Lương Nhạn Thành và Phó Tinh ly hôn khi Lương Tùng Đình mới tròn mười tuổi.
Hai người chia tay trong êm đẹp, lý do là tình cảm phai nhạt vì chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Do Lương Nhạn Thành muốn giành quyền nuôi con nên Phó Tinh bèn để lại căn hộ ba phòng ở cho hai ba con họ.
Phó Tinh là người phụ nữ mạnh mẽ độc lập, sau khi ly hôn không bao lâu thì bà được chuyển công tác sang vị trí mới ở một thành phố khác, hầu như tháng nào cũng về gặp Lương Tùng Đình một lần.
Gia đình tan vỡ không gây tác động xấu đến Lương Tùng Đình. Hắn lớn lên khỏe mạnh, kính trọng và hiếu thảo với cả ba lẫn mẹ, tình cảm cũng không quá lệch về bên nào. Ba dành nhiều thời gian ở bên cạnh hắn hơn còn mẹ lại là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho hắn, vậy nên Lương Tùng Đình không hề có vấn đề về tâm lý như những đứa trẻ có ba mẹ ly dị hay gặp phải.
Cảm xúc của hắn ổn định, suy nghĩ tích cực, tuy từ nhỏ tới lớn không phải là kiểu người hướng ngoại thích xã giao nhưng cũng quen biết khá nhiều bạn bè hợp cạ cùng chí hướng, đến nay vẫn thường hay qua lại.
Quan hệ giữa Lương Tùng Đình và Phó Tinh giống như bạn bè hơn là mẹ con. Khi hắn come out vào năm hai đại học, người đầu tiên hắn nói không phải Lương Nhạn Thành mà là Phó Tinh vì hắn hiểu rõ bà, hắn cảm thấy mẹ mình rất nhạy bén, có lẽ bà đã phát hiện ra xu hướng tính dục của hắn từ lâu rồi, cho dù hắn không nói thì trong lòng bà vẫn luôn hiểu rõ.
Sau khi Lương Tùng Đình và Úc Thanh Chước chính thức ở bên nhau, hắn còn từng dẫn anh đi ăn cơm với Phó Tinh.
Phó Tinh làm việc ở cơ quan điều tra tội phạm công nghệ, là chuyên gia phân tích và lần theo dấu vết nên mắt nhìn của bà rất tinh tường. Ăn cơm xong Lương Tùng Đình ngả bài với Phó Tinh, nói rằng bản thân đã phải lòng Úc Thanh Chước nhiều năm, chưa từng yêu ai sâu đậm như anh cả.
Bà nghe xong chỉ nói một câu mà đến nay Lương Tùng Đình vẫn nhớ rõ mồn một.
Phó Tinh nói, Úc Úc của con có tính cách khó lường, kiểu người này không dễ dàng nắm bắt, con phải chuẩn bị tâm lý trước.
Lương Tùng Đình ngồi trên tàu cao tốc đến Thiên Tân, nhìn màn đêm đen như mực bên ngoài bỗng dưng nhớ tới những lời này.
Úc Thanh Chước đã trả lời tin nhắn chúc ngủ ngon của hắn, là một tin nhắn thoại: Anh Đình, em đi ngủ đây, anh cũng ngủ ngon ạ. Khi nào anh tới bệnh viện thì báo em một tiếng, chú ý an toàn nhé.
Hai người làm lành cùng lắm mới được một hai tiếng, vậy mà đã bắt đầu quấn nhau.
Lương Tùng Đình giơ điện thoại dí sát vào tai, có cái tin ngắn ngủn mà nghe lại hai lần.
Giao diện app lại báo có thêm một tin nhắn, lần này Úc Thanh Chước đổi thành tin nhắn chữ: Nếu anh cảm thấy cô Phó khó chấp nhận hoặc là chưa tới lúc thích hợp thì đừng nhắc đến em trước mặt cô.
Bất cứ người mẹ thương con nào đều sẽ không chấp nhận con của mình quay lại với người đã từng bỏ nó tận bảy năm, huống chi tình hình gia đình anh còn vô cùng rắc rối, mẹ Úc và ba Lương có tư tình với nhau, điều nào cũng có thể khiến anh không đạt tiêu chuẩn trong mắt bà.
Úc Thanh Chước thực sự không muốn tình yêu này gặp thêm sóng gió nữa, cũng không muốn Lương Tùng Đình và mẹ nảy sinh mâu thuẫn vì anh. Bây giờ chỉ cần là việc có liên quan đến Lương Tùng Đình thì anh đều sẽ cân nhắc rất nhiều trước khi ra quyết định.
