Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 2 - Chương 8: Triều Châu cô nương, ta thật sự rất cảm kích biểu ca ngươi



Đây chắc hẳn là trấn trưởng Thiên Diệp Trấn, ông ta vội vàng đứng dậy mời Tạ Như Tịch ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Lâm cô nương, nhắc nhở nha hoàn mặc thêm áo cho nàng ta, khẽ trách cứ: “Vừa mới khỏe đã chạy khắp nơi như vậy thì vị hôn phu nào muốn cưới ngươi!”

Trấn trưởng cố ý liếc nhìn Tạ Như Tịch, nhưng hắn không ngẩng đầu lên, chỉ cầm chén thổi lá trà.

Lâm cô nương đỏ mặt: “Cha, cha nói linh tinh gì thế.”

Có lẽ bọn họ cần bàn chuyện, nàng ta bèn lôi kéo ta: “Ta cho ngươi xem y phục ta sẽ mặc lúc tế điển, chúng ta đi thôi.”

Ta vô thức nhìn về phía Tạ Như Tịch, hắn quay đầu nhìn ta, hơi bất đắc dĩ gật đầu.

Ta dây dưa với Tạ Như Tịch nhiều năm như vậy, chúng ta cũng hiểu được ẩn ý trong mắt đối phương, ta muốn mượn cơ hội này đi thăm dò tình huống xung quanh, hắn bèn im lặng đồng ý.

Lâm cô nương kéo tay ta đi về phòng của nàng ta, không biết là hâm mộ hay ghen ghét, nàng ta khẽ lẩm bẩm: “Biểu ca ngươi rất quan tâm ngươi.”

Ta không nói gì, phát hiện cây hợp hoan trong sân nở rộ, kinh ngạc hỏi: “Hoa ở Thiên Diệp Trấn các ngươi đều nở nhiều vậy sao? Khi ta đến đã thấy hoa sen, tỳ bà, hợp hoan… ba cây này đều không sống cùng một dạng thời tiết.”

Lâm cô nương đẩy cửa phòng, tự hào nói: “Đây chính là lý do chúng ta không chào đón người nơi khác và người tu chân, bọn họ sẽ phát hiện trấn của chúng ta không chỉ có lá trà ngon nhất, còn có linh khí hiếm thấy trên đời, rất dễ nổi lên lòng ghen ghét, Hàng năm, mỗi lần tế điển đều để cảm ơn ân điển mà cây tỳ bà cha ta trồng mang tới. Ngươi nhìn người trong trấn ta xem, ai cũng trẻ trung, vui vẻ.”

“Cây tỳ bà này là cha ta trồng vào năm mẹ ta qua đời, vốn để tưởng nhớ bà ấy, nhưng khi cây tỳ bà bắt đầu sinh trưởng thì Thiên Diệp Trấn của chúng ta lại dần dần thay đổi, có cây xanh, khác hẳn hoang mạc bên ngoài. Đến khi cây tỳ bà kết quả, mọi người đều có thể thu nạp linh khí, thân thể nhẹ nhàng. Ta nghĩ, mẹ của ta nhất định là thần tiên, cảm động trước tấm lòng thành của cha ta nên mới phù hộ cho Thiên Diệp Trấn.”

Đối diện cửa là một giá áo, bên trên treo trang phục hoa mỹ, họa tiết phức tạp, hoa văn cổ kính nổi bật trên nền đỏ.

Lâm cô nương đứng trước bộ trang phục, nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng bỗng nhiên ho khan dữ dội, mặt đỏ bừng lên.

Ta đỡ Lâm cô nương lên giường nghỉ ngơi, nàng ta nắm lấy tay ta, hồi lâu cũng không biết nên gọi ta là gì.

Ta bèn nói tên ta ra: “Triều Châu.”

Nàng ta nói: “Triều Châu cô nương, ta thật sự rất cảm kích biểu ca ngươi. Ta bị tà ma quấn thân đã lâu, những năm này không thể rời khỏi giường, cha ta lại không thích người tu chân, cũng may hắn đã giúp ta giải quyết bệnh tình, nếu không năm nay sẽ là muội muội thay ta làm vu nữ trên tế điển. Nhiều năm bị muội ấy chèn ép như vậy… ta chịu đủ rồi.”

Nàng ta nói rất nhiều, mặt càng lúc càng tái đi, xem ra thể chất vô cùng kém.

Ta không quấy rầy nàng ta nghỉ ngơi nữa, ta đi dạo trong nhà họ Lâm, căn nhà tu sửa tốt như vậy, mà trên cột trụ ở hành lang lại có một vết cắt nhỏ xíu.

Ta nhíu mày, vết này giống như bị thứ gì bén nhọn cứa vào.

Trong đình viện có một cái hố, nhìn có vẻ đã có từ lâu đời, giống như có thứ gì đó được trồng ở đây đã bị đào đi nơi khác.

