Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 1: Thế giới về hưu



“Ký tên ở đây, hợp đồng lập tức có hiệu lực.”

1

Khuôn mặt Yến Song trầm xuống, cặp kính gọng dày kết hợp với tóc mái che khuất hơn nửa khuôn mặt, ăn mặc giản dị ngồi trong một nhà hàng sang trọng có vẻ không ăn khớp cho lắm.

Bàn tay trắng gầy hạ xuống mặt bàn thăm dò, đặt lên hợp đồng trên mặt bàn rồi chậm rãi nhấc lên, “Tôi có thể xem lại chút không?”

Viền kính gọng bạc lóe lên ánh kim sắc bén, giọng Ngụy Dịch Trần lạnh nhạt: “Cứ tự nhiên.”

Trong hợp đồng dày đặc toàn chữ là chữ, Yến Song còn chưa cho được chữ nào vào đầu, ánh mắt đã tập trung hết vào cái tên trên hợp đồng.

– ——“Hợp đồng chủ tớ”.

Yến Song: Nực cười.

“Xin lỗi nhiều, dữ liệu bị chậm một chút” âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, “Thời gian tạm dừng, cập nhật nội dung kịch bản, hoàn thành 100% cập nhật.”

Âm thanh trang sách sột soạt lật qua trong đầu ập tới như sóng biển, tất cả nội dung kịch bản trong cuốn sách đánh úp vào não Yến Song.

Cốt truyện là như vậy—–

Tần Vũ Bạch, một nguời đàn ông có tính chiếm hữu biế.n thái đối với Tần Khanh- “em trai ruột” khác cha khác mẹ của mình, vô tình lại phát hiện Yến Song có ngoại hình giấu sau chiếc kính mắt cực kỳ giống với Tần Khanh, mà Yến Song là một cậu sinh viên vừa nghèo khổ lại ngây thơ, hiển nhiên rơi bào bẫy của Tần Vũ Bạch không chút bất ngờ, cũng vì thế mà mắc nợ một khoản kếch xù.

5

Trong lúc Yến Song cùng đường vì trả nợ, Tần Vũ Bạch từ trên trời giáng xuống tự biên tự diễn, dùng hợp đồng chủ tớ yêu cầu Yến Song làm người hầu tùy hắn sử dụng trong vòng 1 năm.

Yến Song không còn cách nào khác, đành đồng ý với yêu cầu của Tần Bạch Vũ, ký vào hợp đồng chủ tớ. Quan trọng là, hợp đồng này cho Tần Bạch Vũ toàn quyền chi phối thân thể và thời gian của Yến Song.

Vì vậy, ngay ngày hôm đó tại khách sạn, Tần Vũ Bạch đưa Yến Song đi làm chuyện không thể miêu tả, cảnh tượng cực kỳ *beep beep* và đẫm máu.

1

Yến Song không nhịn được cắt ngang, “Nội dung cốt truyện này cũ lắm luôn rồi đó!”

Hệ thống: “Đây là kịch bản ngẫu nhiên thôi.”

Yến Song: “………” Được lắm, quả nhiên về hưu không phải chuyện dễ dàng như vậy. Thấy y sắp được về hưu, nên cố ý sắp xếp cho y cái loại sách cũ nát không biết là bị chôn vùi từ bao giờ này, bằng chứng* cục xuyên sách không có chuyện về hưu.

(*)Nguyên văn là 石锤 (thạch chùy): ngôn ngữ mạng chỉ tiếng búa thẩm phán gõ xuống khi định tội.

Có điều chỉ là văn hết thời thôi, căn bản không thể cản bước y về hưu đâu nhé.

Thắc mắc xong rồi!

Yến Song: “Mày tiếp tục đi.”

Một lúc sau, tại khách sạn, Tần Vũ Bạch bắt đầu cùng Yến Song làm chuyện không thể miêu tả mãi không biết đủ, sau đó đưa Yến Song về nhà với thân phận người hầu, để người tình với ánh trăng sáng mình không chiếm được kia sống chung dưới một mái nhà.

Một mặt Tần Vũ Bạch không chống lại được cám dỗ đối với thân thể Yến Song, suốt ngày ở Tần gia làm mấy chuyện không biết xấu hổ với Yến Song, xuất phát từ ý tưởng biế.n thái nào đó, chuyện Tần Vũ Bạch thích nhất chính là lôi kéo Yến Song xxx ở phòng vẽ tranh của Tần Khanh.