Nhưng sự lo lắng và rụt rè của anh chỉ khiến lòng hắn càng đau hơn.
Lương Tùng Đình không hề do dự, lập tức trả lời anh: Vợ đừng nghĩ nhiều, có anh ở đây mà.
Hắn không thể đồng ý với yêu cầu của Úc Thanh Chước là không nhắc đến tên anh trước mặt mẹ, hai người đã chính thức quay về bên nhau nên Úc Thanh Chước xứng có một thân phận, càng xứng đáng nhận được sự chúc phúc từ gia đình.
Khi Lương Tùng Đình đến bệnh viện Phó Tinh vẫn chưa ngủ, bà nằm trong phòng bệnh đôi, giường bên cạnh còn trống, vậy nên hai mẹ con nói chuyện cũng không cần phải để ý người khác.
Hắn kéo ghế đến ngồi cạnh giường, nhanh chóng lật xem bệnh án trên tay rồi hỏi bà: “Mẹ đã uống metoclopramide chưa?” Đây là thuốc chống trào ngược dạ dày.
Phó Tinh đã gần sáu mươi tuổi, tuy bình thường bà ít khi đau ốm nhưng vừa trải qua một đêm dài giày vò nên trông rất mệt mỏi. Bà gật đầu, bảo mình đã uống rồi nói tiếp: “Y tá bảo sau khi uống thuốc sẽ khá mệt nhưng bây giờ mẹ chưa buồn ngủ lắm, chắc là thấy con đến nên tinh thần tốt hơn.”
Dứt lời bà nắm lấy tay hắn.
Lương Tùng Đình để yên tay cho bà nắm, vừa lúc nhận được điện thoại của ba dượng gọi tới.
Ba năm trước Phó Tinh tái hôn, ba dượng Trần cũng làm trong hệ thống cơ quan điều tra, ông nhỏ hơn Phó Tinh hai tuổi, vẫn chưa về hưu nên thường xuyên đi đây đó công tác. Thế nhưng tình cảm giữa hai người rất tốt, có được tiếng nói chung và thấu hiểu lẫn nhau. Lương Tùng Đình cũng rất mừng cho hôn nhân của họ.
Nghe điện xong hắn đặt di động lên trên tủ đầu giường rồi càu nhàu với bà: “Mẹ không nấu được cơm thì đừng làm lung tung chứ, trước khi đi công tác chú Trần đã gói sủi cảo cho mẹ cất ở trong tủ lạnh, mẹ không thể ăn đồ mà chú làm sẵn để tiết kiệm thời gian sao?”
Phó Tinh không thể nấu cơm, đây là bug duy nhất của bà.
Ở trước mặt con trai nên Phó Tinh cũng không cố chấp, gật đầu thừa nhận: “Tự dưng buổi tối mẹ muốn ăn món khác, không ngờ lọ gia vị đó đã hết hạn lâu vậy.”
Lương Tùng Đình nhét tay Phó Tinh vào trong chăn, hạ thấp đầu giường xuống để cho bà nghỉ ngơi, “Sáng mai mình xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, đợi khi nào chú Trần quay về con mới đi.”
Đến lúc này Phó Tinh mới cảm thấy mệt mỏi, bà hỏi Lương Tùng Đình: “Con thu xếp công việc bên kia chưa?”
Hai năm gần đây Lương Tùng Đình rất bận, cách mấy tháng Phó Tinh sẽ đến Bắc Kinh một chuyến để thăm hắn, không đành lòng để hắn tốn thời gian lặn lội về đây.
Lương Tùng Đình trả lời: “Con làm việc từ xa cũng được, không sao đâu ạ.”
Phó Tinh nhìn con trai cao ráo đứng bên cạnh mép giường, nghĩ đến chuyện đã đêm muộn mà con vẫn đến chăm sóc mình thì lòng không nhịn được, đột ngột hỏi: “Con quay lại với thằng bé Thanh Chước rồi đúng không?”
Dạo này Lương Tùng Đình có nhắc đến chuyện tình cảm của mình với Phó Tinh, vậy nên hắn trả lời không do dự: “Đúng ạ.” Sau đó dừng lại một lát mới nói tiếp, “Mẹ, bây giờ mình không nói chuyện này.”
Phó Tinh vốn đã đoán trước được, bà nghe xong thì khẽ thở dài.
