Ngay từ đầu, Giản Thời Ngọ gần như chẳng có chút mong đợi gì về đại hội thể thao lần này. Nhưng thật bất ngờ, hôm đó lại trở thành ngày vui nhất trong suốt cả năm đối với cậu.
Sau một ngày mệt mỏi và bận rộn, cậu về nhà, vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay, đến mức sáng hôm sau khi đồng hồ báo thức kêu vài lần, cậu vẫn chưa tỉnh dậy.
“Thịch thịch thịch.”
Sáng sớm, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Giản Thời Ngọ mơ màng mở mắt, nghe tiếng người giúp việc ngoài cửa gọi: “Thời Ngọ, sáng nay ông bà chủ ra ngoài sớm, có dặn cô gọi con dậy. Con dậy chưa?”
“Dạ…”
Giản Thời Ngọ vẫn còn ngái ngủ, cố gắng rời giường. Cậu dụi dụi mắt nhưng lại cảm thấy mặt mình có chút khác lạ, thậm chí còn hơi ngứa.
!!
Cậu nhảy xuống giường, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Trong gương, cậu nhìn thấy khuôn mặt mình thật thảm hại, trên làn da trắng nõn nổi lên những nốt đỏ không đều, to nhỏ khác nhau. Trên cổ cũng xuất hiện những vết đỏ do dị ứng.
Giản Thời Ngọ mở to mắt, hít một hơi thật sâu.
Người giúp việc đứng ngoài cửa hỏi: “Thời Ngọ, có chuyện gì vậy? Có sao không?”
Cửa phòng mở ra, Giản Thời Ngọ mặc bộ đồ ngủ hình gấu, khuôn mặt dị ứng đầy ủy khuất: “Cô ơi, hình như con bị dị ứng.”
!!
Người giúp việc giật mình lùi lại một bước.
Thật ra, kiểu dị ứng này cũng bình thường thôi, nhưng nhìn qua thì chẳng khác gì bị trúng độc.
Nếu Giản Thời Ngọ không khẳng định mình không sao, chắc là cô giúp việc đã định gọi cấp cứu.
Giản Thời Ngọ sờ cằm, rồi kết luận: “Chắc là con bị dị ứng với hải sản. Hôm qua trong bữa ăn có món gì đó chứa hải sản.”
___
Trong bệnh viện, bác sĩ kê cho cậu vài viên thuốc dị ứng rồi tiêm một mũi. Tuy nhiên, phản ứng dị ứng không thể biến mất trong một hai ngày, mặc dù cảm giác ngứa không còn, nhưng những nốt đỏ trên mặt thì vẫn chưa biến mất.
Hầu Tử gọi điện cho cậu, nói: “Chúng ta còn chưa đầy 1 tháng nữa là phải thi rồi, đến sớm chút đi. Chỉ là dị ứng thôi mà, lỡ thi điểm kém thì đâu phải chuyện đơn giản nữa.”
Giản Thời Ngọ ngồi trong chăn: “Nhưng mà bây giờ trông tớ như thế này thì khó mà gặp ai được.”
“Nè, cậu vẫn ráng giữ cái vẻ thần tượng kia à?”
Giản Thời Ngọ đáp lại: “Lúc trước tớ mập thế còn không ngại gặp người ta, có gì mà phải làm dáng?”
Hầu Tử cười trêu: “Vậy là cậu sợ mất mặt trước người nào đó, đúng không?”
Giản Thời Ngọ như con mèo bị chọc giận, bật lại ngay: “Không phải đâu!”
Hầu Tử vui vẻ cúp máy.
Tuổi trẻ mà, cậu ta hiểu. Nhưng thật sự thì cũng không cần lo lắng quá.
Người đó chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Thẩm Thành, người mà Giản Thời Ngọ đã gặp từ những ngày còn nhỏ, vẫn luôn gắn bó cho đến tận bây giờ.
