Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 64



Cuộc bình chọn này vốn dĩ là công bằng, mọi người đều bắt đầu từ cùng một điểm. Nhưng một khi có người chơi với nhiều lợi thế như Vương Kiến An, mọi thứ liền thay đổi.

Vào buổi tối, nhờ nỗ lực của các bạn học, số phiếu của Giản Thời Ngọ bắt đầu tăng lên chậm rãi, từng trăm phiếu một. Mặc dù Vương Kiến An đã dẫn trước cậu gần một nghìn phiếu, nhưng tốc độ tăng phiếu đáng kinh ngạc của Giản Thời Ngọ vẫn khiến Vương Kiến An cảm thấy nguy cơ.

Trong phòng ngủ nhà họ Vương, Vương Kiến An lẩm bẩm bất mãn: “Thằng Giản Thời Ngọ này là ai vậy?”

Bà Vương Lệ Na, mẹ của Vương Kiến An ngồi bên cạnh hắn, tay vẫn cầm điện thoại xem thông tin. Bà nhìn qua một lượt rồi trả lời: “Là con trai lớn của Giản Tự Thành và Chân Mỹ Lệ.”

Vương Kiến An nói: “Là Giản gia đó hả, cái nhà cổ lỗ sĩ ấy?”

“Ừ.”

Trong giới thượng lưu, những gia tộc có chút tiền và danh tiếng ít nhiều đều biết về nhau. Nhà họ Giản là gia đình danh giá nổi tiếng với nhiều thế hệ làm trong ngành văn học, đến đời Giản Tự Thành mới bắt đầu làm kinh doanh.

Vương Kiến An tỏ ra không mấy hứng thú: “Nhà cổ lỗ sĩ như vậy thì nên lo học hành, sao lại đi đóng phim làm gì?”

Rồi hắn lẩm bẩm tiếp: “Mà mẹ ơi, con cũng không muốn đóng cái này đâu. Trợ lý bảo là không có thù lao, mà còn không được hóa trang kỹ lưỡng. Ai biết họ sẽ mời nhiếp ảnh gia nào, lỡ mà chụp con xấu quắc thì sao?”

Bà Vương Lệ Na “Sách” một tiếng, vỗ đầu hắn một cái: “Con biết cái gì!”

Vương Kiến An ôm đầu nhăn nhó.

Bà Lệ Na nghiêm giọng: “Đây là cơ hội tuyệt vời để xây dựng hình ảnh tích cực. Sau này, khi con bước vào giới giải trí, có được nguồn tài nguyên phim chính kịch, không phải dễ như trở bàn tay sao? Nếu con có thể giành được hình tượng tích cực cấp tỉnh này, sau này những dự án công ích không phải sẽ nhiều hơn với con à?”

Đối với ngôi sao nhí, việc xây dựng hình ảnh là quan trọng nhất.

Là người đại diện chuyên nghiệp, bà Lệ Na hiểu rõ điều này.

Vương Kiến An gật gù: “Thật sự quan trọng vậy sao?”

Bà Lệ Na lườm hắn: “Mẹ có bao giờ hại con chưa? Con lo mà chú tâm vào, cố gắng tương tác với fan để tăng lượt ủng hộ. Mẹ cũng sẽ giúp con bằng mọi cách.”

Vương Kiến An gật đầu.

Nhưng rồi hắn lại lo lắng hỏi: “Nhưng nếu Giản Thời Ngọ vượt qua số phiếu của con thì sao?”

“Hừ!”

Bà Lệ Na nhếch mép cười khinh bỉ: “Nhà họ Giản dạo này đổ tiền vào dự án mới, làm gì còn tiền để chơi trò này. Cái gia đình nghèo đó mà đòi tranh với nhà mình? Con cứ yên tâm, chỉ cần con giữ được sự ủng hộ của fan, tài nguyên này chắc chắn là của chúng ta!”

___

Ngày hôm sau

Trong nhà ăn trường Nhất Trung

Buổi trưa, Giản Thời Ngọ cùng bạn bè ngồi ăn cơm trong nhà ăn.

Hôm nay nhà ăn có món thịt kho tàu và sườn hầm, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. Bình thường, đây chắc chắn là thời điểm Giản Thời Ngọ yêu thích nhất, nhưng hôm nay cậu lại không xếp hàng lấy món mặn, lặng lẽ đi về phía món ăn khác.