Mà thể chất của Yến Song này cũng cực kỳ tà đạo, chính là lần đầu tiên đau lần thứ hai sướng lần thứ ba thì “muốn muốn muốn”.

1

Ngày ngày đêm đêm liên tục đủ loại làm này làm kia đột phá cực hạn cùng Tần Vũ Bạch, Yến Song không thể kiềm chế mà yêu người đàn ông hàng to- nhiều tiền- bá đạo Tần Vũ Bạch này, sau khi kết thúc hợp đồng, cam tâm tình nguyện là.m tình nhân bí mật của hắn ta.

1

Trong lòng Yến Song, khoảng cách giữa cậu* và Tần Vũ Bạch chỉ kém một quyển chứng nhận kết hôn thôi.

Mà trong lòng Tần Vũ Bạch, Yến Song căn bản chả là cái mẹ gì.

2

(Yến Song trong nguyên tác mình sẽ để là “cậu” nha)

Lần đó Yến Song đang xxx với Tần Vũ Bạch trong phòng vẽ tranh của Tần Khanh, sau khi cậu bị làm tới hai chân nhũn ra không đứng nổi nên ngã xuống, thế nào lại ngã đúng vào giá vẽ tranh, làm hỏng một bức tranh chưa hoàn thiện của Tần Khanh.

Yến Song cảm thấy vừa hổ thẹn vừa áy náy, chưa đợi cậu nói gì đã ăn một cái tát của Tần Vũ Bạch.

Tiếp theo Tần Vũ Bạch mạnh bạo đánh gãy một bàn tay của cậu.

Triền miên qua đi, cả người Yến Song đều là thương tích do Tần Vũ Bạch để lại, cứ như vậy bị Tần Vũ Bạch tuyệt tình đánh gãy tay, còn bị hắn ném tới tầng hầm lạnh như băng tự sinh tự diệt.

Sau khi Yến Song bị Tần Vũ Bạch làm nhục liên tục như thế, rốt cuộc biết được sự thật, cậu—— chính là thế thân của Tần Khanh.

1

Yến Song: Chuẩn máu chó rồi!

Trải qua chuyện này, Yến Song bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần, ở trong một căn hộ khác của Tần Vũ Bạch.

Tình tiết kế tiếp chính là các loại ngược thân ngược tâm cấm trẻ vị thành niên.

Bước ngoặt của câu chuyện phát sinh sau một trận mây mưa điên cuồng, Yến Song phát sốt tới 40 độ.

Trong lúc Tần Vũ Bạch đang chăm sóc Yến Song thì nhận được một cuộc điện thoại từ nhà chính, quản gia nói với hắn rằng tối nay Tần Khanh không ăn không uống, hình như bị cảm.

Tần Vũ Bạch rối rắm một hồi, quyết định không trở về, lựa chọn ở lại bên cạnh Yến Song, còn nhân tiện hưởng thụ thân thể tuyệt vời trong lúc sốt cao của cậu một chút.

Ngày hôm sau, khi Tần Vũ Bạch tỉnh dậy trên giường Yến Song thì bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Yến Song chỉ là phát sốt 40 độ thôi mà, Tần Khanh hình như còn bị cảm kia kìa! Thế mà hắn lại vì một thế thân nho nhỏ mà không về nhà thăm Tần Khanh!

19

A, không được rồi, Yến Song ảnh hưởng tới tình yêu thuần khiết của hắn với Tần Khanh, hắn phải chấm dứt quan hệ với cậu ta!

1

Nhưng mà, Tần Vũ Bạch còn luyến tiếc.

Hắn không nói rõ được là luyến tiếc thân thể tuyệt diệu của Yến Song, hay là luyến tiếc con người Yến Song này, dù sao thì Tần Vũ Bạch rối rắm, người bị thương sẽ chính là Yến Song.

Vì thế hai người lại làm một trận ngược luyến chết đi sống lại, khiến cho cả hai đều mỏi mệt cả thể xác và tinh thần.

Cuối cùng, Tần Vũ Bạch dừng cương trước bờ vực trước khi chính mình triệt để rơi vào tay giặc, trong một ván cược, cố ý thua để Yến Song rơi vào tay Kỷ Dao- một người vẫn luôn để ý muốn có được cậu.

