Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 37



Edit: Kally

Beta: Phong

Học bá làm việc rất hiệu suất, cậu nhanh chóng mở một nhóm để Hứa Tinh Lạc mời những người bạn mà hắn muốn mời, cũng chính là đám Lâm Khác Tần Thư Thụy Chu Giang Minh, tất cả đều là nam sinh ăn bữa cơm lần trước.

Mọi người trong nhóm trò chuyện sôi nổi, còn tưởng rằng lần này chỉ để chúc mừng Hứa Tinh Lạc lọt vào top 50 thôi, không ngờ đến cả đứng nhất trường cũng chúc mừng, như vậy cũng tốt! Đứng nhất trường trở thành anh em, đúng là một vinh dự.

Hứa Tinh Lạc tag Lâm Khác: Có đi không?

Lâm Khác: Mày cũng đã mời rồi chẳng lẽ lại không nể mặt.

Tần Thư Thụy: Khà khà khà.

Chu Giang Minh: Chỉ có chúng ta thôi sao, bạn của học bá thì sao?

Tống Thanh Chấp: Tôi gọi Thẩm Kí tới.

A Đông: Hoá ra toàn là nam sinh thôi sao, tao nói này, có thể gọi thêm mấy nữ sinh không! Cân bằng âm dương chút!

Nhắc tới gọi nữ sinh thì Tần Thư Thụy rất tích cực: Đúng đúng đúng, gọi thêm mấy con gái đi, nếu không tất cả đều là đàn ông thì chẳng thú vị chút nào.

Tống Thanh Chấp: Để tôi nói Thẩm Kí mời, cậu ấy quen nhiều nữ sinh.

Cuối cùng sau khi gọi thì có tổng cộng mười mấy người, Thẩm Kí đi mới người ta bị hỏi là đi chơi vì cái gì thì liền nói là chúc mừng Hứa Tinh Lạc lọt vào top 50, còn có Tống Thanh Chấp bảo vệ được ví trị nhất trường của mình.

Chúc mừng hai người luôn sao?

Nhưng thành tích của Hứa Tinh Lạc vốn là do Tống Thanh Chấp phụ đạo, chúc mừng chung với nhau dường như cũng hợp lý.

Thời gian mọi người bàn bạc với nhau mà quyết định chốt vào tối thứ sáu, địa điểm là do Tống Thanh Chấp quyết định, chuyện cậu đã làm, Hứa Tinh Lạc cũng không có gì không yên tâm, chất lượng chắc hẳn có thể khiến mọi người chơi vui vẻ.

Còn chưa tới tối thứ sáu mà trong nhóm đã vô cùng náo nhiệt.

Chu Giang Minh: Ôi, nếu nếu biết sớm hơn thì tao đã không tiết lộ buổi tối chúng ta ra ngoài dự tiệc, nhiều người hỏi tao có thể thêm một chỗ không.

Tần Thư Thụy: Đệt, mẹ nó mày kiềm chế chút đi, đừng có ồn ào lên để ai cũng biết.

Chu Giang Minh: Lỡ mồm lỡ mồm thôi.

Những người còn lại trong nhóm đều hiểu Chu Giang Minh, dù sao những người tham dự bữa tiệc lần này không hề đơn giản, hai trùm trường, một học bá, quan trọng nhất là học bá. Đây là lần đầu tiên họ học cấp 3 mà gặp được chuyện tốt như có thể tham gia các hoạt động ngoài trường học cùng với Tống Thanh Chấp.

Thành thật mà nói, ai lại không muốn có một vị trí?

Những nữ sinh được Thẩm Kí goi tới tham gia thì lại rất bình tĩnh bởi vì các cô đều là thành viên trong ban cán sự ngày thường hay đi ăn cơm với Tống Thanh Chấp, như vậy cũng tốt, đỡ phải gặp tai tiếng.

Lúc sắp tan học, Lâm Khác tag Hứa Tinh Lạc, yếu ớt nói một câu: Hứa Tinh Lạc, bạn nữ lần trước tỏ tình với mày cũng muốn tới, có được không?