Hầu Tử nhìn cậu đầy thắc mắc: “Cậu không ăn thịt kho tàu sao?”

Giản Thời Ngọ lắc đầu.

Sự thay đổi này khiến mọi người ngạc nhiên, bởi một người mê thịt kho tàu như cậu đột nhiên từ chối, chắc hẳn phải có điều gì đó bất thường.

Hầu Tử nhìn cậu với vẻ tò mò: “Bị cái gì kích thích à?”

Giản Thời Ngọ cười gượng: “Đang giảm béo.”

Câu trả lời của cậu không khiến mọi người phản ứng gì nhiều, nhưng Thẩm Thành – người luôn im lặng, lại hơi cau mày.

Thẩm Thành nói: “Cậu đâu có mập.”

Giản Thời Ngọ không ngờ hắn lại lên tiếng, bối rối gãi đầu: “Gầy một chút sẽ trông cao hơn mà.”

Thẩm Thành đáp lời với giọng điệu trêu chọc: “Vậy cậu định đóng vai Bạch Cốt Tinh à?”

“…”

Ban đầu định ăn ít một chút, Giản Thời Ngọ đành lặng lẽ múc thêm cơm vào bát.

Cậu nghĩ không chắc chắn là sẽ được chọn, nhưng nếu đã tham gia thì phải nghiêm túc. Nếu cậu thực sự được chọn, khi đó mới giảm béo thì cũng không kịp nữa. Các bạn đã rất cố gắng vì cậu, cậu không thể để họ thất vọng.

Trong lúc ăn cơm, thỉnh thoảng Giản Thời Ngọ lại ngáp, tay che miệng lại.

Hầu Tử ngó qua hỏi: “Sao quầng thâm dưới mắt cậu bự thế?”

Giản Thời Ngọ xoa xoa mắt, vừa ăn bắp vừa trả lời: “Dạo này tớ bận quá nên không có thời gian tập nhạc. Đêm qua tớ phải luyện đàn một lúc.”

“Chỉ luyện thêm một lúc sao?”

Trên gương mặt trắng nõn của Giản Thời Ngọ xuất hiện quầng thâm, trông có chút đáng thương.

Hầu Tử hỏi tiếp: “Sao cậu phải luyện cái đó làm gì?”

Giản Thời Ngọ cắn một miếng thịt gà nhạt, trả lời: “Lần này phim công ích có thể cần một đoạn nhạc dương cầm. Người tham gia đều có tài nghệ, nên tớ phải tập thêm để nâng cao kỹ năng.”

Hầu Tử ngập ngừng: “Tớ nhớ là họ chưa quyết định chơi nhạc cụ gì mà?”

Giản Thời Ngọ thật thà đáp: “Đúng vậy, vì chưa quyết định nên tớ phải tập luyện nhiều hơn.”

Vì đây là một bộ phim công ích truyền thống, nên những nhạc cụ cổ điển như đàn tranh rất dễ được chọn. Nhưng tập đàn tranh trong thời gian dài thì rất dễ làm tay bị đau.

Thẩm Thành liếc nhìn, thấy lòng bàn tay của Giản Thời Ngọ có chút sưng đỏ khi cầm đũa.

Cậu nhóc này vốn sợ đau, mà bây giờ tay đã sưng lên như vậy thì chắc chắn cậu đã tập luyện rất lâu.

Nếu đêm nay còn tiếp tục, cơn đau sẽ không giảm mà có khi còn tăng lên. Nhưng cậu vẫn cười đùa với Hầu Tử, nhẹ nhàng an ủi bạn mình: “Không sao đâu, vừa hay tớ có cơ hội tìm lại cảm giác.”

Hầu Tử lo lắng: “Cậu có mệt không đấy? Đừng để cơ thể quá sức.”

Giản Thời Ngọ ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh: “Yên tâm đi, cậu không biết tớ là ai à!”

Trong nhà ăn, thỉnh thoảng có người quen đi ngang qua, họ đều biết đến cuộc bình chọn đang diễn ra và đến chào hỏi cậu:

“Cố lên, Thời Ngọ!”