Mà Yến Song chẳng qua là từ tay tra công này rơi vào lòng tra công khác.

Thái độ của Kỷ Dao đối với Yến Song cũng chẳng khác Tần Vũ Bạch là mấy.

Bởi vì Kỷ Dao……. gã cũng thích Tần Khanh!

12

Đến chỗ này Yến Song thật sự không nhịn được nữa, “Tao có thể xin làm Tần Khanh không?”

4

Hệ thống:”Quyển sách chỉ thiếu có một nhân vật, hơn nữa xuyên làm bạch nguyệt quang thì nhiều quá rồi, chúng ta đây vốn là văn hóa phục hưng*.”

*”Phong trào văn hóa Phục hưng” là phong trào văn hóa mới của giai cấp tư sản Tây Âu thời trung đại trên cơ sở phục hồi những giá trị, thành tựu của nền văn minh Hy Lạp, Rô-ma thời cổ đại. chắc ý tác giả là phục hồi những giá trị quý hiếm đã bị mài mòn, x, ở đây là vai tiện-thiện-nhược thụ:)). Cơ mà Văn hóa phục hưng đề cao giá trị tự do của con người cơ mà cái hệ thống lừa đảo này:)

Yến song: “…… Được, mày tiếp tục.”

Hơn cả Tần Vũ Bạch, Kỷ Dao càng biết chơi hơn một chút.

Hắn không chỉ muốn Yến Song làm thế thân bằng thân thể, mà còn muốn thăng hoa giá trị cốt lõi bên trong.

Tần Khanh là hoạ sĩ, hắn bắt Yến Song từ bỏ chuyên ngành văn học, chuyển thành khoa mỹ thuật.

Tần Khanh biết đàn dương cầm, hắn để Yến Song khổ luyện đàn dương cầm hết ngày dài tới đêm thâu.

7

Tóm lại, Tần Khanh biết gì, Yến Song cũng phải học.

Thề phải tôi luyện Yến Song thành một thế thân hoàn hảo.

Mà Yến Song càng ngày càng giống Tần Khanh, thái độ của Kỷ Dao đối với Yến Song cũng càng ngày càng tốt, khiến cho Yến Song vô thức sinh ra một chút ảo tưởng.

Người này có phải thật sự có một chút…. thích cậu?

Đương nhiên là…. không có khả năng.

Rất nhanh, sự thật tàn khốc đã xé rách ảo tưởng của Yến Song.

Tần Khanh bị suy thận.

13

Yến Song xem đến đây, y đại khái đoán được nội dung phát triển của cốt truyện.

Màn hiến thận kinh điển.

1

Đúng vậy, Kỷ Dao ra lệnh Yến Song hiến một quả thận cho Tần Khanh.

– ——Nếu thực sự cần thiết, cũng có thể là cả hai quả.

Yến Song với tư cách là thánh mẫu tiện thụ trong nguyên tác, sau khi cậu biết Tần Khanh bị bệnh, đã nghĩ đến việc chủ động hiến thận cho Tần Khanh, nhưng Kỷ Dao lại đề phòng cậu, sợ cậu không chấp nhận, sợ cậu đố kỵ với Tần Khanh, nên đã đánh thuốc mê Yến Song rồi đưa lên bàn phẫu thuật.

Hai người triệt để ầm ĩ chấm dứt.

Yến Song dùng cái giá một quả thận kết thúc đoạn tình đau khổ này.

Sau đó Thích Phỉ Vân- người phẫu thuật cho cậu và Tần Khanh từ từ tiếp cận cậu.

Bởi vì, Thích Phỉ Vân trong quá trình phẫu thuật, nhất–kiến–chung–tình–với–Tần–Khanh!!

12

Yến Song: Cạn lời.

2

Tần Khanh như ngọc pha lê động lòng người như vậy, Thích Phỉ Vân không nỡ động vào y.

Vì thân là một thiên tài y học, Thích Phỉ Vân làm một cuộc thôi miên tẩy não Yến Song trong quá trình trị liệu cho cậu, chờ lúc Yến Song xuất viện, ký ức trước đó đều bị xóa sạch, gần như hoàn toàn biến thành búp bê của Thích Phỉ Vân.

Thích Phỉ Vân bảo cậu làm thế nào thì cậu làm thế đó.

Yến Song:? Bác sĩ giải phẫu ngoại khoa còn có cái kỹ năng này à?