___
Ngày thứ hai
Tiết trời cuối thu mát mẻ, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng khắp nơi. Giản Thời Ngọ đội mũ và đeo khẩu trang kín mít khi trở lại trường.
Nhưng vì cậu quá nổi tiếng, không biết rằng việc che đậy kín mít thế này lại càng khiến người khác tò mò hơn. Vừa bước vào lớp, cậu đã bị mọi người vây quanh:
“Thời Ngọ, nghe nói cậu bị bệnh.”
“Sao cậu lại đeo khẩu trang vậy?”
“Đúng đó, chúng tớ đều rất lo lắng cho cậu.”
Trước sự quan tâm của mọi người, Giản Thời Ngọ ban đầu định sẽ trả lời qua loa cho xong, nhưng mọi người cứ vây quanh không rời, dù không đến gần thì cũng nhìn cậu chằm chằm.
Mặc dù biết mọi người chỉ quan tâm chứ không có ý xấu, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất khó xử. Nếu hôm nay không giải đáp sự tò mò của họ, có lẽ sẽ khó mà yên được.
Giản Thời Ngọ thở dài trong lòng, lẩm bẩm: “Thôi được rồi… Để mọi người xem một chút.”
Cậu tháo mũ và khẩu trang xuống. Trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu xuất hiện những nốt đỏ nổi bật, cùng với những nốt mụn nhỏ do dị ứng, còn có phần sưng lên.
Từ một cậu bé xinh xắn, giờ đây trông cậu thật khó mà nhìn thẳng vào. Các bạn học vây quanh thấy vậy, ai nấy đều trợn to mắt, thậm chí có người bật cười:
“Sao cậu lại thành ra thế này?”
“Thảm quá!”
“Ha ha ha, nhìn giống như lúc trước khi còn béo quá, quả nhiên không phải là do chỉnh sửa.”
Giản Thời Ngọ ngồi yên, ngón tay cuộn tròn đặt trên đùi, cậu nhấp môi, nhưng không nói gì.
“Kẽo kẹt.”
Cửa phòng học mở ra.
Một bạn học vừa bước vào, chưa kịp làm rõ tình hình đã thấy Giản Thời Ngọ và bật cười “Phụt”.
Ngay sau đó, một bóng hình quen thuộc xuất hiện ở cửa.
Thẩm Thành vừa đến. Hắn nhìn xuyên qua đám người, ánh mắt dừng lại ở cậu bạn ngồi giữa lớp. Giản Thời Ngọ ngồi ở đó, ánh mắt tránh né, thấy Thẩm Thành bước vào thì cúi đầu quay mặt đi.
Giữa những tiếng cười đùa xung quanh, gương mặt Thẩm Thành lại không mang chút ý cười nào, bình tĩnh như thường ngày, chậm rãi tiến về phía Giản Thời Ngọ.
Giống như bao buổi sáng khác, hắn bước tới bàn thứ hai, nhìn Giản Thời Ngọ và nói: “Chào buổi sáng.”
Giản Thời Ngọ khẽ cứng người.
Giữa đám bạn học, cậu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đáp lại với giọng nhỏ xíu: “Chào buổi sáng.”
Thiếu niên đó đứng trước mặt cậu, đôi mắt đen sâu thẳm. Khác với những người khác, những người ngoài miệng nói quan tâm nhưng trong ánh mắt luôn lộ ra ý cười trêu chọc, giống như đang nhìn một trò đùa, còn Thẩm Thành không nói lời nào, chỉ đứng đó, im lặng nhìn cậu.
Một bạn học mới vào lớp lên tiếng:
“Thời Ngọ, mấy cái mụn trên mặt cậu có ngứa không?”
“Cậu bị dị ứng vì ăn gì vậy?”
“Nhìn cậu thế này, giống nhân vật trong phim hoạt hình ghê…”
Giữa ánh mắt chăm chú của mọi người, Thẩm Thành bước tới trước một bước. Hắn cầm lấy chiếc mũ trên bàn và đội lại lên đầu Giản Thời Ngọ.
