Vệ Sĩ Ngổ Ngáo

Chương 6



“Ai Lệ, em nói như vậy tim anh đau lắm!”, gã âu phục giả vờ ôm ngực, đưa tay lau giọt nước nhỏ mắt trên khóe mắt!

Tân Mặc nhìn thấy cảnh này, tự nhủ đã đến lúc bán thân nên ra tay rồi! Lần đầu tiên gặp cô chủ, nhất định phải thế hiện một chút, thể hiện sức mạnh của bản thân! Tân Mặc mở cửa ghế phụ, bước xuống đi tới cổng trường!

Tiêu Ái Lệ không thèm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, cô lướt qua người hắn ta bỏ đi, nhưng gã âu phục đã bước nhanh đến trước mặt cò.

“Ái Lệ, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?”, hắn ta còn chưa nói hết câu thì đột nhiên bị ai đó đạp một cú từ phía sau, cả người mất thăng bằng, lảo đảo ngã chúi ra trước và đáp đất bằng tư thế chụp ếch: “Má nó, ai đá mông bố mày?, câu đâu tiên đã bộc lộ rõ bản chất của gã âu phục.

Hắn ta quay đầu nhìn thì thấy một khuôn mặt râu ria xồm xoàm đang áy náy nhìn mình: “Thật xin lỗi! Tòi không cẩn thận đá phải cậu, để tôi đỡ cậu dậy!”

Nói xong, Tân Mặc đưa tay về phía gã âu phục.

Gã âu phục thầm tính kế: Hừ, mày dám đá mông tao, tao sẽ đá nát “em trai nhỏ” của mày. Đợi lát nữa mình kéo mạnh một cái, sau đó duỗi chân ra… hừ… hừ…

Vì vậy, gã âu phục vờ vịt đưa tay ra, cơ thể hơi nhổm lên, ngay khi hắn ta định nắm lấy tay Tân Mặc thì hắn bỗng nở một nụ cười nghiền ngẫm rồi đột ngột thu tay lại, xoay người bỏ đi. Muốn tính kế tòi à? Xưa rồi Diễm! Tân Mặc thầm khoái trá.

“Rầm!”, ngay khoảnh khắc

Tân Mặc vừa xoay người, sau lưng hắn phát ra một tiếng vang thật lớn. Gã âu phục lại lần nữa té ngã ra đất.

Tân Mặc nhìn quanh một lượt, tìm kiếm bóng dáng Tiêu Ái Lệ. Hóa ra khi hắn đang trêu chọc gã âu phục, Tiêu Ái Lệ đã ngồi lên Mercedes. Đúng là cò chủ lớn, quả thật rất cá tính. Tân Mặc nhếch miệng cười rồi nhanh chân đi về phía Mercedes, đợi đến khi hắn đã ngồi yên vị trên xe, Mercedes mới từ từ khởi động, sau đó lao ra cổng trường tựa như một làn khói đen.

cảnh tượng gã âu phục té lăn ra đất khiến nhiều người phải

ghé mắt nhìn.

“Thật không ngờ cậu An nổi danh phong lưu lại có lúc rơi vào tình cảnh éo le như vậy! Ha ha!”

“Đáng đời, ai bảo hắn ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc trêu chọc phụ nữ, lại còn muốn động đến cô chủ của Tập đoàn Kim Thạch, thế nên mới bị vệ sĩ của người ta dạy cho một bài học!”

“Thì hắn ỷ bản thân là con ông cháu cha nên vậy! Đúng là coi trời bằng vung mà!”

“Có mấy đồng tiền bẩn đấy thì giỏi lắm à? Người như vậy bị chỉnh chết càng tốt!”

Đám học sinh vây xem càng nói càng hăng, mắng cũng càng lúc càng chói tai.

Gã âu phục lồm cồm bò dậy, hướng về phía đám học sinh còn đang bàn tán rống to: “Không muốn chết thì im miệng hết cho tao!”

Tất cả lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn như chim cút, sau đó tự về nhà tìm mẹ của mình!

Gã âu phục nghiến răng nghiến lợi nhìn theo chiếc Mercedes đang từ từ khuất bóng.

“Chú Quách, ông chú này là

ai vậy?”, Tiêu Ai Lệ liếc nhìn Tân Mặc đang ngồi ở vị trí phó lái.

“Hề hề… cô chủ xinh đẹp, xin cho tôi được phép giới thiệu! Tòi là Tân Mặc, từ nay về sau sẽ là vệ sĩ của cò, phụ trách an toàn của cô 24/24. Hơn nữa, tôi còn là cận vệ của cò đấy!”, Tân Mặc quay đầu nhìn Tiêu Ái Lệ, vốn dĩ là một màn chào hỏi rất hoàn hảo, nhưng lại bị phá hỏng chỉ vì mấy chữ “cận vệ” bỉ ối, hèn mọn kia. Tân Mặc không thể không kêu oan, hèn mọn, bỉ ổi vốn là bệnh nghề nghiệp của hắn mà!

Tiêu Ái Lệ không đáp lời mà hướng mắt về phía chú Quách tài xế. Chú Quách bất đắc dĩ khẽ

gật đầu. Lúc này, Tiêu Ái Lệ có cảm giác như trời muốn sụp xuống, nhưng hiện tại đang ở trên xe nên cỏ không thể làm ‘âm lên được, đành cắn răng đợi đến khi quay về biệt thự sẽ “bàn bạc” kỹ hơn. Vì vậy, cò quay mặt nhìn ra cửa sổ, xem Tân Mặc như không khí.

Còn Tân Mặc thì đang âm thầm quan sát cô chủ của mình thông qua kính chiếu hậu. Hắn lấy làm vui mừng, không ngờ cò nàng này còn hoàn mỹ hơn so với trong ảnh, đòi mắt to tròn, trong veo như nước, da thịt trắng nõn, vò cùng mịn màn. Mái tóc dài đang phất phơ theo gió thỉnh thoảng tỏa ra hương thơm

thoang thoảng. Đồng phục trắng tinh tươm nhò cao, Tân Mặc thầm suy đoán có lẽ là cup 34D, phía dưới chiếc váy xếp ly màu xanh da trời là đôi chân dài miên man, không chút thịt thừa.

Tân Mặc thầm nghĩ: Nếu có thế cùng chung sống ba năm với một mỹ nữ như vậy thì có tốn thọ mấy năm cũng có sao đâu chứ?

Tuy nhiên, lúc này cô chủ không quan tâm đ ến hắn, hắn cũng không cần phải tự rước nhục, bèn cúi đầu nhìn những con chữ xinh đẹp trên tờ giấy trong tay.

“Tân Khả Hân!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.