Trong Đầu Người Chỉ Toàn Chuyện Yêu Đương

Chương 47: Phát triển (20)



Phòng y tế của trường.

Lạc Thiên Dịch ngồi trên ghế sắt, chân trái đi tất trắng đặt trên ghế đẩu nhựa, bác sĩ ngồi xổm sang một bên giúp cậu kiểm tra vết thương, sau đó đưa cho cậu một túi nước đá.

Lạc Thiên Dịch vừa chườm đá vừa nhìn Cổ Kì bên khung cửa phòng y tế, thấy cô khoanh tay ôm ngực, tư thế lười biếng, ánh mắt bình tĩnh.

Đường Đại đứng giữa hai người với vẻ mặt chật vật và xấu hổ, cô cảm thấy mình nên rời khỏi đây, dù sao đối với cậu, cô là người ngoài, ánh mắt cậu sẽ luôn bỏ qua cô để nhìn một người khác.

“Dương Khải Trình và tớ về sân bóng rổ trước.” Đường Đại nói nhỏ.

Lạc Thiên Dịch nhìn cô rồi gật đầu.

Không chút do dự, Đường Đại lon ton chạy đi, không đợi Dương Khải Trình.

Cô sợ rằng mình sẽ chết ngạt nếu không rời khỏi đây, phần tâm tình bị đè nén kia sẽ làm cô ngạt thở lần nữa. Mấy ngày trước, chú của cô gọi hỏi cô có biết Lạc Thiên Dịch không, chú nói cha của Lạc Thiên Dịch là bạn cũ của chú, muốn tác hợp họ với nhau.

Đường Đại coi duyên phận kỳ diệu này là ý trời, cảm thấy giữa họ có thể có khả năng, nhưng bây giờ, cô không thể nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào.

Cô có thể thấy Lạc Thiên Dịch thích người phụ nữ đó, cô thấy sự dịu dàng mà cậu vô tình thể hiện cho người phụ nữ đó cũng như tình yêu và khao khát không thể che giấu trong mắt cậu. Cậu nhìn người phụ nữ đó vô số lần, tinh tế hơn cả tiếng ve trên cây ngày thu, bây giờ cô chỉ có thể chạy trốn khỏi đây.

Dương Khải Trình nhìn thấy lớp trưởng chạy trốn, cậu ta nhìn Lạc Thiên Dịch, rồi nhìn Cổ Kì, nhếch mép, “Vậy thì tao cũng đi đây.”

Không ai lên tiếng, Dương Khải Trình tự mình rời đi.

Ngay sau khi hai người rời đi, trong phòng y tế chỉ còn lại Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch, Lạc Thiên Dịch vẫn đang ngồi trên chiếc ghế sắt chườm đá ở mắt cá chân.

Hai người đều không nói chuyện, không khí yên lặng mang mùi thuốc khử trùng.

Một lúc lâu sau, Cổ Kì mỏi chân.

Cô mang boots cổ cao đi tới ngồi trên chiếc ghế sắt bên cạnh cậu, chân trái gác lên chân phải.

Lạc Thiên Dịch rũ mắt xuống chườm chân, không nhìn cô, vẻ mặt tập trung và bình tĩnh.

“Còn hờn dỗi sao?” Cổ Kì phá vỡ sự im lặng.

Yên lặng, cậu ấy không trả lời.

Cổ Kì muốn cười, cảm thấy bạn học Lạc hơi kỳ quái.

Cô muốn đi, cậu không để cô đi, cô ngồi ở chỗ này với cậu, cậu lại cố tình không để ý đến cô, tật xấu gì vậy?

“Nếu giận thì hãy trút giận, đừng buồn bực trong người.” Cổ Kì từ tốn nói.

Cậu ấy vẫn không nói, rất bình tĩnh.

Cổ Kì: “Em không vui chuyện chị đi vệ sinh?”

Im lặng.

Cổ Kì nhướng mày, đặt đôi chân dài xuống, đưa tay lên ép cằm cậu vào cô, buộc cậu phải nhìn cô.

Chà, mấy ngày rồi không gặp, em trai nhà họ Lạc có vẻ đẹp trai hơn một chút, mắt cậu đen hơn, mũi cao hơn, môi sáng hơn, tóc dài hơn một chút và có một ít hơi thở nhã nhặn bại hoại.

Một cậu nhóc mê chơi bóng lại có trong mình khí chất ngời ngời cùng với khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ thế này thì ai mà không thích?