Lương Tùng Đình đi ra tắt đèn phòng rồi lại quay về ngồi xuống chiếc ghế dựa. Phó Tinh muốn hắn về nhà ngủ nhưng hắn không đồng ý, “Khi nào mẹ truyền nước xong rồi con đi.”
Bệnh viện này không xa chung cư của Phó Tinh, chờ khi bà ngủ rồi thì Lương Tùng Đình có thể về nhà nghỉ ngơi mấy tiếng rồi sáng mai lại tới đón mẹ xuất viện.
Hai mẹ con không nói gì nữa, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng nước tí tách chảy xuống trong ống truyền.
Một lúc sau, khi Lương Tùng Đình cho rằng Phó Tinh đã ngủ thì bỗng nghe giọng bà vang lên, “Tùng Tùng, tình yêu và hôn nhân giữa mẹ và ba con đã không thể trở thành tấm gương tốt cho con, năm ấy ba mẹ quyết định kết hôn quá qua loa, khi ly hôn cũng không bận tâm đến cảm nhận của con, vậy mà trong chuyện tình cảm con vẫn một lòng một dạ khiến người làm mẹ đây vừa tự hào vừa cảm thấy chua xót.”
Lương Tùng Đình mỉm cười, nói với bà: “Mẹ, Thanh Chước cũng một lòng, bọn con xa nhau mấy năm nay là vì em ấy có chuyện khó nói.”
Phó Tinh không phải kiểu người nhiều chuyện hay lo gần lo xa, nhưng bà vẫn nhớ rõ Lương Tùng Đình đã trải qua năm ba nghiên cứu sinh khó khăn như thế nào. Úc Thanh Chước có thể gây ảnh hưởng lớn đến vậy với Lương Tùng Đình, cho dù là người hiểu rất rõ con trai như bà cũng không khỏi nghĩ lại mà sợ.
Bệnh viện cũng không phải nơi phù hợp để nói tiếp, cuối cùng bà lên tiếng: “Mẹ tin tưởng phán đoán của con.”
Lương Tùng Đình rướn người về trước rồi vươn tay ra, đặt lên mu bàn tay của mẹ cách lớp chăn.
***
Trong mấy ngày cuối năm, những việc mà Úc Thanh Chước và Lương Tùng Đình gặp phải đều vượt ngoài dự đoán của bọn họ.
Lương Tùng Đình đi chăm sóc Phó Tinh nhưng vẫn luôn duy trì liên lạc với Úc Thanh Chước. Sáng ba mươi hắn gọi video cho anh, lúc ấy Úc Thanh Chước mới thức dậy không lâu, trước khi nhận được điện thoại của Lương Tùng Đình thì anh vừa nghe điện của Úc Tô.
Lương Tùng Đình ngồi trong phòng bếp tràn ngập ánh nắng gọi video với anh, Úc Thanh Chước biết hắn đang ở nhà, khi nói chuyện không khỏi hơi do dự.
Anh hỏi: “Cô Phó đỡ chưa anh?”
“Khá hơn nhiều rồi.” Hắn nói xong thì vừa cười vừa hỏi Úc Thanh Chước, “Có muốn chào mẹ anh một tiếng không?”
Đôi mắt anh mở lớn, muốn bảo hay là thôi nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng được.
Lương Tùng Đình biết anh đang lo lắng điều gì, hắn an ủi: “Chuyện mẹ anh nên biết đều đã biết cả rồi, em cứ chào hỏi đi.” Dứt lời hắn cầm di động đi ra phòng khách nói với Phó Tinh, “Mẹ, con đang gọi điện với Thanh Chước, mẹ có muốn gặp em ấy không?”
Di động được chuyển cho Phó Tinh. Bà cũng không qua loa, đeo kính lên rồi nghiêm túc đánh giá chàng trai trên màn hình.
Trong video Úc Thanh Chước mặc áo len sáng màu, trông có vẻ gầy hơn lúc anh hai mươi tuổi nhưng mặt mày lại trổ mã đẹp trai hơn ngày đó.
Anh gọi một tiếng cô Phó rồi nói tiếp: “Lần này cháu không đi cùng anh Đình về thăm cô được, mong là sang năm sẽ có cơ hội ạ.”
Tuy chỉ một hai câu nhưng đã đủ để Phó Tinh cảm thấy Úc Thanh Chước khác hẳn với ấn tượng trước kia của bà.
