Điền Thụy vừa nghe nói cua lớn đến, lập tức đem mọi chuyện trên tay giao cho người khác, còn cậu đi về trước.
Cậu cách đại viện không xa, đi một lúc đã đến, 500 cân cua đồng tổng cộng được để trong bốn cái sọt.
Đều được vận chuyển tới từ bên ngoài, con nào cũng đều tinh thần sung mãn, chỉ là hai cái càng lớn đã bị buộc lại nên không thể thể hiện được uy phong của nó.
Con lớn được hơn một cân, con nhỏ nhất cũng được hơn nửa cân.
Chị Trình nói: “Người giao hàng nói, nếu như ăn không hết thì có thể để trong vại nuôi mấy ngày.” Bây giờ cũng vào thu, là thời điểm cua đồng béo nhất, huống hồ cua cậu mua là loại tốt nhất.
Nhờ thành phố của bọn họ có nhiều lão tham ăn, bọn họ liền giới thiệu cho Điền Thụy nhà cung cấp này, Điền Thụy liền đặt hàng một chút.
Mấy người kia liền quấn lấy cậu, muốn đến trong cửa hàng ăn.
Có thể chế biến cua đồng thành nhiều món ngon chỉ có Vương Vũ nên cậu liền phân 200 cân đến nhà hàng của hắn.
Số cua lớn còn lại Điền Thụy định chừa lại một phần đem tặng, một phần thì để nhà mình ăn.
Chỗ bọn họ ở sâu trong đất liền, không có sông lớn nên muốn ăn một bữa cua lớn cũng không dễ dàng.
Khó khăn lắm mới được một lần, đương nhiên không thể bỏ qua.
Điền Thụy chọn chừng mười con lớn mang về nhà.
Mỗi con được khoảng một cân.
Cậu dùng nước giội rửa một chút là có thể cho vào nồi hấp, còn thả thêm ít gừng để khử hàn.
Một lúc sau, cả căn bếp đều truyền đến hương vị thơm lừng.
Trong nồi tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng thả hai con cua lớn.
Chờ sau khi cua chín, Điền Thụy mở nắp xoong nhìn, nước miếng không kìm được liền chảy ra.
Lần này cua đồng cậu mua rất chất lượng, ngay cả chân cua cũng có rất nhiều thịt.
Điền Thụy thèm đến không nhịn được.
Cậu qua loa cho thêm ít ớt vào dấm chua pha chế thành nước chấm vạn năng, để lên kệ bếp rồi ăn luon.
Trước tiên gỡ phần chân ra, bên trong là lớp thịt trắng như tuyết, cậu cắn một miếng, thịt cua bên trong thơm ngọt, không cần chấm bất kỳ cái gì ăn cũng rất ngon.
Cậu ăn hết số chân còn lại rồi dùng kéo cắt hai cái càng lớn của nó ra.
Phần thịt bên trong no đủ đến mức Điền Thụy nhìn cũng phải thán phục.
Vừa lúc đó, Điền Thụy phát hiện có cái gì đó đang víu vào chân cậu.
Cậu cúi đầu nhìn một cái, hóa ra là Meo Meo nhà mình.
Nhóc mèo này cũng tham ăn giống như chủ nhân nó, ngửi thấy mùi tanh liền không nhịn được muốn ăn cùng.
Điền Thụy liền bóc một ít thịt cua cho mèo ăn.
Mèo nhỏ ăn từng miếng từng miếng ngon lành.
Cua lớn ăn cực đã nghiền, cậu bóc phần mai cua ra, không trách mọi người đều muốn ăn cua đồng vào mùa này, phần gạch cua nhiều đến mức sắp muốn rơi ra.
Điền Thụy ăn một miếng, thật sự rất thơm.
Cua đồng là loài chỉ sinh sống ở nơi nước sạch không bị ô nhiêm, Điền Thụy không nghĩ tới cậu có thể ăn gạch cua thôi mà cũng no.
Sau khi bỏ mấy phần không thể ăn được bên trong cua, phần thịt còn lại cũng đặc biệt nhiều.
Cậu không cần cần phải mượn bất kỳ công cụ nào, đẩy tất cả phần thịt cua trắng nõn bên trong ra, miệng lớn ăn rất đã nghiền.
Cua đồng mùa này không cần phương pháp chế biến phức tạp nào cả, chỉ cần hấp đã là cực phẩm.
Điền Thụy ăn siêu cấp sảng khoái.
Sau khi ăn xong cậu mới phát hiện thế mà mĩnh còn chưa chấm chút nước chấm nào.
Vì vậy, cậu lại vươn bàn tay tội ác đến con thứ hai.
Cua lớn ăn ngon như vậy, ăn đến mức không kiềm chế được.
Meo Meo đã ăn sạch sẽ phần thịt cua của mình, còn muốn ăn tiếp.
Điền Thụy không thể làm gì khác, đành lấy thêm ít thịt cua để vào trong bát ăn cơm của nó.
Cua lớn có tính hàn, còn có thể uống thêm ít rượu.
Điền Thụy trực tiếp ăn luôn ở trong bếp, ăn được hai con thì đã có chút no rồi.
No thì no rồi, nhưng mà trong lòng cậu vẫn còn thèm.
Cậu liền bắt đầu gỡ nốt số cua còn lại, cũng đỡ cho mấy người Hà Vũ lúc ăn bị bẩn tay.
Điền Thụy nói làm liền làm, như chân cua, đẩy ra phần vỏ lộ ra đều là thịt cua khiến người ta không nhịn được mà cầm lấy một cái cắn liền xuống.
