” Trác tổng, cô Đới….thì ra hai người ở đây à?”
Vương Tiêu chạy vội đến chỗ hai người đang ngồi bên bờ suối, khuôn mặt anh biểu lộ sự ngạc nhiên như không hiểu lý do tại sao hai người bọn họ lại có thể ở đây.
“Hướng dẫn viên Vương, mọi người đâu cả rồi?”
“À…họ được đưa đến ngọn đồi bên kia để dùng bữa.
Sau khi mọi người đều thua cuộc vì không vượt qua được thử thách, tôi đã phải tìm hai người rất vất vả đó.
Mau đi theo tôi qua đó đi”
Nụ cười Vương Tiêu có chút sượng không giống người đang thành thật, Trác Nhất Phong nhìn biểu cảm cậu ta chẳng mấy đáng tin.
“Đóng kịch như vậy đủ rồi Vương Tiêu…hạ màn đi”
“Trác tổng, anh nói gì tôi nghe không hiểu vậy?”
“Không cần vờ vịt tốn thời gian, mục đích các người là gì?…Tại sao lại muốn hại Đới An Lạc?”
“Haha, quả không hổ danh là Trác tổng.
Thật thông minh”
Dường như Vương tiêu cũng ngán ngẩm cái trò làm bộ làm tịch nên hắn nói trắng ra.
Hắn rủ bỏ bộ mặt hiền lành trở về đúng bản chất thật.
“Trác tổng tốt nhất anh nên biết điều một chút, tôi không muốn làm anh bị thương đâu”
“Một mình cậu?”
Hắn cười khẩy, tất nhiên hắn sao có thể dại dột một mình ra tay được.
Hắn đương nhiên không thể xứng tầm đối thủ Trác Nhất Phong rồi.
Hắn huýt sáo gọi đồng bọn đã nấp chờ sẵn gần đó.
Trác Nhất Phong nhìn sơ lượt, cả Vương Tiêu cũng chỉ vọn vẹn năm tên.
Bốn tên đồng bọn mặt mũi bặm trợn đều cầm gậy dài.
“Có sợ không?” Trác Nhất Phong đứng chấn phía trước mặt bảo vệ An Lạc.
Cô gái nhỏ lòng như mặt hồ tĩnh lặng không một chút gợn sóng, khẩu khí kiên định dõng dạc “Không sợ”
Cô vẫn chưa hiểu tại sao lại xảy ra cớ sự này, nhưng hiện tại dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ cùng anh đối mặt.
Vương Tiêu cười lớn, vỗ tay khen ngợi một đôi tình chàng ý thiếp chết đến nơi vẫn tình cảm nồng thắm.
“Lên”
Bọn họ theo hiệu lệnh cầm gậy gộc xông về phía đôi nam nữ kia.
Rất nhanh chỉ trong vài đường đều bị Trác Nhất Phong và Đới An Lạc hạ gục.
“Đoàng” Tiếng súng chỉ thiên vang trên bầu trời.
Chim chóc hoảng loạn không ngừng kêu vang, tung cánh bay rợp trời tìm chỗ di trú.
An Lạc vô thức hét lớn bịt chặt tai mình.
Trác Nhất Phong không để cô quá sợ hãi, vội ôm cô vào lòng dịu dàng trấn an cô “Đừng sợ, có tôi ở đây, bình tĩnh một chút….”
Vương Tiêu nhìn Đới An Lạc hùng hổ lúc nãy, hiện tại chẳng khác gì con thỏ nhút nhát trong lòng Trác Nhất Phong, cười hả hê khiêu khích “Đới An Lạc tiếp tục ra tay đi..”
Hắn bắn thêm một phát súng lên trời.
Lần này An Lạc ở trong vòng tay Trác Nhất Phong đã không còn hét toáng lên, cô chỉ bịt chặt tai mình lại.
Sao cô lại sợ tiếng súng đến như vậy cơ chứ!?