3

Sau đó, Thích Phỉ Vân bắt đầu thăm dò các dáng vẻ cực hạn của thân thể Yến Song.

Hoàn toàn không coi Yến Song là người.

Vốn dĩ ở trong lòng hắn, Yến Song chỉ là vật thay thế cho Tần Khanh mà thôi.

Rốt cuộc, lúc này, nguyên tác xuất hiện một tra công số 4 không thương “ánh trăng sáng”—–hàng xóm của Thích Phi Vân, Thịnh Quang Minh, người này cũng giống như tên, hắn nhìn ra tình cảnh của Yến Song, thừa dịp Thích Phỉ Vân ra ngoài, lặng lẽ cứu Yến Song đi.

Thịnh Quang Minh là một người tốt chính nghĩa bình thường, hắn dùng sự dịu dàng của mình chữa lành cho Yến Song, dưới tình huống đã mất trí nhớ, Yến Song dần dần yêu Thịnh Quang Minh.

Ngay từ đầu Thịnh Quang Minh vẫn là một trai thẳng, sau khi gặp phải nhân vật Yến Song, trong quá trình ở chung, không hề bất ngờ mà mê đắm sắc đẹp của cậu, hai người tâm đầu ý hợp, cứ thế trải qua một cuộc sống xxx hạnh phúc.

Ngay khi Yến Song nghĩ mình có thể nghênh đón một kết thúc có hậu, thì không biết bằng cách nào mà Tần Vũ Bạch và Kỷ Dao tìm được đến đây, Thịnh Quang Minh biết được Yến Song từng bị hai người “bao nuôi” vào ngay đêm trước khi kết hôn, lòng hắn chết lặng.

Yến Song bẩn, không xứng với hắn.

2

Vì thế Thịnh Quang Minh cũng vứt bỏ cậu, Yến Song chịu quá nhiều kíc.h thích mạnh rốt cuộc nhớ lại tất cả, tim cậu cũng lạnh rồi, cuối cùng chuẩn bị sa đọa, tới quán bar uống rượu chơi thuốc, dù sao cậu cũng đã bẩn đến vậy rồi, vậy thì cứ bẩn tới cùng luôn đi.

Cuối cùng, quản gia của Tần Vũ Bạch- Ngụy Dịch Trần thế mà lại nhảy ra sửa mái nhà dột.

Ngụy Dịch Trần một mực yên lặng ngồi xem toàn bộ quá trình “Không so đo quá khứ phức tạp của Yến Song”, nguyện ý cho Yến Song một gia đình, chỉ cần yến Song chấp nhận một yêu cầu nho nhỏ của hắn—– hiến giác mạc cho Tần Khanh sắp mù.

26

Yến Song:”Tao nghĩ…..”

Hệ thống:”Không được.”

Được rồi.

Sợ Yến Song không đồng ý, để thêm phần thắng, Ngụy Dịch Trần còn tuôn ra một bí mật long trời lở đất!

– —-Yến Song thực ra chính là em trai ruột thất lạc nhiều năm của Tần Khanh!

22

Yến Song:”……….” Hợp lý thật đấy.

Để cứu anh trai “đáng thương” của mình, Yến Song với bản tính lương thiện không hề do dự mà hiến đi giác mạc.

Bác sĩ giải phẫu vẫn là Thích Phi Vân.

Yến Song: thế cũng được à…….

Đừng hỏi, hỏi thì chính là thiên tài y học đó.

Kết cục của cuốn sách.

Người mù thiếu một quả thận-Yến Song xuất viện, người tới đón cúi đầu hôn cậu, trên người người kia có một hương vị quen thuộc, nhưng Yến Song cũng không phân rõ rốt cuộc là ai.

8

Tiểu thuyết tra công tiện thụ này ngược tới ngược lui ra cái kết thúc mở luôn, Yến Song cũng thật sự thảm hết chỗ nói rồi.

2

Xem xong tất cả nội dung nguyên tác, Yến Song hít một hơi sâu, “Hoàn thành kết cục là được à?”

Hệ thống: “Đúng vậy, tuyến nội dung và tuyến tình cảm đạt đủ, tạo ra kết cục đã định trước thì tính là hoàn thành quyển sách.”

Yến song: “Tao còn lại bao nhiêu điểm OOC?”

Hệ thống: “0. 5 điểm.”

