Đang lúc Lộc Chính Thanh muốn tiến lên, thư ký Đỗ lại gọi ông nói: “Lộc tổng, buổi tiệc tối từ thiện hôm nay sắp bắt đầu rồi, có cần thông báo cho Ninh thiếu gia ra nhanh một chút không?”
Bị ngắt lời như vậy, Lộc Chính Thanh phân tâm, trong đám người cũng đã không nhìn thấy bóng dáng Dư An.
Dư An và người bạn không đứng đắn kia đã biến mất không thấy.
Ở tuổi này Dư An vốn sẽ dễ dàng đi sai đường, Dư An ở cùng một chỗ với người như vậy là đi làm cái gì? Lại muốn đến những nơi không đứng đắn trước kia sao? Ông biết lúc đó Dư An thường xuyên ra vào một số nơi ngư long hỗn tạp, sau khi Dư An trở về, ông đã ra lệnh nghiêm cấm Dư An đến đó.
Nếu Dư An còn ở nhà, ông nhất định sẽ không để cho Dư An đi loại địa phương kia.
Nhưng hiện tại Dư An ở Mạc gia không chịu trở về, ông không có cách nào nhúng tay vào.
Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Ông thở dài thật sâu, đối với Nhan lão cùng Mạc Nhân Tuyết đều phi thường bất mãn, chuyện nhà bọn họ, Nhan lão dựa vào cái gì nhúng tay đây.
Huống chi những gì Dư An vừa mới nói kia.
Những cảnh tượng Dư An bài xích Dữ Ninh đều xuất hiện trong đầu ông, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.
Dư An sẽ không – –
Sẽ không muốn làm gì Dữ Ninh chứ?
Sẽ không, Dư An sẽ không làm như vậy. Lộc Chính Thanh đem ý niệm này vứt ra khỏi đầu, nhưng ông lại nhịn không được nghĩ đến, nếu Dư An bị một số người không đứng đắn giật dây thì sao?
Con cái của nhiều gia đình trong giới bọn họ ngay từ đầu cũng rất hòa thuận cho đến khi có người có dụng tâm kín đáo châm ngòi.
“Lộc tổng? ” thư ký Đỗ dò hỏi lần nữa.
Ông chỉ có thể để những thứ này qua một bên, nói với thư ký Đỗ: “Tiệc từ thiện mấy giờ bắt đầu?”
Lộc thị là xí nghiệp đầu tàu của Nam thành, hàng năm có một khoản quyên tặng lớn vào việc từ thiện, bởi vì nguyên nhân của vợ ông, trong đó phần lớn đều là hạng mục có liên quan đến trẻ vị thành niên, mấy ngày nay đúng lúc cục cảnh sát Nam thành điều tra phá một vụ án lừa bán lớn, rất nhiều trẻ em bị lừa bán đi đã được tìm về.
Quỹ từ thiện Lộc Thị dẫn đầu tổ chức một bữa tiệc tối, quyên góp tiền nhằm giúp trẻ em bị tổn thương trong vụ án trở lại cuộc sống bình thường, thoát khỏi chấn thương tâm lý.
Chính quyền Nam thành cũng rất coi trọng dự án này, tiệc tối có rất nhiều lãnh đạo đến, bởi vậy Lộc Chính Thanh hôm nay cũng sẽ tham gia.
Ông chính là tới đón Lộc Dữ Ninh cùng nhau tham gia tiệc tối.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Không phải ông không muốn mang Dư An theo, Dư An rất bài xích những trường hợp như vậy, mà bây giờ Dư An đang ở nhà Mạc Nhân Tuyết, gần như không liên lạc với ông nữa, ông muốn mang theo cậu cũng không có cách nào.
Thư ký Đỗ đâu vào đấy trả lời: “Đêm nay bảy giờ, dạ tiệc là ở khách sạn Lộc thị chúng ta, đi đường cần hai mươi phút, thư ký Lina đã ở khách sạn chuẩn bị tốt lễ phục của ngài và Dữ Ninh thiếu gia, chúng ta trễ nhất mười phút sẽ xuất phát.”