“Nhà tớ ai cũng bầu cho cậu đấy.”

“Nhất định phải thắng Vương Kiến An nhé.”

“Bọn tớ đặt niềm tin vào cậu!”

Những lời động viên của bạn bè vừa là động lực, nhưng cũng là áp lực. Muốn đạt được vinh quang, cậu phải cố gắng hơn nữa để không phụ lòng mọi người.

Nhưng dù phải chịu áp lực này, Giản Thời Ngọ chưa bao giờ than vãn. Cậu là kiểu người dù có vấp ngã cũng tự đứng dậy, bảo mọi người rằng mình không sao.

Mọi người không nhận ra điều gì khác thường, nhưng Thẩm Thành lại thấy khó chịu khi nhìn cậu gắng gượng cười đùa với bạn bè dù đang rất mệt mỏi.

Thẩm Thành gõ nhẹ bàn: “Cậu ăn cơm đi.”

Sau khi nói với Giản Thời Ngọ, Thẩm Thành liếc mắt nhìn những người khác xung quanh. Ánh mắt sâu thẳm mang theo sự uy hiếp, khiến những người chú ý đến Giản Thời Ngọ cảm thấy lạnh sống lưng. Họ liếc nhau rồi lặng lẽ rời đi.

Giản Thời Ngọ cuối cùng cũng có thể tập trung vào bữa ăn của mình.

Kiều An ngồi bên cạnh hỏi: “Tiểu Nguyệt, lát nữa ăn xong đánh cầu lông với tớ không?”

Giản Thời Ngọ nhẹ nhàng lắc đầu: “Tớ không đi đâu, phải làm bài tập cho xong, tối còn phải luyện đàn rồi đi phòng tập thể thao nữa, thời gian không đủ.”

Kiều An chỉ biết tiếc nuối gật đầu.

Khi cả bọn đang ngồi ăn cơm, Hầu Tử lướt điện thoại, ăn xong liền giơ màn hình lên cho mọi người xem, giọng tức giận: “Thằng Vương Kiến An này diễn sâu vãi.”

Cả bọn nhìn vào màn hình.

Trưa nay, Vương Kiến An đã đăng lên Weibo: “Trong lúc luyện vũ đạo, vô tình bị thương một chút, nhưng không sao đâu, mình sẽ cố gắng để không phụ lòng mọi người.”

Kèm theo đó là một tấm hình chụp khuỷu tay bị xước da, trông khá đau.

Kiều An cảm thán: “Chụp muộn chút nữa chắc lành luôn rồi.”

Hầu Tử cười không ngớt.

Thẩm Thành thì chú ý đến phần bình luận bên dưới:

“Anh vất vả quá.”

“Ôi trời, đã giỏi thế rồi, không cần tập nữa đâu.”

“Chúng em sẽ luôn ủng hộ anh!”

“Đúng rồi, mọi người sẽ vote cho anh, em đi mua đồ văn phòng phẩm đây!”

“Chỉ có người cố gắng như anh mới xứng đáng đạt giải thôi.”

Thẩm Thành đọc những dòng bình luận đó, rồi nhìn lên Giản Thời Ngọ đang ngồi đối diện.

Hôm nay, cậu chỉ ăn nửa bát cơm với rau xanh và thịt gà luộc. Đôi mắt cậu thâm quầng, ngón tay vốn mảnh khảnh giờ sưng đỏ vì luyện đàn. Để có được kết quả tốt nhất, mỗi ngày cậu ấy đều phải tuân thủ chế độ tập thể hình với cường độ cao, yêu cầu bản thân cực kỳ khắt khe.

Giản Thời Ngọ phải chịu đựng áp lực lớn, khổ luyện không kém gì ai.

Thế nhưng…

Vương Kiến An chỉ cần đăng vài câu bán thảm trên Weibo đã có thể nhận được sự an ủi và hàng đống phiếu bầu, trong khi Giản Thời Ngọ miệt mài luyện tập ngày đêm vẫn bị Vương Kiến An đè đầu, thậm chí còn bị fan của hắn chỉ trích không đúng chỗ.

Thế giới này đúng là không công bằng, Thẩm Thành đã sớm biết điều đó.