Vành nón khẽ nghiêng, vừa vặn che khuất tầm mắt của mọi người. Thẩm Thành khẽ nhướng mí mắt, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người.
Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh dường như chạy dọc sống lưng mọi người.
Giống như bị thợ săn nhìn chằm chằm, không ai dám động đậy.
Thẩm Thành khẽ mở môi: “Buồn cười lắm à?”
Giản Thời Ngọ định nhúc nhích, nhưng bị Thẩm Thành đè lại. Cậu nghe thấy tiếng người đứng cạnh mình thấp giọng nói: “Có cần tôi kê riêng một bàn cho các cậu ngồi đó cười cho thoải mái không?”
Lớp học im phăng phắc.
Một lúc sau, có người nhỏ giọng lên tiếng: “Thẩm Thành, sao tự nhiên cậu nghiêm túc thế, bọn tớ chỉ đùa chút thôi mà.”
“Ừ, tôi cũng đang đùa mà.” Thẩm Thành nhướng mày: “Cậu nghiêm túc làm gì?”
“……”
Không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng. Đám bạn học ai nấy đều tỏ ra ngượng ngùng.
Từ khi Thẩm Thành chuyển đến đây, hắn luôn tỏ ra vô hại, giống như một chàng công tử hiền lành, điều này khiến mọi người dần quên đi cảm giác sợ hãi từ vẻ ngoài lạnh lùng của hắn.
Cho đến hôm nay, Thẩm Thành chỉ lộ ra một phần tính cách lạnh lùng, cũng đủ khiến mọi người phải dè chừng.
Người đầu tiên lên tiếng có chút ngại: “Tớ về chỗ ngồi đây.”
Những người khác cũng nhanh chóng hùa theo rồi lùi về chỗ của mình.
Ánh nắng mùa thu tuy rực rỡ nhưng vẫn có chút lạnh, kể cả trong phòng học. Thẩm Thành vẫn giữ tay trên vai Giản Thời Ngọ, dù chỉ là một cái đặt tay nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Giản Thời Ngọ cảm thấy ấm áp lạ thường.
Khi đám bạn học đã giải tán, không gian xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng.
Thẩm Thành cúi đầu nhìn Giản Thời Ngọ. Sáng nay khi bước vào lớp, cậu ấy dường như không muốn nhìn hắn, tại sao lại như vậy? Là vì cậu ấy giận hắn vì đã tự ý hành động hay chỉ đơn giản là không muốn dính líu đến hắn? Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Thành có chút ảm đạm, hắn xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đó, một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn nắm lấy góc áo hắn.
Thẩm Thành dừng lại, quay đầu nhìn xuống. Giản Thời Ngọ vẫn cúi đầu, nắm chặt góc áo hắn, như một con thỏ nhỏ, khẽ nói: “Cảm ơn cậu.”
Thẩm Thành nhất thời không nghe rõ: “Cái gì?”
Giản Thời Ngọ mím môi, bàn tay nhỏ nhắn cuộn tròn lại, có chút ngượng ngùng, lắp bắp thêm: “Không có gì.”
Cậu trông thật đáng yêu, như một chú thỏ con nhạy cảm, mềm mại đến mức khiến người ta muốn trêu chọc.
Trái tim Thẩm Thành như bị gãi nhẹ, có chút ngứa ngáy, hắn bỗng dưng muốn chọc người ta, giọng thấp trầm: “Nói chuyện với người khác mà không nhìn đối phương à?”
Giản Thời Ngọ cứng đờ, cậu biết khi nói chuyện không nhìn đối phương là thiếu lễ phép, thực ra cậu không ngại ánh mắt của bạn bè, thậm chí không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, nhưng không hiểu sao, khi người nói là Thẩm Thành, cậu lại không thể chịu nổi: “Vì… “
Cậu cúi đầu càng thấp: “Mặt tớ bây giờ có thể làm cậu sợ.”