Lộc Chính Thanh gật gật đầu, Đỗ thư ký là trợ lý sinh hoạt mà ông quen dùng, chủ yếu phụ trách công việc cá nhân của ông, từ khi tốt nghiệp đã đi theo ông. Ông đối với thư ký Đỗ rất yên tâm, thư ký Đỗ ngoại trừ năng lực làm việc mạnh ra, điểm mấu chốt hơn chính là thư ký Đỗ là cô nhi. Vợ ông quản lý quỹ từ thiện Lộc Thị từng tham gia một dự án nặc danh tài trợ trẻ mồ côi, thư ký Đỗ chính là một trong những trẻ mồ côi mà vợ ông nặc danh quyên góp.
Năm đó lúc thư ký Đỗ gửi sơ yếu lý lịch cho Lộc thị, bộ phận nhân sự Lộc thị lập tức phát hiện, đem chuyện này thông báo cho Lộc Chính Thanh, thư ký Đỗ chính là một trong những người được quyên góp năm đó.
Bởi vì có liên quan tới vợ, Lộc Chính Thanh đã coi thư ký Đỗ là con cháu hậu bối của mình, không do dự liền nhận thư ký Đỗ, trong công việc cũng có nhiều bồi dưỡng, thư ký Đỗ cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, tuổi còn trẻ đã trở thành người phụ trách ban thư ký, thậm chí bước tiếp theo Lộc Chính Thanh còn chuẩn bị cân nhắc để thư ký Đỗ tới văn phòng tổng giám đốc, bắt đầu tham dự sự vụ của công ty, sau đó đến chi nhánh công ty một mình đảm đương một phía.
Lộc Chính Thanh nhìn đồng hồ ở tay trái, theo đạo lý Dữ Ninh hẳn là đã tan học, ông đang muốn gọi điện thoại cho Dữ Ninh.
Lộc Dữ Ninh đã đi ra cổng trường, cậu nhìn thấy Lộc Chính Thanh, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười, lo lắng cả ngày hôm nay đều quét sạch, lưng đeo cặp sách chạy chậm tới trước mặt ba nói: “Ba, sao ba lại tự mình tới đón con vậy.”
Thần sắc Lộc Chính Thanh nhu hòa nói: “Tiện đường mang con cùng đi luôn, sao hôm nay trễ như vậy mới tan học?”
Lộc Dữ Ninh có chút chần chừ, dừng lại một lát, “Con đi nộp đơn đăng ký báo danh của Ương Mỹ.”
Chuyện Ương Mỹ tuyển sinh Lộc Chính Thanh cũng rõ ràng, ông biết yêu cầu rất nghiêm khắc, nên hỏi: “Thế nào?”
Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng ông đối với Lộc Dữ Ninh là có lòng tin, đáy mắt Lộc Chính Thanh có một tia kiêu ngạo hiện lên, ở trong giới phú nhị đại Nam thành, Dữ Ninh và Vọng Bắc đều là hài tử nhà người ta, làm cho ông bớt lo không ít. Ông có một ít hoạt động quan trọng đều sẽ mang hai đứa nhỏ tham gia, chẳng qua đoạn thời gian gần đây Lộc Vọng Bắc đều ở tỉnh kế bên xử lý một ít việc tư, hỏi anh cụ thể là cái gì, anh cũng không chịu nói, ông chỉ có thể mang Dữ Ninh tham gia dạ tiệc.
Tiếu Vũ Tây bên cạnh Lộc Dữ Ninh không cam lòng chen miệng nói: “Đương nhiên không có vấn đề gì với Dữ Ninh rồi! Mọi người đều biết danh ngạch này nhất định là của Dữ Ninh, nhưng Lộc Dư An lại muốn đi cướp với Dữ Ninh.”
Dư An?
Lộc Chính Thanh sửng sốt, ông biết yêu cầu của danh ngạch này phi thường cao.
Nhưng trong đầu ông cho dù đến giờ khắc này. Cũng không thể liên hệ Dư An với danh ngạch này một chút nào, ông chưa bao giờ ý thức được, Dư An kỳ thật cũng có tư cách này.