Ở thế giới về hưu cuối cùng, một khi thất bại thì sẽ phải làm lại từ đầu, hơn nữa trước đó tích được bao nhiêu tiền cũng sẽ bị tịch thu sạch.

Thế giới xuyên sách phía trước, không cần biết nhân vật có thiết lập khó nhằn cỡ nào, Yến Song cũng phải hoàn thành 100%, có thể nói là chịu nhục nằm gai nếm mật, nhưng các tiền bối cũng nói thế giới cuối cùng cực kỳ ghê tởm, không tích điểm OOC thì căn bản không qua nổi.

Tiền bối nói cũng đúng, quả nhiên thế giới về hưu quá ác độc.

“Dùng.”

“Được, nhân viên có thể sửa chữa một cái tag của nhân vật.”

Năm tag thiết lập nhân vật của Yến Song lập tức xuất hiện ở trước mặt——- bần cùng, thiện lương, nhu nhược, quật cường, hiếu học.

3

Chỉ có thể sửa một chữ.

Cả năm cái tag đều có chỗ khiến người ta ghét bỏ.

Nhưng có một cái trong đó khiến Yến Song khó chịu nhất.

“Đổi bần cùng….” Yến Song cân nhắc một chút, “thành bần nhũ.” (ngực phẳng)

Hệ thống:”…… Thuộc tính cố định của nhân vật không được sửa đổi.”

Đáng ghét, cục xuyên sách cũng “cùng” thế à?! Lần nào cũng thế, vai diễn của y đều có cái thuộc tính bần cùng này!

Được rồi, nếu nghèo không thể sửa, Yến Song chỉ có thể xuống tay với cái thứ hai gây trở ngại y triển khai tình tiết.

“Sửa thiện lương……”

“Nhân viên, đây là thuộc tính cố định, chỉ có thể sửa đổi trên cơ sở của bản gốc, nhân viên có thể sửa đổi ký tự gốc không quá ba nét.

1

“Yến song:”……”

Cục xuyên sách là súc sinh đúng không? Đúng không?

Khó khăn gian khổ lắm mới tích được 0. 5 điểm, còn hạn chế nhiều như vậy à? Ba nét thì sửa thế quái nào được? Các người đang bắt học sinh tiểu học luyện tập ngữ văn đấy à?

Nhưng thứ này không làm khó được một lòng về hưu của Yến Song. Sau khi suy đi tính lại một lúc lâu, Yến Song nói: ” Thêm ba nét lướt nước bên cạnh chữ “lương”.

“Hệ thống: “…… Hiểu rồi, thiết lập nhân vật từ “thiện lương” sửa thành “thiện lãng”.”

(良: lương-hiền lành tốt bụng->浪: lãng- phóng túng, buông thả)

1

Dùng hết điểm OOC xong, thuộc tính nhân vật Yến Song thay đổi thành: bần cùng, thiện lãng, nhu nhược, quật cường, hiếu học.

4

Yến Song: Tạm hài lòng.

Yến Song xác nhận với hệ thống:”Có quy định thời gian hoàn thành kết cục không?

Hệ thống: “Không có, nhưng những tình tiết không thể miêu tả của câu chuyện chính và tuyến cốt truyện là cốt lõi của cuốn sách, nên sẽ được tính điểm trực tiếp bằng thời gian trong truyện.”

Yến song: “Có bao nhiêu?”

Hệ thống: “Tính theo số ngày, Tần Vũ Bạch 66, Kỷ Dao 92, Thích Phỉ Vân 108, Thịnh Quang Minh 52, Ngụy Dịch Trần 7.”

1

Yến song: “Từ “ngày” này là chỉ cái gì?”

Hệ thống: “…… Ngày trong ngày tháng.”

Yến song: “Hiểu rồi.”

Hệ thống: “Nhắc nhở nhân viên không được đồng thời cùng hai người làm hành động không thể miêu tả, đây là trái luật.”

“Biết rồi, vậy tuyến nội dung và tuyến tình cảm có phân trình tự trước sau không? Có yêu cầu gì không?”

“Không có.”

“Vậy tao có thể cùng làm một lượt luôn không?”

Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, “Nhân viên có thể thử xem.” Âm thanh máy móc thế mà còn có chút trào phúng, dường như muốn nói, thử đi rồi chết là biết liền.

Yến song lơ đễnh, “Cứ như vậy đi…… Đúng rồi, nơi này có thể sử dụng “che cảm giác đau” không?”