“Trong sân có cây tỳ bà, năm ấy thê tử ta tự tay vun trồng, năm nay đã cao lớn đến vậy…” Xa xa có giọng nữ hát lên, hòa cùng với tiếng sáo trúc, hình như đang diễn tập cho tế điển.

Ca từ nghe rất dễ nhận, dù sao cả trấn này cũng rất hâm mộ sự thâm tình của trấn trưởng, nhiều năm như vậy, ông ta cũng không tái giá với người mới.

“Cây tỳ bà ngươi vừa thấy, trước kia được trồng trong viện của ta, về sau đáp ứng lời thỉnh cầu của dân chúng mới chuyển ra giữa trấn, Ta nghĩ nàng ấy biết mọi người vẫn nhớ đến nàng ấy thì sẽ rất vui vẻ.” Ta quay đầu, trấn trưởng đứng bên cạnh ta, nhìn về phía cái hố kia, nhẹ nhàng giải thích.

“Nàng ấy” trong lời ông ta chắc hẳn là mẹ của Lâm cô nương.

Ta hơi hoài niệm, mẫu thân ta từng làm bạn với ta tới năm bảy tuổi, bà ấy là một nữ quân xuất sắc của Lý Ngư Châu, chỉ là đôi khi bà ấy sẽ ngồi ngẩn người, ta biết bà ấy đang nhớ đến phụ thân của ta.

Ta đang định đáp lời, cuối hành lang lại có một bóng người mặc đồ trắng đi đến, Tạ Như Tịch vẫy tay với ta: “Triều Châu, đến đây.”

Ta vô thức đi về phía hắn, Tạ Như Tịch khẽ gật đầu với trấn trưởng, coi như chào hỏi.

Ta đi theo Tạ Như Tịch ra ngoài, ta không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn, chân hắn dài, bước rất nhanh, cho nên ta luôn đi sau hắn hai bước, nhìn hoa hợp hoan nở đầy sân, trong lòng thầm tính toán kế hoạch tiếp theo.

Sau đó, ta phát hiện ra, Tạ Như Tịch thả chậm bước chân lại.

Đây là chuyện chưa bao giờ có!

Ta theo đuổi hắn nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ ta luôn đi theo bước chân của hắn, chỉ mong kiếm pháp của mình nhanh chóng luyện thành, kéo gần khoảng cách giữa chúng ta.

Bây giờ hắn lại tự đi chậm lại, còn nghi ngờ hỏi ta: “Ta đi nhanh quá sao?”

Ta thành khẩn đáp: “Ta không biết nên nói chuyện gì với ngươi, cứ để ta đi theo sau ngươi một đoạn như vậy, không cần nói chuyện, chẳng phải tốt hơn à.”

Tạ Như Tịch ngẩn người, nét mặt thoáng chút bối rối, hắn hé miệng, lại không biết nói gì.

Trên đường đi, tiếng người huyên náo, sắc màu rực rỡ, hắn cũng không thèm nhìn lấy một lần.

Ta thấy nhà nào cũng chìm trong không khí của lễ hội, các cô nương trẻ tuổi nhìn thấy Tạ Như Tịch thì vô cùng kích động, nhưng lại bị sự lạnh lùng của hắn cản bước.

Người trong trấn không ai hái lá trà, bà lão làn da căng bóng nhưng ánh mắt đục ngầu đang kể cho cháu trai về chuyện xưa của trấn trưởng và phu nhân, nói phu nhân là thần tiên hạ phàm, đứa cháu trai cười khanh khách.

Ta thấy ngón tay Tạ Như Tịch giấu trong áo bị siết đến trắng bệch.

Hoa sen bắt đầu nở rộ, gần về đến chỗ ở của Tạ Như Tịch, những âm thanh kia cũng nhạt dần.

Ta khẽ nói: “Thị trấn này có gì đó rất quái lạ.”

Tạ Như Tịch dừng chân trước cửa, mở từng lớp khóa.

Ta không nhịn được mà châm chọc: “Kiếm Quân chỉ cần múa một kiếm cũng có thể tung hoành ở tu chân giới mà ở nơi này lại cẩn thận đến vậy…”

Hắn ngẩng đầu lên, ta cũng nhìn theo, phát hiện thì ra bức tường cao này đã bị hoa lăng tiêu phủ kín.

Ta tiếp tục nói: “Ta thấy cây tỳ bà kia càng kỳ quái hơn, linh khí ở các nơi đều do thiên đạo phân bố, nào có nhiều kỳ tích như vậy? Ngay cả luyện khí sư cao tay nhất tu chân giới cũng chỉ có thể tạo ra Tụ Linh Trận chứa được một người mà thôi. Thủ đoạn như này hẳn là do ma tộc làm.”

Ta chưa bao giờ che giấu sự chán ghét ma tộc của mình ở trước mặt Tạ Như Tịch, từ nhỏ tới giờ, chí hướng của ta chính là giết sạch tà ma trong thiên hạ.

Tạ Như Tịch phun ra hai chữ: “Chưa chắc.”

Ta mím môi, lộ ra một tia trào phúng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.