Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường

Chương 77



“Đàn em Chu, em còn dùng thiết bị chưng cất chân không không?”
Chu Ải từ giá thuốc thử quay đầu lại, cậu lắc đầu với cô gái bên kia, cô gái giơ bàn tay đeo găng tay lên, ra hiệu “ok” với cậu, cô ấy nói: “Vậy chị sẽ đổi sang cái của em.”
Chu Ải thu hồi tầm mắt, tiếp tục đóng gói sản phẩm thô và niêm phong, sau khi cho vào tủ lạnh trong phòng thí nghiệm, cậu lại đặt bình cầu và phễu đã rửa sạch về vị trí cũ, sau khi sắp xếp xong, Chu Ải ngẩng đầu nhìn thời gian trên bức tường đối diện, sau đó cậu cởi áo phòng thí nghiệm, tháo kính bảo hộ, đi đến bồn rửa tay rửa tay.
Ngoài cửa sổ là mùa hè oi bức, Chu Ải trong phòng thí nghiệm cũng mặc áo dài tay, lúc rửa tay, cậu kéo tay áo lên một chút, cô gái đứng đối diện ở bàn thí nghiệm mắt tinh, khẽ “ồ” một tiếng, cô ấy chớp mắt hỏi: “Đàn em, hình như cánh tay của em có thêm thứ gì đó?”
Chu Ải khóa vòi nước, ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười trên mặt cô gái, nụ cười của cô gái có chút tinh nghịch, cô ấy nói: “Có vẻ đẹp đó.”
Chu Ải kéo tay áo lên một chút, để lộ hình xăm hoàn chỉnh ở mặt trong cánh tay trái, cậu da trắng, mặt trong cánh tay còn trắng hơn cả màu da bình thường, vì vậy hình xăm chữ Tạng ở trên đó cực kỳ rõ ràng, các ký tự chữ Tạng có màu xanh lục, gần như hòa làm một với các mạch máu màu xanh lục trên cánh tay cậu.
Cậu nghiêng tay cho cô gái ngồi đối diện xem, các đường nét cơ trong cánh tay thu lại, nhưng không khó để nhận ra sức mạnh của gân cốt bên dưới.
Cô gái nhìn hình xăm của cậu thở dài: “Đẹp thật, năm ngoái chị chưa thấy em có, kỳ nghỉ hè này đi làm sao?”
Chu Ải kéo tay áo về, khẽ gật đầu, một thời gian trước kỳ nghỉ hè, cậu và Trần Tầm Phong đã dành một tuần tự lái xe đến Tây Tạng, họ đã làm cặp hình xăm này trước một ngôi đền nào đó ở khu Tây Tạng, Trần Tầm Phong xăm ở tay phải, Chu Ải xăm ở tay trái đối diện, hai người đều xăm ở mặt trong cánh tay, xăm ở vị trí giống nhau giữa xương quay và xương trụ.
*xương quay và xương trụ
Cô gái khóa nút xoay của thiết bị chưng cất chân không, sau đó mở van xả khí, cô ấy hỏi Chu Ải trong tiếng khí lưu: “Em xăm cái này có ý nghĩa gì vậy?”
Nhưng Chu Ải không trả lời câu hỏi này, cậu chỉ khẽ lắc đầu.
Cô gái cười một cái, nhắc cậu: “Em chú ý một chút, đừng để thầy Vương nhìn thấy, nếu không thầy ấy sẽ nói em, lần trước chị sơn móng tay còn bị thầy ấy nói.”
Chu Ải khẽ gật đầu, sau đó cậu ra hiệu với cô gái, đeo ba lô rời khỏi phòng thí nghiệm.
Sau khi bước vào thang máy xuống tầng, Chu Ải mới lấy điện thoại ra, mười phút trước Trần Tầm Phong đã nhắn tin cho cậu, nói rằng hắn đã lên tàu điện ngầm, Chu Ải nhìn thời gian, không trả lời Trần Tầm Phong nữa.
Quả nhiên, cậu vừa ra khỏi tòa nhà hóa học, chỉ đợi chưa đầy nửa phút, đã thấy người từ xa chạy về phía mình, Trần Tầm Phong mặc áo phông và quần đùi đen, đeo ba lô trên lưng, đến trước liền nắm tay Chu Ải.
Mặc dù là mùa hè, nhưng tay của hai người đều không nóng, Chu Ải vừa rửa nước lạnh trên lầu, Trần Tầm Phong vừa đi ra từ ga tàu điện ngầm, ngón tay của họ đan vào nhau, cánh tay sẽ tự nhiên chạm vào nhau, Chu Ải mặc áo sơ mi trắng dài tay bằng vải lanh, cách lớp vải mỏng, hình xăm của hai người khi đi cũng cọ xát vào nhau.
Trần Tầm Phong đeo tai nghe trên tai, hắn đang gọi điện thoại cho người bên kia, vừa gọi điện, hắn vừa quay đầu nhìn mặt Chu Ải.
Chu Ải mặc hắn nhìn, chỉ kéo hắn về hướng nhà ăn bên kia.
Vào lúc chạng vạng tối, trong trường học người ra kẻ vào, họ nắm tay nhau đi trên đường, có rất nhiều người đi ngang qua họ, nhưng rất ít người nhìn họ với ánh mắt ngạc nhiên, họ đã vào đại học, môi trường xung quanh họ cũng thay đổi theo, trong trường không còn ai tò mò về người câm nữa, cũng không có ai nhìn thấy đàn ông nắm tay đàn ông mà tỏ ra ngạc nhiên.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.