Sau khi nhìn chằm chằm vài giây, Cổ Kì tháo khẩu trang và chủ động hôn lên môi chàng trai.

Trước kia ngày nào cũng hôn môi, cô hầu như vô cảm nụ hôn của cậu, sau sáu ngày xa cách, cô lại hơi nhớ cậu, nhớ nụ hôn táo tợn và không biết xấu hổ của cậu, được cậu ân ái như vậy là một niềm vui đầy sa đọa, cũng là một tình thú làm người ta nóng lên.

Quay lại tìm bác sĩ nhưng không thấy bác sĩ trong phòng y tế, Cổ Kì mỉm cười, siết chặt xương hàm của em trai nhà họ Lạc, ép cậu lại gần, rồi trao cho cậu một nụ hôn ướt át.

Cô nghĩ trong xương cốt cậu cứng rắn, dễ tức giận, sẽ không để ý tới cô.

Cô định làm đến khi mình tận hứng thì buông cậu ra, nào ngờ vừa chạm vào môi cậu đã hôn và gặm nhấm cô một cách bất thường, hung hăng cướp đoạt cô.

Lâu lắm rồi mới hôn, có lẽ cậu cũng muốn hôn.

Hôn nhau được một lúc thì có giọng nói vọng ra từ hiên phòng y tế, có người đến, cả hai cùng mở mắt và từ từ rời khỏi đôi môi ướt át của nhau.

Một lúc sau, một chàng trai cõng một cô gái bước vào phòng y tế, đầu gối của cô gái bị trầy, giả vờ như rất đau, có lẽ chàng trai kia cũng rất thích cô ấy, cậu cẩn thận đặt cô ấy lên chiếc ghế sắt đối diện và dỗ dành cô.

Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch im lặng nhìn họ, không ai nói lời nào, suy nghĩ vẩn vơ.

Lạc Thiên Dịch li3m môi rồi cụp mắt xuống, khá không vui.

Cảm giác khi nụ hôn chưa đầy một phút đã bị ép kết thúc khá khó chịu, cậu không hài lòng chút nào, cơn điên cuồng muốn chiếm hữu cô vì nhớ nhung không hề thuyên giảm.

Cậu cảm thấy trái tim mình ngứa ngáy, nhưng nụ hôn chưa đầy một phút kia lại gãi không đúng chỗ ngứa, căn bản không thể xoa dịu trái tim đang bồn chồn của cậu chút nào, nếu lúc này có thể thân mật với cô, cậu nhất định sẽ không cảm thấy bồn chồn cũng như không hài lòng.

Cậu thậm chí còn đang nghĩ thân mật ngay bây giờ được không, cậu muốn ôm cô, cậu không thể đợi một giây nào nữa, cho dù bị đôi nam nữ trước mặt nhìn thấy cậu cũng không quan tâm, cho dù là cả trường đều biết cậu điên rồ như thế nào cậu cũng không quan tâm.

Nhưng đó chỉ là một ý tưởng điên rồ.

Chàng trai trong phòng y tế nhỏ giọng an ủi cô gái bị trầy đầu gối rồi lớn tiếng với bác sĩ như thể cô gái bị thương không phải ở đầu gối mà là chỗ nào khác nguy hiểm lắm vậy, thế nên trong phòng y tế lại có thêm một bác sĩ mặc áo blouse khác vào phòng y tế.

Lạc Thiên Dịch bóp chặt túi đá chườm xoa mạnh lên da mắt cá chân, không biết là đang tức giận ai, nhưng cậu không vui, không vui đến cực điểm.

Đột nhiên, Cổ Kì ở một bên đứng dậy đi tới cửa phòng y tế.

Tim Lạc Thiên Dịch thắt lại, cậu chất vấn: “Chị đi đâu?”

Cổ Kì không nhìn lại, nhẹ nhàng nói: “Đi ra ngoài hút một điếu thuốc.”

Vị trí của phòng y tế trường học tương đối hẻo lánh, ở đây thường không có người, xung quanh cây cối xanh tươi, hẻo lánh, yên tĩnh lại có rất nhiều muỗi, ở ngoài hút thuốc cũng không sao.

Nhìn Cổ Kì rời đi, Lạc Thiên Dịch nhíu mày thật chặt, trong lòng cảm thấy có chút áy náy cùng lo lắng.

Tại sao cô ấy không thể ở nơi cậu có thể nhìn thấy?

Sau năm phút, Lạc Thiên Dịch càng trở nên cáu kỉnh hơn khi thấy cô vẫn chưa quay lại.