……
Không khí xung quanh bỗng chốc im lặng.
Một lúc sau, Thẩm Thành nói với giọng không rõ cảm xúc: “Cậu thực sự để ý đến vẻ bề ngoài sao?”
“Không có!” Giản Thời Ngọ nóng nảy, cậu sợ bị hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Tớ tất nhiên nghĩ rằng so với bên ngoài, tâm hồn, tính cách bên trong mới quan trọng hơn!”
Người đứng cạnh không lên tiếng, sau một hồi, Giản Thời Ngọ ngẩng đầu lên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt đen nhánh của Thẩm Thành.
Hắn vẫn luôn im lặng nhìn cậu, dù nhìn thấy gương mặt đầy mụn đỏ của Giản Thời Ngọ cũng không biểu lộ cảm xúc gì khác lạ, thậm chí còn nhướng mày, giọng nhẹ nhàng: “Ừ.”
Giản Thời Ngọ lúng túng nói: “Nhưng không ai muốn bỏ công sức để hiểu một linh hồn vô hình đâu.”
Như trong kiếp trước.
Cậu đã rất cố gắng sống, nhưng vẫn không tỏa sáng, chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, lẻ loi trôi dạt trên con đường cô độc.
“Cốc.”
Một lực nhẹ nhàng gõ lên đầu cậu.
Giản Thời Ngọ theo bản năng kêu “Ai da” một tiếng, có chút ấm ức ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Thành đứng bên cạnh, cúi nhìn cậu từ trên cao: “Vậy tại sao cậu không ngẩng đầu lên?”
Giản Thời Ngọ chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây ngô.
Đôi mắt đen của Thẩm Thành sâu thẳm, giọng nói trầm ấm: “Không ngẩng đầu, không nhìn lại, làm sao biết không có ai quan tâm?”
Giản Thời Ngọ: “Hả?”
Thẩm Thành nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt to tròn, ngây thơ như chú thỏ con, cuối cùng hắn quay đầu đi, nghĩ thầm, cứ từ từ, cậu ấy còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, không cần phải ép buộc.
___
Trở lại chỗ ngồi, Kiều An nhìn vào điện thoại cười ngớ ngẩn.
Thẩm Thành liếc hắn một cái: “Cười gì vậy?”
“À, cậu có vào diễn đàn trường hôm nay chưa?” Kiều An hỏi. “Có một bài đăng rất buồn cười, hình như do một bạn trong lớp chúng ta đăng lên.”
Thẩm Thành nhíu mày, lại là diễn đàn, hắn lấy bút ra khỏi hộp và bắt đầu làm bài tập, hỏi một cách hờ hững: “Liên quan đến tớ à?”
Kiều An gật đầu: “Xem như có, người đăng là ẩn danh, nói gần đây thấy hot boy của trường hay đi chung với một bạn mới chuyển đến, nghi ngờ bọn họ có tình cảm đặc biệt, không biết liệu những người đang theo đuổi còn có cơ hội không.”
……
Tay Thẩm Thành dừng lại, nhưng hắn không cảm thấy tức giận, thậm chí còn có chút vui mừng vì bớt đi một số đối thủ cạnh tranh.
Kiều An tiếp tục: “Nhưng hôm qua, họ lại nghĩ mình có cơ hội.”
Thẩm Thành nhíu mày không lộ rõ cảm xúc.
Kiều An cười rạng rỡ: “Vì hôm qua có người thấy bố của Giản Thời Ngọ ở sân trường, nói là cha nuôi của cậu, rằng các cậu là người một nhà, nên bọn họ cuối cùng cũng yên tâm, nghĩ rằng cậu với Giản Thời Ngọ không phải là tình cảm lãng mạn, mà chỉ là tình anh em đơn thuần thôi!”
“Cạch.”
Thẩm Thành nắm chặt bút, làm nó gãy đôi.