Nhạc Thanh Lam bị ta đẩy ngã xuống giường, hơi thở dần trở nên dồn dập:
“Phượng Tam, nàng có biết ta là ai không?”
“Phu quân.”
Ánh mắt ta mờ mịt, mượn chút men say, ta chui vào trong lớp áo của hắn.
Còn niệm một câu chú nhỏ, trói hắn lại trên giường.
Nhạc Thanh Lam khẽ rên một tiếng, giọng trầm khàn, dỗ dành:
“Nàng đúng là tiểu bối vô lễ, nhẹ tay chút.”
Ta mồ hôi đầm đìa, học theo những chiêu thức mà Nhạc Thanh Lam từng dạy ta khi xưa, chủ động đầy nhiệt tình.
Không biết từ lúc nào, chú trói tay hắn đã được giải, hắn xoay người, nhốt ta dưới lớp chăn, đôi môi mang theo vết cắn của ta, trông như một vị thần bị vấy bẩn.
“Phượng Tam, nàng thật là…”
Hắn cúi đầu, lần đầu tiên chủ động hôn ta, một tiếng thở dài tan vào màn đêm:
“…Thật là gan dạ.”
Cuối cùng, ta cũng tìm lại được cảm giác khi xưa, như rơi vào tấm lưới dày đặc, được bao bọc bởi sự dịu dàng.
Cả đêm quấn quýt không ngủ.
…
Tiếng chim hót buổi sớm len lỏi vào tai ta.
Ta vẫn nhắm mắt, hồi tưởng lại giấc mộng đêm qua, quả thật là một giấc mộng xuân ngọt ngào…
Chỉ có điều, giọng nói của mẫu thân ta thật chói tai.
“Phượng Tam dậy chưa, ta có chuyện muốn nói.”
Ta nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, vô thức duỗi mình, tay chạm phải một lồng n.g.ự.c trần trụi.
Hả?
Lồng ngực?
Ta mở mắt, và đối diện với một gương mặt quen thuộc.
Còn chưa kịp phản ứng, cảnh vật trước mắt đã xoay chuyển.
Ta bị cuộn vào trong chăn, đẩy vào trong giường.
Giọng nói ôn hòa, pha chút ngái ngủ của Thương Huyền vang lên, chào mẫu thân ta:
“Ba vạn năm rồi không gặp, không biết thân thể của Phượng Trạch Thần quân giờ có còn khỏe không?”
Bên ngoài, ta nghe thấy tiếng gầm lên đầy giận dữ của mẫu thân:
“Thương Huyền! Ngươi dám động đến con gái ta, ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Hôm ấy, mẫu thân ta và Thương Huyền đánh nhau đến trời long đất lở.
Suýt chút nữa đã hất tung cả tiên phủ của Thương Huyền.
So với mẫu thân, Thương Huyền lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
“Phượng Trạch Thần quân bớt giận, ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt, đích thân đến cầu hôn Phượng Tam.”
“Nhạc mẫu tại thượng, xin nhận lễ bái của tiểu tế.”
Mẫu thân ta tính khí nóng nảy, vạn năm nay không ai dám đụng tới lông mày của bà.
Thương Huyền là người đầu tiên.
Ta sợ đến mức run rẩy, trốn trong giường, chỉ sợ mẫu thân sẽ lột da ta.
Mãi đến gần chiều, bên ngoài mới dần yên tĩnh trở lại.
Thương Huyền đã nhận hết lỗi về mình.
Bên ngoài đều đồn rằng, Thương Huyền không giữ gìn thân phận, dụ dỗ ta.
Một lát sau, mẫu thân gọi ta ra gặp mặt.
Bà nghiêm mặt nói với Thương Huyền:
“Vân Thù đã quen sống tự do tự tại, không chịu được khổ cực của việc làm dâu. Nếu ngươi cưới nó, không được để nó chịu nửa phần ấm ức.”
Trong đôi mắt đen của Thương Huyền ánh lên chút ý cười:
“Tất nhiên. Phượng Tam tuổi còn nhỏ, có nghịch ngợm cũng chẳng hại gì, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Ta sững sờ, một cảm giác quen thuộc chợt ùa về.
Hắn… đã lấy lại ký ức?
Năm xưa, khi ta vừa gả cho Nhạc Thanh Lam.
Nhạc Thanh Lam cũng đã nói với phụ mẫu ta y như vậy.
Quả thật, sau khi gả về, ta không hề chịu chút ấm ức nào.
Sắc mặt mẫu thân nghiêm trọng:
“Ta chỉ cần Thương Huyền Thần quân giữ đúng lời. Nếu đã vậy, ngài hãy về trước đi, đợi hợp xong bát tự, chọn ngày lành tháng tốt rồi hãy gặp A Thù.”
Nói xong, mẫu thân liền đứng dậy rời đi.
Ta còn muốn nói gì đó với Thương Huyền, mẫu thân liền lạnh lùng nhắc:
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Hắn vẫn chưa cầu hôn, đi về nhà với ta!”
Thương Huyền nhẹ gật đầu:
“Nghe lời mẫu thân nàng đi.”
Lúc này ta mới lưu luyến theo mẫu thân rời đi.
Tin tức về hôn lễ giữa Thương Huyền và ta đã gây chấn động khắp Lục Giới.
Trong chốc lát, các vị thần tiên từ khắp nơi tới tấp kéo đến chúc mừng.
Đan Huyệt Sơn vốn thanh tĩnh nhiều năm, nay bỗng trở nên nhộn nhịp vô cùng.
Đêm ấy, Nhạc Lan đích thân đến Đan Huyệt Sơn tìm ta.
Trời về khuya, sương lạnh bao phủ, hắn đứng bên ngoài suốt đêm đến khi trời rạng sáng mới gặp được ta.
“A Thù…”
“Chúng ta có tình nghĩa bao năm, nàng đều quên hết rồi sao?”
Ta thản nhiên đáp: “Ta với ngươi có tình nghĩa gì chứ?”
Nhạc Lan thoáng hiện vẻ hoang mang, “Ta có ký ức của Nhạc Thanh Lam, A Thù, nàng không nghĩ rằng bỏ rơi ta như thế là quá tàn nhẫn sao?”
“Ba năm nay, ta và nàng sớm chiều bên nhau, ta đã xem nàng như thê tử của mình…”
Ta bật cười lạnh lùng:
“Thê tử bị rút xương lóc thịt, rồi ném vào Quỷ Vực để nuôi quỷ đói?”
Ánh mắt Nhạc Lan lóe lên một tia đau khổ, “Là ta có lỗi với nàng, nàng trừng phạt ta có được không?”
“Cút!”
Ta không nhịn được mà thốt ra lời thô tục, rồi quất mạnh một roi, để lại vết hằn trên người Nhạc Lan.
Trời vừa lúc vang lên một tiếng kiếm ngân.
Sương Cửu xé toạc bầu trời đêm, cắm phập xuống đất ngay trước chân Nhạc Lan.
Lưỡi kiếm ngạo nghễ rung lên, đuôi kiếm khẽ lay động.
Thương Huyền hiện thân từ trong bóng đêm, từng bước ung dung tiến lại, “Phượng Tam, lại đây.”