắt thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Dù sao, quy tắc thứ bảy nêu rõ rằng chỉ cần bạn ở dưới ánh sáng của ngọn nến trắng của mình, bạn sẽ tuyệt đối an toàn.
Hơn nữa,ngoại trừ cây nến trắng của cậu vẫn chưa tắt thì nến trắng của Lý Thư Dương cũng chưa tắt, nên không nhất định là người kia dừng lại vì cậu.
Nhưng giây tiếp theo, Nguyễn Thanh cảm giác được trên mặt như có thứ gì đó lướt qua, cực kỳ lạnh lẽo.
Liền tựa như là… Có thứ gì đó chạm vào mặt cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Thanh lập tức trắng bệch, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ bừng, đồng tử phủ một tầng hơi nước, như thể một giây tiếp theo sẽ khóc. ( Này là cơ thể của NPC Tô Thanh nhạy cảm thôi, con tui ẻm mạnh mẽ dữ lắm:3)
Nguyễn Thanh hoảng sợ cắn môi dưới, đôi môi mỏng đều bị cậu cắn đến hồng nhuận lên, con ngươi tràn ngập sự lo lắng cùng sợ hãi.
Có phải… gió khô g?
Khẳng định là gió.
Đúng vậy chắc chắn là gió!
Mới đầu hè, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm đã khá lớn, ban đêm có chút gió và lạnh… Đó là chuyện bình thường.
Nguyễn Thanh đang cố gắng bình tĩnh lại thì như có một cơn gió thổi qua, thổi vào người, khiến toàn thân cậu lạnh buốt, như thể cái lạnh đã thấm vào tận xương tủy.
Lúc này, ngọn nến trắng của Lý Thư Dương đã tắt.
Lý Thư Dương mở to mắt, hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh trước đó. Hắn ta sợ hãi nhìn quanh, nhưng lại không thể nhìn thấy gì cả. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Nguyễn Thanh: “Anh Tô Thanh, anh có cảm giác được không, vừa rồi hình như có… Một cơn gió thổi qua?”
Nguyễn Thanh không nói gì, cũng không ngẩng đầu lên, tựa hồ chưa từng nghe thấy Lý Thư Dương nói gì.
Bởi Nguyễn Thanh khó có thể đánh giá được khi đáp lại Lý Thư Dương thì có tính là đang đáp lại lời “người khác” không.
Ngọn nến có thể tắt, nhưng cậu không muốn vi phạm quy tắc thứ năm.
Lý Thư Dương thấy Nguyễn Thanh không để ý đến hắn, tưởng Nguyễn Thanh không nghe thấy lời hắn nói, hắn lại lần nữa lặp lại câu hỏi.
Tiêu Thời Dịch lạnh lùng nhìn hắn một cái, thay Nguyễn Thanh trả lời, “Là ảo giác, chúng ta không cảm giác được, không có việc gì thì nói ít lại một chút.”
Mạc Nhiên ở bên cạnh cườu cười, nụ cười có chút khó chịu, “Bạn học Lý, bạn cần phải ngoan ngoãn một chút a, đừng học theo hai người trước, Tô ca của chúng ta không thích người không ngoan ngoãn.”
Tuy rằng đợi rất lâu nhưng cũng không nghe thấy âm thanh vang lên Nguyễn Thanh liền như vậy cúi đầu không nói gì.
Chỉ còn năm phút nữa là đến 1 giờ sáng.
Đôi tay cầm nến trắng của Nguyễn Thanh bắt đầu run rẩy không kiềm chế được.
Cậu rất muốn tắt ngọn nến trắng, nhưng vào lúc này cậu lại không dám.
Cẩn thận ngẫm lại truyền thuyết và quy tắc chúc phúc vào lúc 12 giờ đêm. Một số người không hề phá vỡ các quy tắc, nhưng ngọn nến trắng của họ không hiểu tại sao lại tắt, hơn nữa người được chúc phúc sẽ trở nên dị thường thông minh……
Nước mắt của Nguyễn Thanh đảo quanh trong hốc mắt.
Việc khẩn cầu phước lành này căn bản không giống như việc sẽ nhận được chúc phúc, mà trái lại, nó giống như một thứ gì đó đang lựa chọn… Thân thể.
Nếu bạn không được chọn, cho dù bạn không vi phạm mười quy tắc, ngọn nến cũng sẽ tắt.
Còn nếu được chọn… như vậy rất có khả năng như cậu suy đoán, ngọn nến sẽ không tắt. Bởi vì vậy nếu ngọn nến của cậu cũng tắt thì có khả năng “Người” chọn cậu là rất thấp.
Nến trắng tuyệt đối không thể cháy cho đến 1 giờ sáng.
Nhưng lúc này Nguyễn Thanh căn bản không dám thổi tắt nến, bởi vì sau khi tiếng bước chân dừng lại bên cạnh cậu, cũng không có đi tiếp. ( Em đã thành công thu hút sự chú ý của tui.)
Cứ như thể đó chỉ là một ảo giác.
Chỉ cần có ánh sáng của ngọn nến trắng chiếu sáng, cậu sẽ tuyệt đối an toàn, nhưng nếu ngọn nến trắng cháy quá nhanh, rất có thể sẽ có chuyện tồi tệ nào đó xảy ra với cậu.
Nói không chừng ngay khi 1 giờ sáng vừa đến, cậu liền có thể sống sót rời khỏi đây.
Không, cậu có thể đi ra ngoài, nhưng “người” đi ra không nhất định phải là cậu.
Thời gian tưởng chừng đã trôi qua rất lâu, như thực tế chỉ vừa mới trôi qua vài giây.
Nguyễn Thanh hiện tại đang trong tình thế khó xử, cậu sợ nến trắng tắt, lại sợ nến trắng không tắt.
Cậu cố gắng hết sức để kiềm chế những giọt nước mắt không để chúng rơi xuống, đồng thời cũng nỗ lực khống chế đại não, để không tiếp tục nghĩ miên mang.
Người được chọn không nhất thiết là cậu.
Cuối cùng, còn lại ba ngọn vẫn chưa bị dập tắt, cũng không tính phạm quy.
Giây tiếp theo, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến nhiệt độ của cả phòng học dường như giảm xuống mấy độ.
Ngay sau đó, lớp học bỗng trở nên u ám, không còn một tia sáng, bóng tối lại lần nữa bao trùm.
Như thể cả lớp chỉ còn lại một ngọn nến.
Tim Nguyễn Thanh đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, thân thể run lên một chút, cả người cứng đờ, tay cầm cây nến trắng run rẩy chậm rãi xoay người lại.
Nến trắng của những người chơi khác đều…… Dập tắt.
Trong cả lớp, chỉ có ngọn nến trắng trong tay cậu là còn phát sáng.
Edit có lời muốn nói:
Chúc các bồ thi tốt nha!! Mãi yêu ❤❤!!