Hứa Tinh Lạc luôn chơi điện thoại sau giờ học, nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, vừa có tin nhắn thì hắn đã xem, vừa thấy liền khó hiểu: Lâm Khác, cô gái đó là họ hàng của mày hay sao mà mày giúp đỡ người ta như vậy làm gì?

Thư Thụy thấy tin nhắn mắc cười muốn chết: Ngôi Sao, cô gái đó đúng là họ hàng nhà ảnh đó, ha ha ha ha ha ha.

Hứa Tinh Lạc cũng mắc cười, mẹ nó, còn có chuyện này: Cá rằng cả thôn nhà tụi mày đều ở lớp 2.

Những người khác nhìn thấy cũng thấy buồn cười, mọi người vây xem chuyện drama của trùm trường nom sảng khoái lắm.

Thẩm Kí: Lạc ca, hay là anh nhận lời đi, trở thành họ hàng với bạn học Lâm trông cũng được lắm mà!

Hứa Tinh Lạc nhanh chóng đáp lại: Em trai, mong em hãy cẩn thận hơn đi.

Mười mấy người trong nhóm đều không hiểu được ý của Hứa Tinh Lạc, chỉ cho rằng Hứa Tinh Lạc đang cảnh cáo Thẩm Kí, nhắc nhớ gã ít chọc hai trùm trường đi, cẩn thận bị đánh.

Tống Thanh Chấp sau khi tan học mới lướt tin nhắn nhóm một lúc, nhìn thấy câu ‘mong em hãy cẩn thận hơn đi’ của Hứa Tinh Lạc thì bật cười khúc khích, chụp màn hình gửi cho Hứa Tinh Lạc: Cậu đang lo lắng cho sự an toàn cá nhân của Thẩm Kí à?

Hứa Tinh Lạc: Chấp ca, cậu mà cũng đọc tin nhắn sao?

Tống Thanh Chấp trực tiếp quay đầu lại đáp: “Ừm, dọn đồ rồi đi nào.”

Lúc bọn họ chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Kí đi phía sau Tống Thanh Chấp, nhỏ giọng hỏi: “Lát nữa trên đường tới đó tao có cần chụp lén tụi mày không?”

“Mày cứ chụp đi.” Tống Thanh Chấp nói.

Các nữ sinh dọn đồ thì chậm hơn bọn chút, đám nam sinh bọn họ gặp nhau ở cổng trường, sau đó chờ nữ sinh tới rồi đi cùng

“Nữ sinh đúng là chậm quá.” Chu Giang Minh nói.

“Rèn luyện ý chí sau này chờ bạn gái đi.” A Đông nói.

Mọi người nói chuyện với nhau, Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp đứng trong đó vẫn rất nổi bật nên họ không dám có hành động thân mật nào, đứng cách nhau nửa cánh tay, thỉnh thoảng lại chạm mắt nhau.

Nhướng mày hoặc là cong môi, mọi thứ xung quanh dường như trở nên không chút quan trọng.

Chỉ cần ở bên nhau, họ có thể đi tới bất kì đâu.

“Tinh, tinh ca…… Tối nay chúng ta có uống rượu không?” Tần Thư Thụy hôm đó bị Hứa Tinh Lạc cảnh cáo thì thương tâm lắm, nhưng dù sao người ta cũng đã nhắc rồi thì cậu ta cũng ngại gọi Ngôi Sao nữa, lỡ may người yêu của Hứa Tinh Lạc cũng gọi hắn như thế thì chẳng phải là cậu ta đang gây rắc rối sao: “Ngày mai là cuối tuần mà, hay là uống chút gì nhé?”

“Làm sao, muốn kính rượu cho tôi à?” Hứa Tinh Lạc nhìn thấy điều gì đó đáng nghi trong hành động của cậu ta: “Tôi sao cũng được, lát nữa cậu hỏi mọi người xem.”

“Không phải.” Tần Thư Thụy nào có dám!