Nhưng nếu thế giới này không công bằng với Giản Thời Ngọ, thì hắn sẽ làm cho nó trở nên công bằng.

=))) ỷ vai chính muốn làm gì làm hay gì)

___

Tối hôm đó, kết quả bình chọn cho thấy Vương Kiến An và Giản Thời Ngọ đang dẫn đầu. Vương Kiến An có 9800 phiếu, còn Giản Thời Ngọ theo sau với 8600 phiếu.

Nhưng khi đồng hồ điểm 7 giờ tối, tình hình bắt đầu thay đổi.

Có người phát hiện số phiếu của Giản Thời Ngọ đang tăng nhanh chóng, mỗi giờ tăng vài trăm phiếu, cuối cùng vào lúc 12 giờ đêm, cậu đã đạt 10.000 phiếu, vượt qua Vương Kiến An để đứng đầu.

Mọi người đều kinh ngạc, fan của Vương Kiến An cũng hoang mang:

“Có nội tình gì đây?”

“Xoát phiếu à?”

“Thật hay giả vậy?”

Nhiều người không tin nổi rằng một người bình thường như Giản Thời Ngọ lại có thể có nhiều fan đến vậy. Nếu không phải xoát phiếu, thì chắc phải có thế lực nào đó đứng sau, nhưng Giản Thời Ngọ không giống một cậu ấm nhà giàu

Các fan của Vương Kiến An vốn dĩ đã lo lắng, nhưng cảm xúc này càng bùng nổ sau khi thần tượng của họ đăng bài mới:

Vương Kiến An viết: “Mong rằng mọi nỗ lực đều có thể nhận được thành quả xứng đáng.”

Kèm theo đó là bức ảnh hắn đang tập vũ đạo trong phòng tập lúc rạng sáng, giơ tay tạo dáng chữ V, lộ rõ khuỷu tay bị thương, ngay lập tức thu hút sự đồng cảm và thương xót từ người hâm mộ.

Các fan xúc động:

“Anh thật vất vả.”

“Bị thương mà vẫn cố gắng tập luyện.”

“Anh phải nghỉ ngơi cho tốt!”

“Anh cứ yên tâm luyện tập, phần còn lại để tụi em lo!”

Không biết là do thương xót thần tượng hay nhận ra trách nhiệm của mình, các fan bắt đầu nỗ lực bình chọn cho Vương Kiến An.

Khi số phiếu của họ không đủ, họ kêu gọi người thân, bạn bè cùng bầu chọn. Một lượng lớn phiếu bắt đầu đổ về, số phiếu của Vương Kiến An cũng bắt đầu tăng lên. Khi số phiếu của hắn sắp vượt qua Giản Thời Ngọ…

Cập nhật số liệu mỗi mười phút:

Giản Thời Ngọ: 11.000 phiếu

Vương Kiến An: 10.000 phiếu

Số phiếu của Giản Thời Ngọ còn tăng nhanh hơn nữa!

Có vẻ như ai đó đã biết trước rằng các fan sẽ dồn hết sức để bầu chọn cho Vương Kiến An, nên họ cứ thản nhiên nhìn các fan vất vả chạy đôn chạy đáo, đặt hết hy vọng vào những lá phiếu, khi thành công chỉ cách một bước nữa, họ lại tung ra đòn chí mạng, khiến tất cả hy vọng của các fan tan biến.

Như một thợ săn tàn nhẫn đang trêu đùa con mồi yếu ớt;

Như một người ngoài cuộc nhàn nhã đứng nhìn mọi người vùng vẫy.

Từ đầu đến cuối, người đứng sau màn không hề lộ diện, thậm chí không nói một lời, nhưng lại khiến tất cả các fan cảm thấy mình như bị chêu đùa, mà vẫn không thể làm gì được!

“Người này là ai vậy?”

“Sao họ có thể kiểm soát số phiếu chính xác đến vậy, lần nào cũng vượt qua chúng ta một chút.”

“Khó chịu quá!”

___

Ở bên kia

Mẹ Vương Kiến An, bà Vương Lệ Na cũng đang âm thầm theo dõi diễn biến. Khi nhận thấy số phiếu của con trai mình bắt đầu gặp nguy cơ, bà lập tức yêu cầu trợ lý mua thêm phiếu và dốc toàn bộ số phiếu của fan ra bầu.