Đối với kỳ thi tốt nghiệp trung học của Dư An, thật ra ông đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thành tích của Dư An không tốt, ông dự định sau này sẽ đưa Dư An ra nước ngoài học đại học, bởi vậy ông cũng không cưỡng cầu thành tích của Dư An, thuận theo tự nhiên là được, dù sao sau này có Lộc thị ở đây, cuộc sống của Dư An luôn không phải lo.
Trong lúc nhất thời tâm tình của ông có chút phức tạp.
Lộc Dữ Ninh nhìn vẻ mặt ông vội vàng nói: “Vũ Tây, Dư An có thể báo danh, anh ấy đương nhiên có tư cách.”
Tiếu Vũ Tây cũng không cho là đúng nói: “Cậu ta bất quá chỉ cầm giải thưởng một lần, làm sao so được với cậu chứ!”
“Cậu đừng nói như vậy. Dư An cũng rất giỏi.”Đôi mắt Lộc Dữ Ninh rủ xuống, y cũng không bởi vì những điều Tiếu Vũ Tây nói mà thả lỏng, thậm chí trong lòng y mơ hồ có một tia lo lắng cùng dự cảm chưa từng có, thật giống như giữa y và Dư An từ một thời khắc vi diệu nào đó đã bắt đầu đối đầu nhau.
Tiếu Vũ Tây không nói gì, nhưng trong lòng tức giận lại âm thầm hạ quyết tâm, cậu ta tuyệt đối sẽ không để Lộc Dư An lấy được danh ngạch kia.
.
Lộc Dư An nghe anh trai hàng xóm nói, không khỏi cảm khái sự phát triển này cùng kiếp trước vẫn là tương tự đến kinh người.
Chỉ bất quá, kiếp trước cậu khuyên can ca ca hàng xóm sau đó anh cũng không có để ở trong lòng, cho nên lúc cậu dao động, quyết định từ Lộc gia dọn ra, ca ca hàng xóm mới có thể phá lệ tức giận, đem Lộc Dữ Ninh nhốt ở trong phòng học trút giận, cuối cùng làm thành sai lầm lớn.
Lúc này đây, Lộc Dư An nhiều lần cam đoan chuyện của cậu không liên quan đến Lộc gia, là cậu không muốn ở lại Lộc gia, cường điệu Lộc Dữ Ninh thân thể không tốt, sau khi bảo anh hàng xóm thề không sẽ không đi tìm Lộc Dữ Ninh gây phiền toái, cậu mới yên lòng.
Tuy rằng cậu không có nói ra nguyên nhân, nhưng ca ca hàng xóm vẫn là vô điều kiện đứng ở phía cậu.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
“Rốt cuộc Lộc gia đang làm cái quái gì vậy chứ?” Anh trai hàng xóm tức giận không thôi mắng chửi Lộc gia, “Lúc trước là bọn họ tìm tới, cầu xin em trở về.” Không ngờ mới hơn một năm đã thay đổi sắc mặt.
Người có tiền thật không phải thứ gì tốt đẹp, đứa nhỏ mình sinh ra còn có thể nói muốn thì muốn, nói không cần liền không cần.
Trong lòng anh không cam lòng, nhưng thấy Dư An liên tục yêu cầu anh không nên nhúng tay, nể mặt Dư An, chỉ có thể nhẫn nhịn chuyện này.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới chỗ ở quảng trường lúc trước Lộc Dư An làm việc, quảng trường coi như phồn hoa, trên đường tất cả đều là KTV, ca ca hàng xóm liền phụ trách trông coi mấy cái trong đó, cùng người dưới tay trông chừng những kẻ say rượu không cho bọn họ gây rối.
Dì bán đồ ăn vặt đầu đường còn nhớ Lộc Dư An cười hì hì hỏi Dư An học lớp mấy.
Còn chưa tới giờ buôn bán, nhưng KTV đã lục tục mở cửa, người trên đường cũng không nhiều, nhưng Lộc Dư An cũng không có ý định về nhà, Mạc Nhân Tuyết đêm nay tham gia một bữa tiệc từ thiện, sẽ về nhà rất muộn.
Chẳng qua lúc đi trên đường Lộc Dư An luôn có cảm giác bị ai đó nhìn, từ trước đến nay tính cảnh giác của cậu luôn rất nhạy bén, lần trước có cảm giác như vậy chính là Khiêm Khiêm đang đi theo phía sau cậu.