Cậu ném túi nước đá sang một bên, đi giày thể thao rồi khập khiễng bước ra khỏi phòng y tế, bác sĩ phía sau nhắc nhở cậu tạm thời không được cử động nhưng cậu không nghe thấy gì.

Sau khi rời khỏi phòng y tế, cậu nhìn thấy cô ở cuối hành lang, trong lòng cậu cuối cùng cũng lắng lại.

“Em muốn đến nhà chị,” cậu nói với một giọng điệu tức giận.

Cổ Kì quay lưng về phía cậu nhìn về phía xa, khi nghe thấy giọng nói của cậu, cô vẫn cầm điếu thuốc trên tay và từ từ quay lại.

Không đợi cô lên tiếng, cậu dựa vào lan can từ từ nhảy xuống bậc thang, dáng người cao lớn kiên định và lạnh lùng.

Bất lực, Cổ Kì đi cùng cậu với đôi boots cổ cao.

“Có cần chị dìu không, Lạc Thiên Dịch?”

Không trả lời.

Cổ Kì: “……”

Ở trường cậu ấy khó chịu như vậy sao?

Cổ Kì đưa tay đỡ cậu, cậu chủ động né tránh, ủ rũ nói: “Không phiền chị.”

Đứa em trai nào đó thật sự rất quái gỡ, vừa nãy còn nũng nịu hôn cô như một con heo vậy.

Được rồi, không muốn thì thôi.

Cổ Kì sải bước nhanh, không đợi cậu nữa.

Đi được mấy chục mét Cổ Kì quay lại nhìn cậu, người nào đó đang khập khiễng sau lưng cô, một tay cậu cầm cặp học sinh màu đen, một tay xách túi thuốc, chân phải chống đỡ cả cơ thể, chân trái đi nhẹ nhàng, bước đi khó khăn từng chút một.

Giữa họ đã cách nhau hai mươi mét nhưng cậu vẫn cố gắng đuổi theo cô.

Cổ Kì cảm thấy hiện tại cậu cực kỳ đáng thương nên mềm lòng một chút.

“Muốn chị dìu không?” Cô hỏi lại.

Bạn học Lạc không nói lời nào, khuôn mặt tuấn tú quay sang một bên, thậm chí còn không thèm nhìn cô.

Mẹ kiếp, đây có phải là Lạc Thiên Dịch mà cô biết không? Mới mấy ngày không gặp mà lại không dễ thương chút nào nữa?

Hít một hơi thật sâu, Cổ Kì bước tới, cầm lấy cặp sách và túi thuốc trên tay, sau đó nhấc tay cậu đặt lên vai cô.

“Em hiểu rõ tính cách của chị, nếu còn như vậy chị bỏ em ở đây luôn.”

Cậu không nói, vẻ mặt u ám, vẫn còn rất phản nghịch, nhưng lần này không từ chối cô nữa.

Hai người chậm rãi đi bộ qua các con đường trường, tìm thấy chiếc xe của Cổ Kì gần sân bóng rổ.

Cổ Kì đặt bạn học Lạc vào ghế phụ, sau đó đi vòng quanh, mở cửa và lên xe.

Xe rời trường, lái ra khỏi cổng trường, bên trong xe yên ắng.

“Chị không nên đến trường gặp em?” Cổ Kì hỏi.

Lạc Thiên Dịch chống khuỷu tay phải lên mép cửa sổ, trên tay cầm điện thoại di động, chơi một trò chơi nhàm chán.

“Chị gái không nên có bạn trai như em, em quá phiền phức, cũng không có giác ngộ sẽ xuất hiện khi chị cần, biến mất khi chị không cần nữa.”

Cổ Kì nhướng mày: “Có gì nói thẳng ra.”

“Em có quyền gì để nói? Em chẳng là cái gì mà?”

Cổ Kì gật đầu, không muốn giao tiếp với cậu chút nào, cậu không dễ mến gì cả.

Sau 30 phút lái xe, cả hai trở về nơi ở của mình.

Bước vào nhà, trước tiên Cổ Kì quay trở lại phòng để tắm rửa, để lại một chàng trai cao lớn trong phòng khách, nơi mà cậu rất quen thuộc, để cậu muốn làm gì thì làm.

Sau khi tắm xong Cổ Kì mặc áo sơ mi trắng bước ra khỏi phòng, lúc này phòng khách đã sáng đèn nhưng trống trơn, cậu không có ở trong phòng khách.