Nhưng dường như đối thủ luôn biết trước mọi bước đi của bà, mỗi lần bà thêm 1.000 phiếu thì đối phương cũng thêm ngay lập tức, như thể họ không hề thiếu tiền và sẵn sàng đấu tới cùng.

Vương Lệ Na tức giận: “Người này rốt cuộc là ai!”

Trợ lý đứng bên cạnh quạt mát cho bà: “Chị Lệ Na, chị đừng nóng giận.”

Đêm đó, Vương Kiến An không thể ngủ nổi, ngồi trên ghế sofa hỏi mẹ: “Có phải Giản gia mua phiếu không?”

“Không thể nào,” Vương Lệ Na phủ định ngay lập tức, “Mấy hôm trước mẹ đã cho người điều tra rồi, Giản gia vừa mới đầu tư vào một dự án mới, toàn bộ tiền đều đổ vào đó, họ không còn tiền để mua phiếu.”

Vương Kiến An phân vân: “Chẳng lẽ… Giản Thời Ngọ dám gian lận phiếu bầu?”

Hành vi gian lận như vậy dẫn đến việc bị tước quyền dự thi ngay lập tức.

Nhưng nếu Giản Thời Ngọ thật sự gian lận, thì Vương Kiến An cũng coi như đã loại bỏ được đối thủ của mình.

Cả hai bên đều đang căng thẳng như chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng, nhưng mỗi lần Vương Lệ Na tăng số phiếu thì vẫn bị đối phương đè bẹp. Khí thế của đối thủ phô trương đến nỗi có thể cảm nhận được ngay cả qua màn hình.

“Hừ,” Vương Lệ Na lạnh lùng cười, với tư cách là một người đại diện chuyên nghiệp, bà rất giỏi trong việc làm truyền thông và dẫn dắt dư luận, “Dù là gian lận hay mua phiếu, dù hắn có tiền thật, con cứ yên tâm, mẹ sẽ không để hắn đắc ý lâu đâu.”

___

Sáng sớm hôm sau, nhiều người vừa thức dậy đã nhận được thông báo rằng thần tượng của họ bị tụt hạng, khiến các fan bùng nổ tức giận.

Ai cũng biết rằng Giản Thời Ngọ chỉ là một người bình thường, việc số phiếu của cậu ấy đột nhiên tăng vọt như vậy khiến ai nấy đều nghi ngờ.

Ngay sau đó, hàng loạt yêu cầu kiểm phiếu được gửi đến ban tổ chức:

“Phải kiểm phiếu!”

“Không thể để ai đó dùng thủ đoạn gian lận mà chiến thắng.”

“Thế giới này còn công bằng không?”

“Đúng vậy, phiếu của thần tượng chúng tôi đều do fan bình chọn một cách công bằng.”

Vương Lệ Na nhìn cảnh tượng này, nở nụ cười đắc thắng.

Bà tin chắc Giản Thời Ngọ không thể có được số phiếu này nhờ vào fan hay bạn bè, nếu kiểm phiếu công khai thì việc mua phiếu sẽ bị phơi bày, điều này có thể khiến sự nghiệp mới chớm nở của cậu bị tiêu tan.

Ngược lại, fan của Vương Kiến An sẽ nảy sinh đồng cảm với con trai bà, đây chính là cơ hội để bà khai thác, kiếm lợi từ sự thương hại.

Ngay cả trợ lý cũng khen ngợi: “Chị Lệ Na, chị thật cao tay.”

Vương Lệ Na mỉm cười: “Giờ thì chờ xem kịch vui thôi.”

Thời gian trôi qua, thông tin từ ban tổ chức vẫn chưa được phản hồi. Mọi người bắt đầu sốt ruột chờ đợi, thì bỗng nhiên, ban tổ chức đưa ra một thông báo: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến cuộc thi chọn đại sứ thiện nguyện lần này. Chúng tôi đã nhận được yêu cầu kiểm phiếu, tuy nhiên do sự cố với máy chủ, chúng tôi tạm thời không thể tiến hành kiểm phiếu cho từng cá nhân. Chúng tôi chỉ có thể công bố nguồn gốc số phiếu, mong mọi người thông cảm.”