Sau khi tách khỏi anh hàng xóm, Lộc Dư An rốt cục nhịn không được vòng vào góc chết ngõ nhỏ, muốn tìm ra người kia đến tột cùng là ai.
Người đi theo cậu đối với nơi này cũng không quen thuộc, thấy Lộc Dư An vào ngõ nhỏ, cũng đi theo vào, bị Lộc Dư An đột nhiên xoay người bắt lấy nên trở tay không kịp.
Lộc Dư An dễ dàng bắt được người kia – – là Giản Thừa từng ngồi cùng bàn với cậu.
Giản Thừa bị phát hiện cũng không có ý né tránh, cậu ta ngẩng đầu nhìn Lộc Dư An, đi về phía Lộc Dư An, học sinh trung học mười bảy mười tám tuổi rất cao, đứng cùng một chỗ với Lộc Dư An, thậm chí còn cao hơn Lộc Dư An một chút, nam sinh tuy rằng gia cảnh không tốt, nhưng mặt mày lại thâm thúy, mày kiếm mắt tinh, cho dù khí chất quá mức u ám của cậu ta cũng không che giấu được vẻ đẹp trai này.
Thậm chí lúc quan hệ giữa Giản Thừa và bạn học xấu nhất, bởi vì khuôn mặt này, không ít nữ sinh trong lớp đều có cảm tình với cậu ta, chỉ có điều Giản Thừa từ trước đến nay đều bỏ mặc.
Lộc Dư An lại nói thẳng: “Giấy báo danh là cậu đặt trên bàn.?
Giản Thừa nghe xong nụ cười hiếm thấy lộ ra, nhưng cho dù nụ cười hiếm thấy như vậy cũng không che được mệt mỏi trên thân thể, “Cậu ở lớp 13 thoạt nhìn rất khá, tôi không có cơ hội một mình đưa cho cậu.”
Bên cạnh Dư An luôn có mấy người bạn đi theo, cho nên cậu ta mới lén đặt ở trên bàn.
Lông mày Lộc Dư An nhíu lại, trong con ngươi màu nâu nhạt của thiếu niên lóe lên nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn Giản Thừa, trên mặt là khó hiểu thật sâu, cậu cảm ơn Giản Thừa đã đăng ký cho cậu, nhưng điều này không có nghĩa cậu còn có thể coi Giản Thừa là bạn bè.
Nhưng Giản Thừa đối với việc Lộc Dư An nhíu mày làm như không thấy, cậu ta đứng cách Lộc Dư An vài bước, trong mắt có chút tơ máu, khẽ nhúc nhích, môi giật giật tối nghĩa nói: “Sao gần đây cậu không đến, mỗi ngày nó đều nói rất nhớ cậu.”
Là đệ đệ của Giản Thừa.
Từ khi cậu ta biết Lộc Dư An là người đem đệ đệ của mình tìm trở về, mới phát hiện tất cả những gì mình biết đều là sai. Lại từ trong miệng em trai biết được Lộc Dư An giúp mẹ tìm được công việc này, tuy rằng phải trực đêm, nhưng ban ngày có thể chăm sóc em trai, thậm chí ông chủ đồng ý cho mẹ mang theo em trai đi làm.
Cậu ta không biết nên đối mặt với Lộc Dữ Ninh như thế nào, nhưng mỗi một lần nhìn thấy Lộc Dữ Ninh, cậu ta đều nhớ tới Lộc Dư An, bạn cùng bàn trầm mặc ít nói mà cậu ta luôn luôn chưa từng chú ý.
Cho dù Lộc Dữ Ninh đối với cậu ta vẫn giống như trước kia, cậu ta vẫn có chút ngăn cách với Lộc Dữ Ninh, dần dần hai người càng chạy càng xa.
Cậu ta biết Dư An không phải là người không nói đạo lý, cậu ta nghĩ, chờ Dư An đến tìm đệ đệ, cậu ta sẽ hảo hảo xin lỗi Dư An.
Nhưng cho tới bây giờ Dư An vẫn không trở lại, mà đệ đệ mỗi ngày đều khóc nháo, hỏi anh Dư An vẫn luôn đến thăm vì sao không đến nữa, là không thích nó nữa sao?