Đi đến tủ rượu, tự mình mở một chai rượu vang đỏ, rửa một cái ly rồi rót nửa ly rượu vang đỏ vào.

Khi đi ngang qua phòng khách, Cổ Kì cố ý liếc mắt nhìn, khe cửa sáng đèn, cậu đang ở trong phòng.

Dù sao cô cũng không hiểu cậu đang làm gì, dường như cậu bỗng chốc biến thành một con nhím, điều này hơi đáng ghét.

Thấy mình đói bụng, trước kia vào tầm này người nào đó sẽ ở trong phòng bếp nấu ăn cho cô, hôm nay không trông cậy vào cậu ấy nữa.

Cổ Kì đặt đồ ăn ngoài, sau đó cẩn thận chọn một đ ĩa than, vừa nghe vừa thưởng thức rượu vang đỏ.

Sau nửa tiếng, đồ ăn ngoài đã được giao đến.

Cổ Kì mặc một chiếc quần tây, đi xuống cầu thang để lấy đồ, sau đó ngồi trên ghế sofa ở phòng khách và bắt đầu thưởng thức bữa tối sang trọng.

Cũng không biết đồ ăn ngoài này cho bao nhiêu người ăn, dù sao thì cũng rất nhiều, cô không thể ăn hết một mình nên đã gọi điện cho Lạc Thiên Dịch, gọi cậu ra ngoài ăn.

Nhưng……

Điện thoại bị ngắt máy, cậu không nhận.

Bỏ đói cậu đến chết luôn đi, có liên quan gì đến cô đâu?

Sau khi kiềm chế cơn tức giận, Cổ Kì bỏ đũa xuống, đứng dậy đi về phòng dành cho khách.

Nếu hôm nay cô không bắt cậu nghe lời, cô sẽ không là Cổ Kì nữa.

Vặn cửa phòng khách, rất tốt, không khóa.

Cổ Kì đẩy nó ra rồi lạnh lùng nói: “Ra ngoài ăn cơm.”

Lạc Thiên Dịch đang nằm trên giường, thân trên phủ một tấm chăn mỏng, cậu đang nhắm mắt lại ngủ, lông mày hơi cau lại, trong lòng không vui. Hình ảnh ấy rất giống Lâm Đại Ngọc nằm trên giường sắp chết trong Hồng Lâu Mộng.

“Lạc Thiên Dịch?”

Cổ Kì bước lay tay cậu.

“Giả vờ?”

Giây tiếp theo, cả thế giới quay cuồng, cậu đè cô xuống giường, thân thể lao về phía cậu, đôi mắt hạnh nhân đang nhắm nghiền của cậu mở ra ngay lập tức hệt như đôi mắt sói, nhìn chằm chằm vào cô nóng bỏng và bồn chồn.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Không hiểu vi phạm ở đâu? Không thể nhắc tới thứ gọi là tình d*c sao? Có rất nhiều cuốn tiểu thuyết trong và ngoài nước nói về tình d*c, nói rõ hơn cả những gì tôi đã viết. Áng văn này lấy cảm hứng từ nhiều nguồn, từ những cuốn tôi đọc gần đây như “Đàn hương hình”, “L0lita”, “Rừng Na Uy”, bao gồm cả tập thơ của Dư Tú Hoa như “Chúng ta đã yêu và đã quên” và “Ánh trăng rơi trên bàn tay trái”, những tác phẩm này đều nói về tình d*c, và chúng đều rất rõ ràng và táo bạo. Dạ Điểu thực sự cảm thấy tình d*c là một điều rất đẹp, nó đại diện cho tuổi trẻ, sức sống và một cơ thể khỏe mạnh, đại diện cho tình yêu, đại diện cho h@m muốn. Sự vận hành của toàn xã hội được thúc đẩy bởi từng h@m muốn của con người, tình d*c là đại diện tiêu biểu nhất cho h@m muốn của con người, ước muốn thúc đẩy con người theo đuổi một điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống, h@m muốn thúc đẩy toàn xã hội tìm kiếm sự phát triển tốt hơn, tôi nghĩ tình d*c trong tình yêu đẹp như nghệ thuật, đó là lý do tại sao nhiều họa sĩ thích vẽ nud3 / body painting, thích vẽ các tác phẩm liên quan đến tình d*c, đây là một chuyện rất đỗi bình thường cũng rất tốt đẹp, tại sao lại phải kiêng dè đến mức độ này?