Phó Tinh cũng không làm khó anh, hôm qua bà đã nói chuyện với con trai về Úc Thanh Chước, thái độ của Lương Tùng Đình rất cương quyết, bà chỉ có duy nhất một đứa con trai này nên hiểu rõ mọi lựa chọn của hắn.
Phó Tinh trò chuyện vài câu qua video với Úc Thanh Chước, tuy không quá thân thiết nhưng bầu không khí cũng xem như hòa thuận. Lương Tùng Đình vẫn luôn ngồi cạnh bà, góc quay của camera trước có hạn, thỉnh thoảng hắn còn nghiêng đầu về phía Phó Tinh để Úc Thanh Chước có thể nhìn thấy mình.
Vài phút sau điện thoại quay trở về tay Lương Tùng Đình, hắn mỉm cười với Úc Thanh Chước đang ngồi thẳng lưng ở bên kia màn hình, khen anh: “Ngoan quá đi.”
Úc Thanh Chước không trả lời hắn, đến khi Lương Tùng Đình đi vào phòng bếp thì anh mới nhẹ nhàng thở một hơi dài, nói: “Anh Đình vất vả rồi.”
Có thể khiến Phó Tinh đối xử thân thiện với anh như vậy, chắc chắn là hắn đã nói không ít điều tốt đẹp về anh.
Ánh mặt trời rực rỡ bao trùm gian bếp, dưới ánh nắng, đường nét gương mặt của Lương Tùng Đình dường như không còn sắc bén lạnh lùng như ngày thường. Giọng của hắn không lớn, chắc là không muốn để mẹ ở cách vách nghe được, chầm chậm nói: “Úc Úc, em xứng đáng mà.”
Úc Thanh Chước ngẩn người, sau đó anh cầm điện thoại lên quay camera về phía bức tường trắng bên cạnh, chỉ nghe giọng nói anh truyền tới, “Anh Đình, em muốn cúp máy.”
Anh không chịu nổi sự nhạy cảm của chính bản thân mình. Anh không khóc, nhưng đã xúc động sắp rơi nước mắt rồi.
Câu tiếp theo của Lương Tùng Đình mang theo ý cười, “Đêm nay chú Trần về rồi, ngày mai anh về ăn giao thừa với em.”
Một lúc sau Úc Thanh Chước mới quay camera về lại mặt mình, trả lời rất nghiêm túc: “Không thì anh đón năm mới với cô Phó rồi hẵng về.”
Lương Tùng Đình hỏi: “Nhớ anh không?”
Úc Thanh Chước thật thà đáp: “Nhớ lắm, nhớ đến mức sắp phát điên.”
“Vậy thì anh sẽ về.” Hắn nói không chút do dự.
Hai người trò chuyện thêm một lát, trước khi ngắt máy Lương Tùng Đình đột nhiên hỏi một câu: “Hai ngày này ở nhà có chuyện gì không?”
Hắn chỉ thuận miệng hỏi nhưng Úc Thanh Chước lại hơi khựng người lại, hai giây sau mới nói: “Không, được nghỉ là ngày nào em cũng dậy muộn để ngủ bù thôi à.”
Nếu không phải đang cách một màn hình di động thì chắc chắn Lương Tùng Đình sẽ lập tức nhận ra Úc Thanh Chước nói dối.
Úc Tô vừa về nước, đêm nay anh có bữa cơm với cả nhà chị gái nhưng anh không định nói với Lương Tùng Đình. Nếu nói ra thì khả năng cao là hắn sẽ vội vàng quay về, vốn dĩ hắn muốn ăn một bữa đoàn viên với mẹ và ba dượng, bây giờ mà đổi thành bữa cơm nhà họ Úc thì không hay chút nào.
Úc Thanh Chước không muốn ném cho hắn vấn đề nan giải này, vì thế lựa chọn không nói cho hắn biết.
Buổi tối Úc Thanh Chước đặt bàn trong phòng riêng ở nhà hàng Tụy Hoa, bữa ăn không chỉ có gia đình chị gái mà còn mời cả Triệu Sĩ Minh. Vừa lúc Triệu Trạch Như cũng về Bắc Kinh đón năm mới, y dẫn theo bạn gái cùng ba mẹ tới dự tiệc, mọi người cùng ngồi quanh bàn tròn nên bầu không khí rất náo nhiệt.
Úc Tô biết anh và Lương Tùng Đình đã làm lành nhưng lần này cô về vẫn chưa được gặp hắn, đêm nay liên hoan cũng vắng mặt nên không khỏi tiếc nuối.
