Eo Đằng Cận vẫn còn hơi bủn rủn, lúc đi đứng bẹn đùi và mông đều đau âm ỉ. Nếu làm thêm một đêm nữa thì ngày mai nhất định sẽ không đi học được.
Nhưng thấy Xà Cương khó chịu như vậy cậu cũng không yên tâm về nhà.
Cậu rất lo cho tình trạng sức khỏe của hắn, cố dằn xuống ý định chạy trốn rồi hít sâu một hơi, đi theo nam sinh vào phòng ngủ. Đã là người yêu thì cậu phải chịu trách nhiệm chăm sóc Xà Cương thật tốt.
“Sao lại to quá vậy?” Mặc dù hai ngày nay mông Đằng Cận đã ăn chim Xà Cương rất nhiều lần nhưng khi hắn cởi khăn tắm ra, cậu vẫn nhịn không được xuýt xoa, “Thật chẳng công bằng tí nào, to hơn tớ, còn……”
Xà Cương cởi quần cậu ra nói: “Công bằng mà, giờ tụi nó thuộc về cậu hết rồi còn gì.”
Chờ cậu lột sạch đồ, Xà Cương lập tức đè lên.
Nhưng khác với ý nghĩ của Đằng Cận, đối phương không vội banh chân cậu ra mà chỉ đơn thuần ôm cậu, luồn đầu lưỡi trơn trượt cạy môi cậu rồi hôn cậu đắm đuối. Hai côn th*t cứng rắn cọ tới cọ lui trên bụng cậu, đốt cháy da thịt trần trụi của cậu để lại vết nước dâm mỹ.
Lưỡi Xà Cương rất dài nên có thể linh hoạt cuốn lấy lưỡi cậu, khi luồn vào hết có thể lấp đầy cổ họng cậu. Lưỡi cậu bị đối phương đoạt lấy, bị mút vào hơi tê tê, nước bọt tiết ra không cách nào nuốt xuống, Xà Cương sẽ nghiêng mặt ngậm trọn môi cậu rồi uống nước bọt của cậu như nhấm nháp đồ ngọt.
Răng nanh bỗng nhiên cắn rách một vết nhỏ trên lưỡi làm cậu kêu lên vì đau, đang định quay mặt đi thì bị đối phương cản lại rồi tỉ mỉ liếm láp vết thương. Máu nhanh chóng ngừng chảy, cơn đau biến mất, trên mặt lưỡi như có một vũng đường nóng hổi tan chảy, nước ngọt chảy dọc cổ họng xuống dạ dày làm bụng cậu cũng từ từ nóng lên.
Đằng Cận đã dần học được cách hít thở trong lúc hôn nhưng đôi khi nam sinh ấn đầu cậu hôn quá lâu, cậu vẫn bị choáng váng vì thiếu dưỡng khí.
Cậu đã toát rất nhiều mồ hôi nhưng thân thể Xà Cương vẫn lạnh buốt.
Khi ôm nhau tựa như tảng băng cực lạnh rơi vào sóng nhiệt, hơi nước mù mịt bốc lên trong nháy mắt, hương vị ngọt ngào của tình dục tràn ngập mũi miệng cậu, phá hủy khả năng suy nghĩ của cậu.
Họ trao đổi nước bọt hết lần này đến lần khác.
Độc tố lan tràn trong máu Đằng Cận với tốc độ không thể ngăn cản, cậu không hề hay biết mà còn quặp chân quanh eo đối phương, chủ động đưa lỗ nhỏ ướt mềm đến dưới côn th*t của hắn rồi ưỡn eo lên nhưng chỉ nuốt được đầu nấm khổng lồ, khi thả lỏng lỗ nhỏ bên dưới lại phun nó ra.
Xà Cương vừa xoa nắn bắp đùi cậu vừa ưỡn lưng tiến vào cậu.
Giường rung lên kẽo kẹt, khi đâm vào chỗ sâu, cậu há to miệng thở dốc, nước mắt trên mặt hòa cùng mồ hôi chảy vào tóc mai của cậu.
Làm xong hai lần Đằng Cận mới tìm lại được chút ý thức, hoảng hốt mở mắt ra đối diện với con ngươi thẳng đứng màu vàng sẫm của loài rắn.
Trong phòng ngủ không bật đèn khiến con ngươi Xà Cương càng sáng hơn bình thường, giống hệt cạm bẫy khiến người ta hoa mắt lú lẫn, dẫn dụ cậu rơi vào vực sâu dục vọng không cách nào thoát ra. Lớp vảy mỏng phản chiếu ánh sáng nguy hiểm lan từ mặt xuống bụng, cậu thở hổn hển ôm tấm lưng rắn chắc của Xà Cương rồi vuốt ve lớp vảy lạnh buốt trơn láng trên vai hắn, muốn hấp thụ hơi lạnh từ cơ thể hắn để dập tắt lửa dục đang dâng cao của mình.
Ánh mắt chăm chú của kẻ săn mồi khiến thân thể Đằng Cận run rẩy theo bản năng nhưng độc tố đã làm tê liệt thần kinh cậu, khiến cậu không cảm nhận được bất kỳ đau đớn hay nguy hiểm nào. Khi bị cuốn vào thân rắn khổng lồ, cậu cũng không hề giãy dụa mà hoàn toàn chìm đắm vào tình dục mãnh liệt này.