Mỗi một lần Giản Thừa đều không có cách nào trả lời, chẳng lẽ muốn cậu ta nói cho em trai cậu ta yêu nhất, là bởi vì anh trai lấy oán trả ơn, hung hăng tổn thương Dư An, cho nên cậu ấy sẽ không đến nữa sao?
“Hình như cậu lầm rồi. “Lông mày Lộc Dư An lại nhăn càng sâu, cậu giống như là nhìn không hiểu Giản Thừa, Giản Thừa dựa vào cái gì cho rằng sau khi xảy ra chuyện như vậy, cậu còn có thể tiếp tục giữ liên lạc với cả nhà bọn họ,” Chúng ta không phải bạn bè.”
“Tôi xin lỗi, Lộc Dư An. “Thần sắc Giản phức tạp nói xin lỗi, cậu ta từ trước đến nay đều cao ngạo bây giờ vì ăn nói khép nép mà câu từ cũng trở nên lộn xộn, giải thích:” Lúc ấy tôi không biết – – tôi lầm rồi – – đều là lỗi của tôi, nhưng chuyện này không liên quan gì đến em trai tôi.”
Nếu trước kia có người nói cậu ta sẽ ăn nói khép nép như vậy, cậu ta nhất định phải phản bác, nhưng hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, chỉ cần Dư An tha thứ cho cậu ta, bảo cậu ta làm cái gì cũng được.
Giản Thừa không thể giải thích với em trai đang khóc của mình được.
“Chờ một chút. “Lộc Dư An lại ngắt lời cậu ta:” Cậu sẽ không cho rằng tôi có thể rộng lượng đến mức tách cậu và em trai cậu ra để đối đãi chứ?”
Cậu không có nghĩa vụ đi thăm em trai Giản Thừa, tuy rằng cậu cũng rất thích đứa nhỏ, nhưng cậu không có cách nào quên hết thảy những gì Giản Thừa đã làm với cậu, bạo lực lạnh kéo dài đến vài năm, xa lánh, hãm hại, nói xấu trên diễn đàn mà không có lý do, lúc trước cậu nguyện ý giúp đỡ gia đình Giản Thừa là bởi vì cậu nhìn thấy bóng dáng của mình trên một nhà Giản Thừa, nhưng hành vi ti tiện của Giản Thừa làm cho cậu thất vọng.
Giản Thừa sửng sốt, cuối cùng hóa thành cười khổ, một học sinh trung học luôn kiêu ngạo, giờ phút này thoạt nhìn có chút chán nản, cậu ta trầm mặc hồi lâu không nói gì, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Tôi biết lời giải thích hiện tại của tôi nghe rất giống tự bào chữa cho mình, nhưng đứng sau chuyện lúc trước còn có người trợ giúp, ầm ĩ lớn như vậy không phải là chủ ý của tôi.”
“Một học sinh như tôi làm sao có thể gây chuyện lớn như vậy. “Giản Thừa vốn chỉ muốn gây chút sóng gió trên diễn đàn trường học.
“Cậu vừa mới chuyển trường không lâu, thì có một số điện thoại nặc danh đột nhiên liên lạc với tôi, nguyện ý trả tiền cho tôi đúng giờ báo cáo nhất cử nhất động của cậu.” Đặc biệt là thái độ của giáo viên và bạn học đối với Lộc Dư An, cậu ta nhận thấy được ác ý sâu sắc phía sau cú điện thoại kia, lúc ấy cậu ta khinh thường việc cứ phải đi lại theo dõi bạn học của mình, cho nên bỏ mặc.
Thẳng đến sau khi Dữ Ninh xảy ra chuyện, cậu ta ác ý đem tin tức điều tra được gửi cho dãy số kia, ngay cả cậu ta cũng khiếp sợ suốt một tiết học, chuyện này liền náo loạn khắp thành phố.
Sau đó hồi tưởng lại, mới phát hiện toàn bộ chuyện phía sau đều có chỗ quỷ dị.
Giản Thừa nhìn Lộc Dư An tối nghĩa nói: “Cậu có thể không tin tôi, nhưng cậu nhất định phải cẩn thận.”