Cậu ta chỉ cảm thấy sau khi uống rượu bầu không khí sẽ rất khác, có một số việc uống rượu phải bạo dạn lên mới dám nói gì.

Lúc này, các cô gái chậm rãi đi tới, khi mọi người tụ tập lại với nhau thì có một chiếc xe buýt chạy tới, hơn chục người reo hò lên xe, mỗi người tìm một chỗ ngồi xuống.

Hứa Tinh Lạc trực tiếp đi thẳng xuống hàng ghế phía sau, ngang ngược chiếm hàng ghế dành cho hai người, duỗi đôi chân dài chặn ngang lối vào để ngăn bất cứ ai bước vào, cho tới khi Tống Thanh Chấp chậm rãi bước tới.

“Ngài cũng chậm quá, tôi cứ tưởng mình phải xuống bế cậu lên đó.” Hứa Tinh Lạc nhẹ giọng nói.

Tống Thanh Chấp mỉm cười, ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ.

Trên xe ồn ào tiếng nói chuyện, hiển nhiên tâm tình các học sinh đang rất tốt, hai người ngồi ở hàng sau cũng tâm tình rất tốt, trong lòng vừa thoải mái lại vừa xúc động.

Nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài qua cửa sổ xe chầm chậm trôi qua, tựa như thời gian.

Để ngăn cản người khác nói chuyện với mình, Hứa Tinh Lạc đeo tai nghe rồi lặng lẽ mò một bàn tay vào trong túi học sinh giỏi.

“……” Tống Thanh Chấp nhận ra điều này, cũng không nhìn hắn mà đút tay vào túi.

Sau khi hai bàn tay đụng phải nhau, trẻ con làm loạn một trận trong túi, cuối cùng mười ngón tay nắm chặt, để im.

Lúc này, Hứa Tinh Lạc bỗng hy vọng những trạm dừng sẽ xa hơn một chút, hắn không biết Tống Thanh Chấp đang nghĩ thế nào, nhưng người từng trải qua như hắn biết rõ, tuổi trẻ thật sự ngắn ngủi, trôi qua cũng chỉ trong một chớp mắt.

Tống Thanh Chấp đang nghĩ thế nào ư?

Rất đơn giản, cậu muốn chiếc xe này chạy đến thiên hoang địa lão.

“Cậu đang nghe gì vậy?” Cậu quay đầu hỏi Hứa Tinh Lạc.

“Nghe đại mấy bài thôi, cậu có muốn nghe không?” Hứa Tinh Lạc tháo một bên tai nghe ra, ra vẻ tùy ý lấy.

Tống Thanh Chấp đưa tay còn lại để nhận, về phần bàn tay không rảnh kia thì còn đang có chuyện ở trong túi.

Giai điệu truyền vào tai khiến cậu kinh ngạc, Hứa Tinh Lạc cũng nghe bài hát ngọt ngào như vậy sao?

“Thật là thiếu nữ.” Tống Thanh Chấp nhướng mày.

“Ừ, dạo đây tôi thích nghe thể loại này.” Hứa Tinh Lạc mỉm cười: “Tâm trạng thay đổi.”

“Ồ?” Tống Thanh Chấp nói: “Là điều gì đã khiến tâm trạng của cậu thay đổi.”

Hứa Tinh Lạc ngoắc ngoắc ngón tay, Tống Thanh Chấp buồn cười, nhưng vẫn ghé tai lại gần.

“Tình yêu đó.” Cậu nghe thấy Hứa Tinh Lạc nói vậy.

Cùng với những bản tình ca ngọt ngào, cảm giác như trời đất trong phút chốc trở nên nhạt màu, chỉ còn lại hơi thở của nhau.

Hình ảnh chỉ dừng lại bốn năm giây, nếu cậu gần thêm chút nữa, người khác sẽ chú ý tới, Tống Thanh Chấp ngồi thẳng lưng, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn phong cảnh trên đường phố.

Có rất ít khoảnh khắc vui vẻ trong cuộc đời cậu, nhưng khoảnh khắc này chắc chắn là một khoảng khắc hạnh phúc nhất.