Triệu Trạch Như vào phòng, nhìn quanh một lượt rồi cũng hỏi anh với vẻ mặt kinh ngạc: “Sao thế này, vẫn đang theo đuổi hả? Lần trước tôi bảo người ta tới quán karaoke đón cậu ý, tôi cảm thấy anh ấy không khó đối phó đến vậy đâu.”
Úc Thanh Chước đã quen nghe cậu bạn càm ràm, anh không phản bác mà chỉ nói: “Thôi thôi thôi, anh Đình của tôi là tốt nhất nhưng mỗi cái là khó theo đuổi lắm, cho dù có phải theo đuổi ảnh cả đời thì tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
Triệu Trạch Như nghe giọng điệu thoải mái và gương mặt tươi cười của anh thì cảm thấy chắc hẳn hai người đã về bên nhau rồi, lúc này mới yên lòng cười hì hì, hỏi tiếp: “Tí nữa anh Lương mới đến à?”
“Hôm nay không tới được, anh ấy không ở Bắc Kinh. Cậu không phải gấp, sau này sẽ tìm cơ hội cho hai người gặp mặt.”
Giao tình giữa nhà họ Triệu và nhà họ Úc đã kéo dài hai thế hệ, Triệu Sĩ Minh nhìn Úc Tô và Úc Thanh Chước từ nhỏ đến lớn nên bữa cơm này chẳng khác nào tiệc gia đình, bầu không khí vui vẻ, dù là già hay trẻ đều trò chuyện vô cùng thoải mái không giữ kẽ.
Úc Thanh Chước là người duy nhất đến một mình, không tránh khỏi bị Úc Tô và Triệu Trạch Như trêu chọc.
Tâm trạng anh rất tốt, dù bị ghẹo thế nào cũng một mực bênh vực anh Đình của mình rồi ôm hết mấy điều không tốt vào người.
Đến khi nhân viên mang món cuối cùng lên thì Triệu Trạch Như lại rót thêm một chén rượu nữa cho Úc Thanh Chước, vừa rót vừa không quên bỏ đá xuống giếng, “Nhìn cậu đi, tôi muốn bắt cậu uống thêm vài chén nữa nhưng lại sợ chẳng có ai đưa cậu về nhà đấy.”
Lời vừa dứt thì cửa phòng lại mở ra lần nữa, mọi người đều nghĩ là nhân viên phục vụ nên không ai để ý, chỉ có mẹ Triệu ngồi ở vị trí đối diện cửa hô lên: “Ồ, cháu là… Tùng Đình nhỉ?”
Úc Thanh Chước sững người, anh vừa cầm chén rượu bằng sứ trắng lên đã lập tức thả xuống, vội vàng quay đầu nhìn.
Lương Tùng Đình khoác áo dạ tweed, đẩy cửa đi vào mang theo cái lạnh từ bên ngoài.
Hắn nhìn về phía Úc Thanh Chước rồi mới rời mắt nhìn mọi người đang ngồi trong phòng ăn một lượt, nhanh nhẹn đáp: “Ngại quá, cháu đến muộn.” Sau đó hắn đi tới bắt tay với Triệu Sĩ Minh, học theo Úc Thanh Chước gọi ông là chú Minh, tiếp đến quay về phía mẹ Triệu gật đầu hỏi thăm. Cả chuỗi hành động đều cực kỳ bình tĩnh tự nhiên.
Úc Thanh Chước vẫn còn đang ngơ ngác, anh do dự đứng lên rồi lại không biết mình nên làm gì, hoàn toàn không hiểu sao Lương Tùng Đình bỗng xuất hiện ở đây.
Lương Tùng Đình sải bước đi tới định chào hỏi Úc Tô nhưng lại bị Triệu Trạch Như chặn lại mời uống một chén trước. Hắn không nhận ly rượu y vừa rót mà thuận tay cầm lấy chén rượu kia của Úc Thanh Chước, ngửa đầu uống cạn rồi cởi áo khoác ra, ngồi xuống bên cạnh anh.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn lên hai người bọn họ. Khí thế của Lương Tùng Đình rất mạnh, hắn thong dong bình thản, cũng không ngại thể hiện hành động ở trước mặt mọi người, duỗi tay nhéo gáy Úc Thanh Chước cười nói: “Chuyện chúng mình về nhà sẽ nói sau.”
Gạt hắn đón khách khứa ăn mảnh, Lương Tùng Đình sẽ không để anh yên.