Vương Tiêu chỉa nòng súng về hướng họ “Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt ư? Trác Nhất Phong, đám tiểu cẩu của mày còn nằm trong tay tao.
Mày thật sự chỉ vì bản thân mình mà bỏ mặt sống chết của bọn chúng ư?
Trác Nhất Phong không hồi đáp.
Vương Tiêu lấy bộ đàm từ trong túi áo khoác “Các người nghe rõ rồi chứ…Trác tổng cao cao tại thượng không hề muốn cứu các người.
Đới An Lạc mới là người quan trọng ở trong lòng hắn….Còn không mau cầu xin hắn đi…..”
Đầu giây bên kia một giọng nói bặm trợn lên tiếng “Mau mở miệng nói chuyện đi…”
“….”
“…Nói hắn đến cứu các ngươi đi..Tao bảo mày nói….mày câm hả?…”
“…”
“Ngoan cố…tao cho mày ngoan cố này…”
“Hự…hự…”
Tên kia ra tay đánh người, nhưng người đó vẫn cứng đầu không chịu lên tiếng.
Xung quanh phát ra tiếng nữ nhân không ngừng khóc lóc, dường như bọn họ đều bị bịt miệng.
Trác Nhất Phong đoán chắc người vừa bị đánh là Lâm Hữu Đằng.
Hữu Đằng bình thường tuy là người ham chơi, có chút nhút nhát, lại thích trêu ghẹo người khác, nhưng khi gặp chuyện lại là người kiên định cố chấp không dễ dàng khuất phục.
“Mày…nói…”
“…”
“Mày cũng muốn giống tên kia đúng không?”
“Trác tổng, An Lạc mau chạy đi, mặc kệ bọn tôi” Âm giọng Thẩm Kiêu không hề ổn định.
Tên đầu gấu tức giận dằn cho Thẩm Kiêu vài nắm đấm.
“Ơ..hự…”
Vương Tiêu tắt bộ đàm “Trác Nhất Phong, Đới An Lạc, hai ngươi định máu lạnh để bọn chúng chết sao?”
Trác Nhất Phong siết chặt nắm tay “Ta đi cùng các ngươi, thả Đới An Lạc đi”
Anh không sợ bản thân đối mặt với nguy hiểm, nhưng anh không thể để An Lạc gặp nguy hiểm.
Anh nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, nở một nụ cười dịu dàng nhất chưa từng có trước giờ.
“Hơ…ngươi nghĩ ngươi có quyền lựa chọn ở đây? Hai người các ngươi, không một ai có thể rời khỏi.
Tốt nhất ngoan ngõan theo bọn ta về căn cứ” Vương Tiêu cười mỉa mai.
“Tôi sẽ cùng chết với anh” An Lạc lời nói đanh thép, ánh mắt kiên định bất khuất trực diện đôi mắt thâm sâu như biển rộng.
Khóe môi anh nhoẻn lên, cô gái này vậy mà lại không tiếc mạng sống vì anh.
Chỉ có thể đành an phận chịu trói trước bọn cường đạo này.
Chúng dùng vải đen bịt mắt hai người lại.
Dẫn hai người đến nơi xe Jeep chúng để sẵn.
“Lên xe, đừng hòng giở trò”
Vương Tiêu chỉa nòng súng vào thái dương khống chế An Lạc.
“Không được làm hại cô ấy” Trác Nhất Phong cũng bị bịt mắt, nhưng anh nghe thấy tiếng lên đạn thì trong lòng nóng như lửa đốt.
Vương Tiêu tặc lưỡi mấy cái, lời lẽ mỉa mai “Trác tổng, anh bình tĩnh đi, tôi còn chưa làm gì mà anh đã sốt ruột như thế rồi.
Cô gái này vậy mà lại quan trọng hơn cái mạng ngàn vàng của anh nhỉ!?”
Xe Jeep xốc nổi băng băng trong đường rừng, chạy khoảng 20 phút cũng đến căn cứ điểm của bọn chúng..