Điền Thụy không giống người khác cạo hết phần thịt xuống bỏ vào trong bát mà cậu còn rất nghệ thuật đem phần thịt của cua đồng bóc ra toàn bộ.
Sau đsó sẽ dùng mai cua che lên trên, từ ngoài nhìn vào thì không thấy gì nhưng sau khi mở ra liền phát hiện toàn bộ gạch cua đã được lấy xong, phía dưới là từng miếng từng miếng thịt cua đã được lột ra, chỉ cần dùng thìa nhỏ múc ăn là được, đỡ tốn công phải bóc vỏ.
Nhưng mà Điền Thụy sẽ ăn vụng một chút, chỉ là sau khi bóc hết thịt ra thì sẽ không ai phát hiện ra.
Sau khi chuẩn bị xong, Điền Thụy cùng Meo Meo đều ăn no.
Cậu rửa sạch tay, cũng không biết có phải là do bóc nhiều quá hay không mà dù rửa xà phỏng thế nào cũng không thể rửa sạch được mùi tanh của hải sản còn sót lại trên tay.
Điền Thụy cũng không xoắn xuýt nữa, hai đứa em nhỏ cũng nhanh chóng tan học về nhà.
“Thụy ca ca.” Hai nhóc con trăm miệng một lời nói.
Trong mắt Điền Thụy cũng mang theo ý cười, nói: “Ngày hôm nay có ngoan hay không?”
Hai đứa nhỏ đều lên tiểu học, nhưng Điền Thụy vẫn coi hai đứa nó như trẻ con.
“Ngoan.” Hà Trung ngoan ngoãn trả lời.
Hiện tại Hà Điềm đã lớn hơn, cũng không tiện làm nũng với Điền Thụy giống như trước đây.
Điền Thụy nói: “Thật ngoan, nhanh đi rửa tay ăn cơm.” Cậu đã vo gạo bỏ vào trong nồi, tính giờ thì cũng đã sắp chín rồi, đồ ăn cũng đơn giản nên chờ bọn nhỏ về thì cậu tùy tiện xào một chút là được rồi.
Vừa lúc đó Hà Vũ cũng trở về..
Sau khi Điền Thụy nhìn thấy hắn, nềm vui trong đôi mắt càng đậm hownL “Nhanh đi rửa tay, em xào xong rau là xong.”
Hà Vũ ừ một tiếng.
Hà Vũ rửa xong tay rồi bày bát đũa ra.
Món chủ đạo là cua đồng, còn có mấy đĩa rau xào.
Đều là những cái bọn nhỏ thích ăn.
Hà Vũ muốn đi vào giúp Điền Thụy xới cơm, còn hai đứa nhỏ sau khi trở về nhà thì chỉnh lý sách bài tập .
Hà Vũ vừa mới tiến vào liền nhìn thấy Điền Thụy đang làm việc.
Hà Vũ từ phía sau ôm lấy lưng cậu, người chậm rĩa dán tới, “Hành lành như vậy sao?” Vừa này hắn đã nhìn thấy, Điền Thụy đã bóc xong hết thịt cua đồng, chỉ làm cái đó thôi ít nhất cũng phải mất hơn một giờ.
Thân thể Điền Thụy mẫn cảm mà người Hà Vũ lại giống như một cái lò lửa, bọn họ lại còn đang đứng bên cạnh bếp, cậu liền cằn nhằn, “Nóng, anh tránh ra đi.”
Lúc này Hà Vũ mới buông cậu ra.
Bây giờ thì chê hắn nóng, nhưng đến mùa đông thì không biết ai lại dính vào đâu.
Hà Vũ biết Điền Thụy sợ lạnh đến mức nào, hiện nay hắn đều có chút mong chờ mùa đông nhanh đến.
Đến lúc đó hắn có thể mỗi ngày đều dính lấy vợ yêu của mình.
Điền Thụy thấy Hà Vũ đứng ở đó, không biết nghĩ cái gì, hai má đỏ lên, đem bát cơm tẻ đưa cho Hà Vũ để cho hắn đưa đến trên bàn.
Lúc Hà Vũ lấy bát cơm, tay còn đụng đụng ngón tay Điền Thụy, lại còn khẽ gảy gảy một chút.
Điền Thụy trừng Hà Vũ một cái, con người này luôn như vậy, ăn một bữa cơm đều khiến mình không yên ổn được.
Hai người nhanh chóng ngồi xuống, hai đứa nhỏ cũng tới đây.
Mỗi đứa nhỏ được phân một con cua đồng, Điền Thụy cũng đều bóc xong cho bọn chúng, có thể trực tiếp ăn luôn.
Cua đồng rất ngon, được ăn từng miếng từng miếng rất sảng khoái.
Hai nhóc con mỗi người ăn một con cua đồng lớn như vậy, chỉ cảm thấy mấy món rau xào bình thường mình thích ăn đều trở nên không còn hấp dẫn nữa.
Hà Vũ ăn hai con cua, Điền Thụy nói: “Mấy con còn lại trung thu ăn tiếp.” Trong đại viện cũng không thiếu, nếu thích thì bọn họ có thể ăn mỗi ngày.
Chỉ là cua đồng có tính hàn, ăn nhiều quá cũng không tốt, Điền Thụy muốn khắc chế.
Ăn xong hai dứa nhỏ liền đi làm bài tập, Hà Vũ biết Điền Thụy đã bận rộn cả ngày nên giúp đỡ dọn bàn ăn.
Người khác ăn cua đồng lạnh, Hà Vũ cũng không lạnh, thậm chí còn có mấy phần khô nóng, muốn cho Điền Thụy hỗ trợ một chút.