Hệ thống: “Có thể sử dụng, nhưng chế độ giúp đỡ diễn xuất sẽ bị tắt.”

Nói cách khác, có thể mở chế độ không đau, đến lúc nên bị đau mà diễn không tốt làm cho tuyến nội dung xảy ra vấn đề thì đáng đời.

Yến Song: “Mở”

Loại công cụ trợ diễn này, đối với y mà nói hoàn toàn không tác dụng, trong sách này nhiều cảnh diễn ngược thân như vậy, lại còn là mô hình PinDuoDuo*, không kích hoạt “không đau” thì sao mà chịu được.

*PinDuoDuo: một trang thương mại điện tử nổi tiếng của TQ, nổi tiếng với mô hình mua hàng theo nhóm, có lẽ ý chỉ chuyện NP

” Một vấn đề cuối cùng, tiền kiếm được ở thế giới này có tính vào tiền hưu không?”

“Đương nhiên.”

“Tao ok rồi, bắt đầu đi.”

“Nhân viên Yến Song khởi động thế giới về hưu, thế giới cuối cùng như nhân viên yêu cầu, xin hãy liên hệ với hệ thống khi có yêu cầu, chúc mọi thứ thuận buồm xuôi gió.”

Theo âm thanh máy móc biến mất, thời gian trong sách cũng bắt đầu chuyển động lại.

Bản edit của Dưa được đăng duy nhất tại wattpad: _bjyxszd_0810

“Có chỗ nào không rõ không?” Ngụy Dịch Trần lạnh lùng hỏi.

Yến Song cầm tờ hợp đồng, mắt lướt qua mấy ký tự trên giấy, phút chốc ánh mắt dừng lại chỗ tiền hợp đồng “Một triệu tệ”.

Thế thôi á?

Mẹ nó cái sách này rốt cuộc là từ mấy năm trước vậy?!

Không phải truyện tổng tài bây giờ đã lạm phát nhảy lên đến trên trăm triệu rồi sao?

Chắc chắn lại là cục xuyên sách giở trò quỷ!

Ngụy Dịch Trần chú ý tới, “Một triệu cũng đủ trả hết nợ nần của cậu rồi” Ngụy Dịch Trần cong môi lạnh lùng trào phúng, không có thiện cảm với thanh niên yếu đuối dễ dàng bán đứng chính mình này lắm, “Cậu phải tự mình hiểu lấy, có thể bán được với cái giá này đã là cao rồi, đừng có lòng tham không đáy.”

Yến Song giơ tay tháo mắt kính xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc đen rũ xuống trên trán, lộ ra một gương mặt đẹp đến kinh ngạc.

Làn da trắng nõn, đôi mắt dịu ngoan như nai con, mũi nhỏ nhắn, chóp mũi hơi hơi nhếch lên, đôi môi trái tim đỏ tươi mím thành một đường, vẻ đẹp trong truyện tranh ập thẳng vào mặt.

Đồng tử Ngụy Dịch Trần hơi co rụt lại.

Quá giống, trong nháy mắt đó, hắn cho rằng ngồi ở trước mặt hắn chính là Tần Khanh.

1

Thì ra là thế! Bảo sao Tần Vũ Bạch trăm phương nghìn kế gài một một sinh viên thường thường không có gì đặc biệt mắc nợ tiền triệu.

Một khuôn mặt như vậy, đâu chỉ giá trị một triệu!

“Anh Ngụy,” Yến Song mím môi, giọng điệu lạnh nhạt, “Nếu đã muốn bán, vậy ai ra giá cao thì sẽ mua được.”

Hai mắt Ngụy Dịch Trần nhìn chằm chằm gương mặt giống Tần Khanh kia.

“Phiền anh chuyển lời cho anh Tần.”

“Một triệu, vẫn chưa đủ tư cách.”

“Đương nhiên,…” Yến Song đeo lại kính mắt, trở lại làm cậu sinh viên vừa hiền lành vừa cứng nhắc, “Anh Ngụy cắn răng có khi cũng mua được tôi đấy……”

Môi đỏ nhẹ nhàng cong lên, nụ cười sạch sẽ, nét mặt lại ẩn giấu sự ngả ngớn trắng trợn, “…… Một đêm.”

【Tuyến tình cảm Ngụy Dịch Trần mở ra, tiến độ: 0%. 】

– —————–


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.