“Tôi không biết người kia tại sao lại có số điện thoại của tôi, nhưng thông qua điện thoại, giọng nói của người kia nghe qua đại khái là nam giới năm mươi sáu mươi tuổi.” Dứt lời, cậu ta lấy từ trong túi ra một dãy số đã sớm viết xong, đưa cho Lộc Dư An nói: “Tôi đã ghi lại số điện thoại, tôi cũng điều tra qua dãy số kia, là số tạm thời, căn bản tra không ra là ai.”
Lộc Dư An nghi hoặc tiếp nhận dãy số, mở ra nhìn, đồng tử hơi mở rộng.
Số này cậu biết.
Kiếp trước sở dĩ ca ca hàng xóm bị định tội, cũng là bởi vì lúc đó bị một số điện thoại gọi ra ngoài, nói hiện tại người đó đang ở trong phạm vi điểm bốc cháy, mà cái kia số điện thoại, chính là số trước mắt cậu. Kiếp trước cậu đem dãy số này lật qua lật lại tra xét rất nhiều lần, không có khả năng nhớ lầm.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Dư An.
.
Suốt hai đời, từ giờ khắc này trở đi, cậu mới ý thức được, kiếp trước cậu gần như trải qua kết cục thảm thiết kia, cũng không chỉ là vận mệnh đùa bỡn, có thể là có người ác ý.
Trong dạ tiệc đấu giá từ thiện lớn nhất Nam thành năm nay.
Bởi vì tiền quyên góp của bữa tiệc từ thiện lần này sẽ dùng để xây dựng kho DNA trẻ em bị thất lạc toàn quốc và quan tâm đến sức khỏe tâm lý của trẻ em bị thất lạc, vì vậy Cục thành phố cũng cử đại diện cảnh sát đến tham gia bày tỏ ủng hộ.
Sau buổi đấu giá thì yến hội cũng bắt đầu, là một trong những người tổ chức yến hội, Lộc Chính Thanh tránh không được phải tiếp đãi bọn họ.
Đoạn thời gian trước Nam thành phá được vụ án lớn lừa bán trẻ em, chiếm cứ đầu đề tin tức một đoạn thời gian rất dài, hiện tại cũng vẫn là đề tài đứng đầu, bên người các cảnh sát tham gia tiệc tối cũng vây quanh một ít người hỏi về vụ án lớn này.*Wattpad: LinhLam1301* WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Bởi vì vụ án còn chưa bắt đầu thẩm tra xử lý, các cảnh sát cũng không tiện tiết lộ quá nhiều tin tức, nhưng cảnh sát đã từng xử lý vụ án lừa bán lớn ngày 11 tháng 2 ở tỉnh bên cạnh sáu năm trước liền nhắc đến tình tiết năm đó: “Kỳ thật nói đến tính chất xấu xa thì vẫn là vụ án ngày 11 tháng 2 năm đó, chỉ có điều bấy giờ truyền thông xã hội không phát triển như vậy, không thu hút được dư luận lớn.”
“Năm đó phát hiện ra vụ án này là ngẫu nhiên, theo lời cảnh sát nhận vụ án, lúc đó là mùa đông, nước đóng thành băng, trời vừa sáng đã có một đứa trẻ cả người đầy máu đến báo án, đứa trẻ kia thân thể suy yếu nhưng ý thức rất rõ ràng, theo lời đứa nhỏ chúng tôi mới bắt được băng nhóm tội phạm chiếm cứ tỉnh bên cạnh gần mười năm với số lượng mua bán người kinh khủng kia.”
“Cái tổ chức đó cũng không chỉ là buôn bán người, còn bắt trẻ em mất tích đi ăn xin –“
“Bọn họ không sợ đứa nhỏ bị nhận ra sao? “Bên cạnh có người kỳ quái nói.
“Cái này làm sao nhận ra được, trừ phi bị cha mẹ ruột nhìn thấy, những người khác làm sao nhận ra, hơn nữa trẻ con bị ném đi ăn xin không biết chịu bao nhiêu khổ, gầy chỉ còn da bọc xương không nói, có một số bộ phận trên cơ thể đều bị người ta ác ý làm tàn phế.”