Ngay khi thông báo được đưa ra, nhiều người vẫn cảm thấy không có vấn đề gì.

Riêng Vương Lệ Na chết đứng, không tin nổi chuyện này. Lẽ ra ban tổ chức phải công bố kết quả kiểm phiếu cho từng cá nhân, sao lại có sự cố với máy chủ vào đúng lúc này, khiến họ phải công khai nguồn gốc số phiếu?

Vậy thì…

Vậy thì mọi kế hoạch của bà đều trở nên vô nghĩa, đến lúc đó fan sẽ thấy được việc con trai bà mua phiếu. Điều này chẳng phải là tự mình hại mình sao!

___

Tại nhà cũ của Quý gia

Trên ghế sofa, Kiều An cười phá lên, lăn lộn vì vui sướng: “Chắc tụi nó tức điên rồi phải không?”

Thẩm Thành vừa tắt giao diện hậu trường, vừa xoa xoa tay cho đỡ mỏi.

“Hahaha!”

Kiều An vẫn còn chưa thỏa mãn: “Thật muốn thấy mặt tụi nó lúc này, chắc chắn thú vị lắm. Đã muốn chơi với chúng ta thì cùng nhau chơi, càng kích thích càng vui mà!”

Dù sao, bọn họ vốn chỉ là người qua đường, mua phiếu thì có làm sao, người kia thần tượng cao khiết chắc gì không mua. Thật mất mặt!

Sáng sớm 6 giờ rưỡi, trang web chính thức cập nhật số phiếu.

Vương Kiến An: 24.000 phiếu, trong đó 8.000 là phiếu tự nhiên từ người hâm mộ, còn 16.000 đến từ phiếu văn phòng phẩm.

Giản Thời Ngọ: 25.000 phiếu, trong đó 10.000 là phiếu tự nhiên từ người hâm mộ, còn 15.000 đến từ phiếu văn phòng phẩm.

Tổng hợp lại, Giản Thời Ngọ đang dẫn đầu.

Kết quả này chẳng khác nào tát vào mặt đối phương.

Fans của Vương Kiến An lúc nào cũng kêu gào thần tượng của mình trong sạch, lên án Giản Thời Ngọ gian lận để mua phiếu, nhưng không ngờ người mua phiếu nhiều nhất lại là Vương Kiến An. Chính Giản Thời Ngọ mới là người bị đối xử bất công.

Trên Weibo, fans Vương Kiến An nghẹn lời, không nói được gì.

Lúc này, một số người còn cố gắng lấp liếm:

“Phiếu văn phòng phẩm chắc không phải do anh ấy mua, là do fans tặng.”

“Đúng rồi, anh ấy được rất nhiều người yêu mến mà.”

“Phiếu văn phòng phẩm của Giản Thời Ngọ chắc là tự mua cho mình thôi.”

Nhưng thực tế thì phiếu tự nhiên không thể mua được. Dù fans có cố gắng tẩy trắng thế nào, sự thật đã chứng minh rằng trong cuộc tuyển chọn này, Giản Thời Ngọ thực sự được yêu thích.

Hiện tại, cậu ấy là người đã có được 10.000 phiếu tự nhiên, một con số không nhỏ.

Phần lớn fans lý trí quyết định chọn im lặng, thậm chí có người nhìn thấu bộ mặt giả dối của Vương Kiến An, quyết định rời fandom.

Trong khi trên mạng đang ồn ào như thế, Giản Thời Ngọ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Tối qua cậu mệt lả, ngã xuống giường ngủ ngay, sáng nay lại bị Chân Mỹ Lệ kéo ra khỏi giường. Nếu không có mẹ, cậu chắc chắn sẽ ngủ đến khi trời tối.

Giản Thời Ngọ lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

Chân Mỹ Lệ giục cậu đi rửa mặt.

Khi Giản Thời Ngọ xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn. Dạo này Giản Tự Thành bận rộn với dự án mới, Chân Mỹ Lệ cũng bận rộn, nhưng hôm nay có thời gian rảnh, cô liền hỏi cậu: “Chuyện bình chọn của con thế nào rồi? Có tự tin không?”