Sau vài trạm dừng, mười mấy người lần lượt xuống xe đi đến nhà hàng mà Tống Thanh Chấp đã đặt để ăn tối.

Mục đích chính của ngày hôm nay là để chúc mừng sự tiến bộ trong thành tích của Hứa Tinh Lạc, vừa ngồi xuống bàn ăn được một lúc thì hắn đã trở thành trung tâm của sự chú ý, chủ đề nào cũng có thể lôi hắn vào.

Drama trong nhóm ngày hôm nay cũng bị lôi ra nói, ríu ra ríu rít cả một bữa tối khiến cho người trưởng thành đã qua độ tuổi dậy thì như Hứa Tinh Lạc cảm thấy rất phiền lòng.

Càng ngu ngốc hơn đó là đám con gái nói rằng không được uống rượu, vì thế chỉ gọi một thùng soda vị đào hoặc nước ngọt có ga thay cho rượu, Hứa Tinh Lạc bị bọn họ làm cho chẳng biết phải nói gì.

“Sao mọi người cứ phải tôn trọng tôi như vậy? Vai chính ngày hôm nay đâu chỉ có mình tôi,” Hứa Tinh Lạc chỉ Tống Thanh Chấp ngồi cạnh mình: “Cậu ấy cũng là vai chính mà, sao không ai đến mời cậu ấy uống đi?”

“Cậu đừng có đổ cho tôi.” Tống Thanh Chấp giả vờ tránh đi: “Lần này chủ yếu là để chúc mừng sự tiến bộ của cậu, tôi chỉ là nhân vật phụ thôi.”

“Đúng đó, Hứa Tinh Lạc cậu uống đi,” lớp phó Giang Linh Lung cầm một ly nước ngọt có ga đưa qua: “Tống Thanh Chấp một năm lấy bao nhiêu cái đứng nhất trường cậu ấy đã quen rồi. Tớ kính cậu, chúc cậu thi thử lần thứ hai không ngừng cố gắng!”

Hứa Tinh Lạc cũng khờ luôn nghĩ thầm, haizz, có lẽ đây là bữa tiệc của học sinh cấp 3, đúng là mới lạ.

“Lớp phó, cảm ơn cậu nhé, tôi cũng chúc cậu ngày một giỏi giang,” Hứa Tinh Lạc lau mặt, cầm lon nước ngọt: “Càng tiến thêm một bước!”

“Em thì sao em thì sao?” Tần Thư Thụy đứng lên: “Anh cũng không thể không nể mặt em chứ!”

“Cút.” Hứa Tinh Lạc chỉ có một chữ dành cho cậu ta.

Uống lon soda vị ngớ ngẩn này một lon là đủ rồi, uống nữa thì trông ngốc lắm có được không?

“Vậy cậu cũng phải cho tôi mặt mũi chứ nhỉ?” Nhưng lại không nghĩ tới, vừa mới mắng im được Tần Thư Thụy, ngay sau đó Tống Thanh Chấp đã cầm lon soda nói với hắn.

Con mẹ nó?

Hứa Tinh Lạc không thể tin được nhìn Tống Thanh Chấp với vẻ mặt ‘ngài có chuyện gì ư?’.

Hắn mở miệng làm khẩu hình từ chối, đối phương nhướng mày, không đồng ý cũng không tha cho hắn.

“Chấp ca, đừng mà, muốn uống thì lần sau chúng ta uống.” Hứa Tinh Lạc nói.

Soda thì thôi đi, trông khờ quá.

“Làm sao, hôm nay thì không được à?” Tống Thanh Chấp chọc chọc hắn bằng lon soda: “Cậu lọt vào top 50 thì tôi không xứng được uống với cậu sao?”

“Mẹ nó, như vậy mà có thể từ chối sao?” Thẩm Kí vừa nghe liền cảm thấy bất bình thay cho Chấp ca của gã! Khí phách hiên ngang nói tiếng người: “Hứa Tinh Lạc, Chấp ca của tao dạo đây đều dạy kèm cho mày, không có công lao cũng có khổ lao, mày như vậy thì có đúng không hả?”