Cảnh sát đem một ít chuyện có thể nói mơ hồ thoáng một phát nói ra, nhưng cho dù là như vậy, không ít người trong dạ tiệc cũng bị thủ đoạn tàn nhẫn làm kinh hãi.
Lộc Chính Thanh ở bên cạnh đi cùng, nghe xong cũng không khỏi nhíu mày, đều bậc cha mẹ, làm sao không nghe qua những chuyện này, năm xưa ông cũng thường xuyên đi sang tỉnh bên cạnh công tác, ăn xin ở tỉnh bên cạnh quả thật rất nhiều, nhưng ông chưa từng nghĩ tới còn có nguyên nhân như vậy.
Ông nghiêng đầu nhìn Lộc Dữ Ninh sau khi nghe được những chuyện đó, sắc mặt bị dọa trắng bệch, ông trấn an vỗ vỗ lưng Lộc Dữ Ninh, hướng thư ký Đỗ phân phó: “Cho hạng mục này thêm một ít quyên tặng đi.”
Cảnh sát dường như cũng nhận ra bây giờ nói chuyện này có chút không đúng lúc, vội vàng cứu vãn nói: “Kỳ thật năm đó vẫn có chút chuyện còn chưa rõ, trong khẩu cung của những đứa trẻ chúng ta tìm được đều xuất hiện một người anh trai, chúng ta có thể tìm những đứa trẻ đó trở về, cũng là nhờ người anh trai kia, cậu ấy đem tin tức của mấy đứa nhỏ và tin tức của người mua ghi vào sổ, chúng ta cầm sổ đối chiếu với băng nhóm phạm tội, mới khiến cho bọn họ thành thật khai báo.”
“Đứa bé kia đã cứu về chưa? “Mọi người xung quanh đều lo lắng hỏi.
“Không có. “Cảnh sát kia tiếc hận một tiếng nói:” Nghe nói đêm trước khi chạy tới, đứa nhỏ vì muốn cho đứa tới báo cảnh sát chạy trốn, liều mình ngăn cản tội phạm, cuối cùng bị ném xuống sông. Chúng ta biết được tin tức sau đó đi tìm, đáng tiếc không tìm được, sống chết không biết. “Thanh âm cảnh sát kia dừng một chút, lại nói đến kho DNA,” Bất quá chúng ta ở hiện trường tìm được DNA của đứa nhỏ kia, chờ kho DNA xây dựng lên, nếu như đứa nhỏ kia còn sống, nói không chừng nhất định còn có thể tìm được.”
Lộc Chính Thanh thở dài một tiếng, vỗ vỗ Lộc Dữ Ninh, mang Lộc Dữ Ninh đi.
Lộc Dữ Ninh có chút không đành lòng nhìn Lộc Chính Thanh nói: “Ba, người kia sẽ không sao đúng không?”
Lộc Chính Thanh đương nhiên biết lành ít dữ nhiều, nhưng ông không đành lòng để Lộc Dữ Ninh thương tâm nói: “Đương nhiên.”
Ông vừa quay đầu, liền thấy Mạc Nhân Tuyết bưng sâm banh giống như mọi chuyện đều không liên quan đến mình đứng ở một góc khác của đại sảnh, Lộc Chính Thanh nhớ tới hôm nay Mạc Nhân Tuyết mang đến hai kiện vật phẩm đấu giá, một chiếc bình men vẽ hoa mận đời nhà Thanh, một kiện khác là bức tranh Dư An trao lại cho Mạc Nhân Tuyết.
Bức tranh của Dư An bất ngờ còn bán được một cái giá không tệ.
Nhưng trong lòng Lộc Chính Thanh lại không có tư vị gì, ông chưa từng nhận được bức tranh nào của Dư An, ông nhớ tới một màn nhìn thấy ở cổng trường hôm nay, không khỏi nhíu mày, bước nhanh về phía Mạc Nhân Tuyết.
Nếu Mạc Nhân Tuyết muốn chiếu cố Dư An, nên quản thúc nó thật tốt, chứ không phải để nó một mực dựa vào anh như vậy.
Mạc Nhân Tuyết cũng không chú ý tới Lộc Chính Thanh.