Giản Thời Ngọ nhấp một ngụm cháo rồi nói: “Con không chắc lắm, lần này không biết ban tổ chức sẽ chọn ai. Nếu chỉ chọn một người, thì người đang đứng nhất là một ngôi sao nhí nổi tiếng. Nếu không có gì bất ngờ, chắc là cậu ấy sẽ thắng.”

Chân Mỹ Lệ hỏi: “Ngôi sao nhí à, là ai vậy?”

Giản Thời Ngọ ngẫm nghĩ: “Vương Kiến… Kiến…”

“Vương Kiến An.”

Giản Thời Ngọ ngạc nhiên nhìn mẹ: “Sao mẹ biết? Mẹ từng thấy cậu ấy trên TV à?”

Chân Mỹ Lệ nhẹ nhàng khuấy cháo: “Mẹ biết mẹ thằng bé đó, Vương Lệ Na.”

Trong nghề, Vương Lệ Na nổi tiếng là kẻ tàn nhẫn, thường dùng mánh khóe không đứng đắn để trục lợi. Năm xưa, khi Chân Mỹ Lệ còn trong giới giải trí, bà đã nhiều lần va chạm với Vương Lệ Na.

Nhớ lại chuyện đó, ánh mắt Chân Mỹ Lệ thoáng hiện lên một nét lạnh lùng.

Giản Thời Ngọ không rõ nội tình: “Thật trùng hợp.”

Chân Mỹ Lệ không nói gì thêm, chỉ hỏi: “Có mệt mỏi gì không?”

“Không có, con thì làm gì mà mệt được. Giờ vẫn chưa thấy mặt ai cả mà.”

Lời vừa dứt, điện thoại Giản Thời Ngọ reo lên. Hôm nay là cuối tuần, cậu tưởng Hầu Tử gọi rủ đi chơi, nhưng không ngờ lại nhận được một tràng giận dữ từ đầu dây bên kia.

Cuối cùng, Hầu Tử nói: “Tóm lại, tớ nghĩ chúng nó không có ý tốt, muốn ăn hiếp cậu đấy!”

Giản Thời Ngọ há hốc miệng, không tin nổi.

Chân Mỹ Lệ cũng nghe lờ mờ. Cô là người thông minh, dù chỉ nghe vài câu từ cũng đoán được phần lớn câu chuyện.

Giản Thời Ngọ đứng lên nói với mẹ: “Mẹ, con không ăn nữa, con phải ra ngoài một chuyến, đi tìm bạn.”

Chân Mỹ Lệ gật đầu: “Đi đi.”

Giản Thời Ngọ đứng dậy, tiện tay cầm hai cái bánh bao rồi đi ra ngoài. Cậu chưa đi được mấy bước thì bị gọi lại: “Con trai.”

“Sao vậy mẹ?”

Giản Thời Ngọ quay lại, nhìn mẹ đầy thắc mắc.

Chân Mỹ Lệ đặt đũa xuống, nhẹ giọng hỏi: “Con tham gia kì dự tuyển lần này, là con tự nguyện đúng không?”

Giản Thời Ngọ cắn bánh bao: “Đúng vậy!”

“Kia…”

Chân Mỹ Lệ kiên nhẫn hỏi tiếp: “Vì sao?”

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng khắp căn phòng.

Giản Thời Ngọ đứng giữa phòng khách trống trải, dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, đôi mắt đen trong trẻo.

Cậu dường như suy nghĩ rất nghiêm túc

Cuối cùng

Giản Thời Ngọ nói: “Chỉ là thấy thú vị thôi.”

Chân Mỹ Lệ ngạc nhiên.

“Khi còn nhỏ con thường xem phim mẹ đóng mà.” Giản Thời Ngọ nói: “Trong phim mẹ là người hùng, rất ngầu. Lúc đó con nghĩ làm diễn viên có thể thú vị như thế, nếu có cơ hội con cũng muốn thử xem, làm công việc mẹ từng làm, chắc cũng không tệ.”

Nói xong, Giản Thời Ngọ gãi đầu, cười cười: “Đại khái là vậy.”

Chân Mỹ Lệ im lặng, tay cuộn lại như đang do dự. Bà muốn nói với con rằng giới giải trí không dễ chơi như con tưởng, nơi đó đầy cạm bẫy, ăn thịt người không nhả xương, tốt nhất là con đừng dấn thân vào.