* “Đàn hương hình” nghĩa là “hình phạt bằng cọc gỗ đàn hương”, là một tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Mạc Ngôn. Ông viết tác phẩm này vào mùa thu năm 1996 và hoàn thành năm 2001. Toàn bộ câu truyện bao gồm 3 phần, 18 chương và mỗi chương đều dùng phương thức nhân vật tự thuật, một cách viết khá tiêu biểu của Mạc Ngôn cũng như một số nhà văn Trung Quốc khác. Việc cấu tứ, sáng tác tiểu thuyết này bắt nguồn từ âm thanh, một chất liệu mà Mạc Ngôn hay vận dụng nó trong các tác phẩm của ông. Cụ thể trong tác phẩm này thì đó là hí kịch Miêu Xoang, một loại nhạc dân gian rất thịnh hành ở vùng Đông Bắc Cao Mật. Tiểu thuyết là một sự tổng hợp về những sự kiện cách mạng, tội phạm, luyến ái… Đàn hương hình cho người đọc biết được cả lịch sử của các hình thức tra tấn tử hình ở Trung Quốc, về lịch sử của hý kịch Miêu Xoang.

“L0lita” là một tiểu thuyết của Vladimir Vladimirovich Nabokov. Tiểu thuyết được viết bằng tiếng Anh và được xuất bản vào năm 1955 ở Paris, sau đó được chính tác giả dịch ra tiếng Nga và được xuất bản vào năm 1967 ở New York. L0lita dần thoát khỏi cái định kiến coi nó là tác phẩm thuần túy gợi dục, bởi L0lita chứa đựng nhiều, rất nhiều hơn thế: nó tinh vi dò xét tâm lý con người (dù không cần viện tới tâm phân học, mà thậm chí Nabokov còn luôn luôn tìm cách bài xích Sigmund Freud), và nó còn là những nước cờ ngôn từ kiệt xuất của một trong những thiên tài văn chương lớn nhất.

“Rừng Na-Uy” là tiểu thuyết của nhà văn Nhật Bản Murakami Haruki, được xuất bản lần đầu năm 1987. Với thủ pháp dòng ý thức, cốt truyện diễn tiến trong dòng hồi tưởng của nhân vật chính là chàng sinh viên bình thường Watanabe Tōru. Cậu ta đã trải qua nhiều cuộc tình chớp nhoáng với nhiều cô gái trẻ ưa tự do. Nhưng cậu ta cũng có những mối tình sâu nặng, điển hình là với Naoko, người yêu của người bạn thân nhất của cậu, một cô gái không ổn định về cảm xúc, và với Midori, một cô gái thẳng thắn và hoạt bát. Các nhân vật trong truyện hầu hết là những con người cô đơn móc nối với nhau. Có những nhân vật đã phải tìm đến cái chết để giải thoát khỏi nỗi đau đớn ấy.

** Dư Tú Hoa là một nhà thơ nông dân, sinh năm 1976, là nông dân thôn Hoành Đi3m, thị trấn Thạch Bài, thành phố Chung Tường, tỉnh Hồ Bắc và bị bại não dẫn đến khó khăn trong việc nói và vận động. Kể từ năm 2009, chị bắt đầu sáng tác thơ ca, đề tài chủ yếu liên quan tới tình yêu đôi lứa, tình yêu gia đình, cảm nhận về cuộc sống, cũng như khuyết tật của chị và thôn làng khép kín mà chị không thể vùng thoát ra ngoài, thơ của chị “Chất phác”, “tự do”, “ngông cuồng”, “gây tác động mạnh”….”Cơn sốt” Dư Tú Hoa xuất hiện vào tháng 11 năm 2014, những bài thơ và tuỳ bút của chị Dư Tú Hoa như “Đi qua nửa Trung Quốc để ngủ với anh”, “Em yêu anh”, “Đuổi gà trên sân phơi thóc”, v.v. đã dấy lên cơn sốt đọc và chia sẻ trên các mạng xã hội như tiểu blog và Wechat.

“Ánh trăng rơi trên bàn tay trái” là tập thơ đầu tay của Dư Tú Hoa và đã được xuất bản.

“Chúng ta đã yêu và đã quên” là tập thơ thứ ba của Dư Tú Hoa. Tác phẩm mới chứng kiến một bước ngoặt trong số phận của nhà thơ từ vô danh đến bùng nổ, ghi lại những thay đổi lớn trong cuộc hôn nhân của chị, sự hỗn loạn nội tâm của người mẹ bị ung thư.

Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.