“Thẩm Kí đừng nói như vậy.” Tống Thanh Chấp chớp mắt, cười: “Chuyện này thật sự không phải công lao của tao, là nhờ thiên phú của bạn học Hứa rất tốt.”

Nghe cái lời nhảm nhỉ này, tên khốn này muốn hố ai đây! Hứa Tinh Lạc cũng không do dự, trừng mắt với Tống Thanh Chấp một cái, sau đó cầm lấy lon soda chạm một cái với đối phương, nghiến răng nghiến lợi: “Uống một ngụm đi, soda ngay đây này.”

“Được.” Tống Thanh Chấp buồn cười muốn chết, cầm lon soda nhìn hắn cùng uống.

Ngoài ăn uống, nơi này còn có thiết bị hát karaoke, ăn xong các cô gái đều hát.

Mấy nam sinh ngu ngốc thì chơi kéo búa bao, đánh bài, còn có một bàn chơi mạt chược.

Cũng đỉnh ghê, muốn chơi gì thì chơi cái đấy.

“Tôi ra ngoài một lát.” Hứa Tinh Lạc không chơi bài cũng không chơi mạt chược, hắn nói với Tống Thanh Chấp một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài, ý của hắn là lát nữa đối phương cũng ra ngoài luôn đi.

“Ừ.” Tống Thanh Chấp trong lòng biết rõ, cong mắt cười.

Nhìn Hứa Tinh Lạc bước ra ngoài, cậu uống một ngụm trà, lại cầm theo hai cục xí muội, rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Ở cuối hành lang có một khu vườn nhỏ ngoài trời, nơi du khách có thể uống rượu, được trang trí rất đẹp mắt.

Hứa Tinh Lạc tìm một góc ngồi, hóng gió một lát thì muốn hút một điếu thuốc, không phải là do khó chịu, mà là do miệng hắn ngứa.

Nhưng hắn không có mang, đang muốn nhìn xem có người tốt nào hay không thì thấy Tống Thanh Chấp đi tới.

Hứa Tinh Lạc cảm thấy may mắn, may mắn vừa rồi hắn không làm theo ý mình, nếu không sẽ không tránh được việc bị dạy dỗ.

“Đến rồi à?” Hắn ho nhẹ một tiếng.

“Xem cậu kìa, lại thấy thèm thuốc lá rồi sao?” Tống Thanh Chấp đến gần: “Tôi có mang cho cậu viên xí muội.”

“Hả, ok.” Trong miệng có cái gì còn tốt hơn không có, Hứa Tinh Lạc nhìn viên kẹo xí muội trong tay đối phương định đưa tay ra nhận lấy.

Tống Thanh Chấp lại ném cục xí muội vào miệng mình, ngả ngớn nhìn hắn: “Còn muốn không?”

Má nó?!

Hứa Tinh Lạc không nói hai lời, nắm lấy cổ áo Tống Thanh Chấp hôn cậu.

Tuy mục đích ban đầu là cục xí muội trong miệng đối phương, nhưng một khi hai bên tiếp xúc, xí muội lại trở thành đồ chơi, ra vào trong miệng nhau.

“Cục này hơi mặn nhỉ.” Tống Thanh Chấp bật cười.

“Nhưng cậu rất ngọt.” Hứa Tinh Lạc li3m khóe miệng, tiếp tục hôn cậu.

Ở trong phòng, Tần Thư Thụy muốn tìm Hứa Tinh Lạc nói chút chuyện thì nhận ra hắn không có ở trong phòng.

Khi cậu ta tìm thấy khu vườn ngoài trời này, mặc dù ánh sáng có hơi tối nhưng cậu ta thề rằng mình không nhìn nhầm, một trong hai bóng người đang ôm hôn nhau kia chính là Hứa Tinh Lạc mà cậu đang tìm.

Tác giả có lời muốn nói: Thụy: Người thích tôi đang yêu đương với anh em của tôi, wtf!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.