Nhưng mà…

Công việc nào mà không vất vả.

Cuối cùng, bà cười nhẹ, nhìn bóng dáng Giản Thời Ngọ nói: “Được rồi, thằng nhóc này, đi đi.”

Cô không thể bảo bọc con cả đời, nhưng ít nhất, khi Giản Thời Ngọ chưa đủ sức để tự bảo vệ mình, cô vẫn có thể che chở cho cậu.

__

Nhà cũ họ Quý

Cả đám tụi nhỏ đang tụ tập trong phòng khách, Giản Thời Ngọ trầm ngâm suy nghĩ: “Các cậu nghĩ xem, cái người ẩn danh bỏ phiếu X này rốt cuộc là ai chứ!”

Hầu Tử bật cười: “Có lẽ là người hâm mộ bí mật của cậu đấy.”

Giản Thời Ngọ ôm con gấu bông, nhăn mặt: “Không thể nào, ai mà mắt mù đến mức bỏ cho mình cả đống tiền như thế?”

Kiều An đang bóc quả cam ngồi bên cạnh, bất ngờ bị sặc, ho sù sụ vài tiếng, cố nén cười.

Thẩm Thành ngồi trên sofa, lật sách, chỉ liếc mắt lên nhìn.

Kiều An che miệng, ho khẽ: “Xin lỗi, tự dưng tớ nhớ ra chuyện vui thôi.”

“……”

Hầu Tử vẫn đang lướt trang chủ Weibo, chợt phát hiện một loạt bài đăng về việc Vương Kiến An kêu gọi bỏ phiếu. Trong số đó, có một bài đăng của Nhạn Giai Giai, một ngôi sao đang nổi dạo gần đây với vài bộ phim truyền hình khá hot.

Nhạn Giai Giai v: “Chia sẻ lại bài của cháu trai nhỏ, đại sứ thiện chí mang đến niềm vui cho mọi người, mọi người nhớ ủng hộ An An nhé! ~”

Người nổi tiếng quả là người nổi tiếng, vừa đăng bài là có hàng ngàn bình luận:

“Cháu trai Giai Giai nhất định phải được ủng hộ.”

“Ôi, cháu trai Giai Giai thật đẹp trai.”

“Yêu yêu.”

Bài đăng của nữ ngôi sao nổi tiếng đã khéo léo lấp liếm việc Vương Kiến An mua phiếu, khiến số phiếu của cậu ta tăng lên như tên lửa, liên tục được các ngôi sao nhỏ khác chia sẻ lại để quảng bá.

Nhờ vậy, lượng phiếu của Vương Kiến An nhanh chóng đuổi kịp và sắp vượt qua Giản Thời Ngọ, người đang tạm dẫn đầu.

Fans của Vương Kiến An bắt đầu huênh hoang:

“Có một số người, dù có tiền, cũng không có được tình cảm của công chúng như An An của chúng ta.”

“An An là cháu trai Giai Giai đấy, thật không thể xem thường.”

“Không ngờ Giai Giai lại nuôi dạy được một An An ưu tú như vậy!”

Hầu Tử nhìn một hồi, cười khẩy: “Ai mà chẳng biết đám người đó đều là nghệ sĩ dưới trướng của Vương Lệ Na chứ?”

Giản Thời Ngọ vừa nhấm nháp hạt dưa vừa hỏi: “Vương Lệ Na lợi hại lắm sao?”

“Cũng được, trong nghề bà ấy khá nổi tiếng.” Hầu Tử nãy giờ cứ bực bội từ hôm qua, giờ thì xắn tay áo, hùng hồn nói: “Mình thừa nhận bà ta có vài mối quan hệ, nhưng các cậu đừng quên, nhà mình làm gì!”

Giản Thời Ngọ chợt nhớ ra: “Công ty giải trí?”

Hầu Tử tự hào gật đầu: “Nghệ sĩ nhà mình nhiều đến mức Vương Lệ Na có thể sánh kịp sao? Dám bắt nạt Tiểu Nguyệt của chúng ta, để xem ai mới là người có nhân mạch thật sự!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.