Anh còn đang nghĩ đến vụ án năm đó, kỳ thật chuyện anh biết càng nhiều hơn, bởi vì đứa bé báo cảnh sát năm đó chính là đứa con duy nhất của cô anh, một nhà cô dượng anh thuần túy là đám hỏi thương mại, không có tình cảm, đối với đứa con duy nhất kia cũng không để ý, thẳng đến khi đứa bé bị người giúp việc mang đi, bọn họ cũng không có nhiều kích động, nhưng đến khi bọn họ thật lâu không có sinh hạ một đứa bé nào khác, bọn họ mới bắt đầu sốt ruột muốn đào tới ba thước đất tìm đứa bé mất tích năm đó, đợi đến khi nhận được thông báo của cục cảnh sát bên này, vẫn là anh cùng đi với cô.
Em họ anh từ khi về nhà liền tin tưởng vững chắc ca ca không có việc gì, tâm tâm niệm niệm muốn tìm ca ca, vì thế không biết đã lén lút chạy ra ngoài bao nhiêu lần.*Wattpad: LinhLam1301 * WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Anh không khỏi có chút tò mò, ca ca kia đến tột cùng là dạng người gì, có thể làm cho một biểu đệ như vậy tâm tâm niệm niệm.
“Mạc tổng. “Giọng Lộc Chính Thanh cắt đứt sự trầm tư của anh.
Mạc Nhân Tuyết thờ ơ nhìn Lộc Chính Thanh.
“Trong khoảng thời gian này Dư An ở nhà cậu, gây thêm phiền toái cho cậu rồi. “Lộc Chính Thanh trong lòng bất mãn, nhưng vẻ mặt vẫn là khách khí cùng chu đáo,” Nhưng Dư An còn nhỏ, chăm sóc nó không chỉ là chăm sóc trong cuộc sống sinh hoạt mà thôi. Nếu Mạc tổng không có cách nào chiếu cố, tôi có thể đi đón Dư An về nhà.”
Không chỉ trong cuộc sống? Đón Dư An về nhà.
Mạc Nhân Tuyết nhướng mày: “Tôi nghĩ Dư An đã nói rất rõ ràng, cậu ấy không muốn về nhà.”
Lộc Chính Thanh cho dù có hàm dưỡng, cũng nhịn không được, dù sao ông cũng là cha của Dư An, ông nén giận nói: “Mạc tổng, tôi mới là người giám hộ của Dư An, tôi mới là cha của nó, nó vẫn còn trẻ vị thành niên, cậu nhất quyết mang nó đi như vậy là trái pháp luật.”
“Nó hiện tại cảm thấy một mực ngoan ngoãn phục tùng chính là đối tốt với nó, tự nhiên cảm thấy các ngươi đối tốt với nó nhất. “Lộc Chính Thanh nói,” Nhưng cậu như vậy là hại nó.”
“Hại? “Mạc Nhân Tuyết lạnh lùng lặp lại.
“Sao cậu có thể để cho một người không đứng đắn như vậy tới gần Dư An?” giọng nói của Lộc Chính Thanh mang theo sự bực bội không lý do, giống như là một số chuyện đã mơ hồ vượt qua năng lực của ông, “Vốn tính tình của Dư An đã không ổn định, vạn nhất theo bọn họ học hư…”
Ông chỉ nói một nửa.
Mạc Nhân Tuyết liền ngắt lời: “Chờ một chút – – Lộc tiên sinh xin ông làm rõ một chuyện.”
“Dư An không phải là vật phụ thuộc của bất cứ ai, cậu ấy có tư tưởng độc lập, cậu ấy thậm chí còn có chủ kiến hơn cả rất nhiều người trưởng thành tôi từng gặp, nếu ông cảm thấy cậu ấy dễ dàng bị dạy hư như vậy nhất định là ông không hiểu cậu ấy.”
Mạc Nhân Tuyết gần như chắc chắn nói: “Còn có tôi không biết ông nói người không đứng đắn nào. Nhưng nếu người kia là bằng hữu của Dư An, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không phải là người không đứng đắn trong miệng ông.”
Anh tuyệt đối tín nhiệm Dư An.