Dung Đường ăn chay niệm Phật ở chùa Đà Lan suốt năm ngày, cảm thấy tâm bình khí hòa hơn rất nhiều.
Tuy rằng trên đường xuống núi y còn đang muốn trở về nhanh một chút, nói không chừng y có thể kịp chạy tới ngõ Vĩnh An ăn bữa cơm tối, nhưng Dung Đường cảm thấy mình không có háo hức về nhà như vậy.
Nhiều nhất bình trà nhỏ vừa vặn uống hết hôm nay, y còn muốn tới chỗ Túc Hoài Cảnh uống. Nhưng Dung Minh Ngọc vừa nói lời này, còn chưa kịp phản bác, ông đã quay người lên xe ngựa, hướng về phía cổng cung điện.
Dung Đường rất khó hiểu, rất buồn bực, thậm chí có chút nóng nảy. Tám trăm năm không quan tâm tới nhi tử, con trai trưởng là gả hay là cưới, thích nam hay là nữ cũng không quan tâm, lại đột nhiên quan tâm đ ến sức khỏe của y vì thời tiết thay đổi hay sao?
Nếu không phải ông nói chuyện khô khan không có chút cảm xúc nào thì ta suýt tin thật đấy!
Dung Đường rất không vui trở về viện, Song Phúc Song Thọ nín thở tập trung, kêu cũng không dám kêu một chút.
Thời tiết chuyển ấm, than đỏ đã được dọn đi, hoa nở sớm đã rụng, cây cỏ theo mùa lại nở hoa, chỗ nào trong vương phủ cũng thơm ngát.
Dung Đường ngồi trong viện vào lúc hoàng hôn, nhìn hoàng hôn mờ mịt trên bầu trời gạch đỏ ngói xanh, hỏi Song Phúc: “Có phải ta đang bị giam không?”
Song Phúc không dám nói rõ, “Vương gia là vì suy nghĩ cho sức khỏe của thiếu gia.”
“Ồ. “Dung Đường cười nhạo một tiếng, không nói nữa.
Dung Minh Ngọc là vương gia khác họ duy nhất của Đại Ngu, Nhân Thọ Đế chính là phiên vương ủng hộ tiến binh lên phía bắc, năm thứ nhất lên ngôi còn chưa có bất kỳ động thái nào, sau khi ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế là bắt đầu tước bớt địa vị của chư hầu.
Khoảng thời gian đó Dung Minh Ngọc đi tới chỗ nào cũng không tránh khỏi bị nghị luận, quan viên có giao hảo tính toán chi li, tất cả đều cố ý giữ khoảng cách với ông, trong lòng hiểu rõ: Chờ tước đoạt hết phiên vương ở những nơi khác xong, người xui xẻo tiếp theo sẽ là vương gia mới vừa được phong ở kinh thành này.
Nhưng không có, năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác đi qua, Ninh Tuyên vương phủ không chỉ không bị tịch thu, ngược lại dần dần phồn hoa, đông như trẩy hội, quan viên lui tới không dứt, Dung Minh Ngọc hoàn toàn xứng đáng trở thành cận thần của thiên tử.
Có người nói, ông là một con chó không kêu to do Nhân Thọ Đế nuôi. Khuôn mặt ôn ôn nhuận nhuận chứ thật ra tất cả chuyện bẩn thỉu không thể để người khác biết, ông ta đều làm cả.
Một người như vậy, cho dù là cười nhìn ngươi, cũng phải lưu lại ba phần tâm.
Cho nên sau khi Dung Minh Ngọc nói như vậy ở trước vương phủ, mấy ngày liền Dung Đường thật sự không thể ra ngoài.
Dung Đường có chút phiền não, y cầm túi bùa bình an hình tam giác ở trong tay, bên trong đựng tro hương y cố ý lấy trước mặt Phật tổ, y nhéo nhéo, đưa qua bên cạnh, gọi Song Thọ: “Ngày mai ngươi giúp ta đưa cái này đến ngõ Vĩnh An.”
“Vâng. “Song Thọ lên tiếng định bước tới nhận lấy, trong nháy mắt khi tay đụng vào bùa bình an Dung Đường do dự, lại thu hồi:” Quên đi, ta nói là ta cầu cho hắn, vẫn là phải tự cho hắn mới tốt.”
Màn sao trải dài, Dung Đường nhíu mày, nói: “Ngày mai ngươi đi truyền tin cho Túc Hoài Cảnh, nói ta bị Vương gia nhốt ở nhà, chờ hôn lễ gặp lại. Nếu trong phủ thiếu cái gì muốn cái gì, ngươi trực tiếp đến tiền trang lấy tiền đưa qua cho hắn.”
Càng nói càng phiền, Dung Đường thu hồi bùa bình an, cầm bức họa Phật tổ Tuệ Miễn đưa cho y vào thư phòng. Vốn muốn lập một phòng riêng cung phụng bức họa này, nhưng ngẫm kỹ lại, kỳ thật y không phải là một tín đồ quá thành kính, treo tranh Phật rồi lại không thể ngày ngày tụng kinh thì không tốt, cứ đơn giản tìm một chỗ sắp xếp trong thư phòng Đa Bảo Các, còn lá bùa bình an thì cất trong hà bao.
Dung Đường đi qua đi lại trong thư phòng hai vòng, viết ra một số đồ đạc muốn bổ sung, dự định ngày mai khi Song Thọ rời khỏi nhà sẽ mua, thuận tiện hỏi thăm kinh thành mấy ngày nay có chuyện gì mới mẻ không.
Ai ngờ còn chưa đợi Song Thọ trở về, Dung Đường dậy sớm đi vào trong phòng Vương phi thỉnh an đã nhìn thấy Dung Tranh vội vàng hoảng hốt buộc quần áo chạy ra khỏi viện khỏi hắn, mắt thâm sì, hiển nhiên đã nhiều ngày không ngủ được.
Dung Đường dừng lại tại chỗ chờ một lúc, thấy hắn chạy qua mình, nhàn nhã gọi: “Nhị đệ vội vã muốn đi đâu vậy?”
Dung Tranh dừng bước, có hơi mất tự nhiên chào y: “Đại ca.”
“Ừ. “Dung Đường mỉm cười, đứng ở bên cạnh chờ hắn trả lời.
Y không nhúc nhích cũng không nói lời nào, giống như là chặn đường, Dung Tranh cảm thấy phiền lòng, nhưng trên dưới vương phủ, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào thì ngoài mặt cũng phải giữ nhân nghĩa thủ hiếu đễ.
(“Đễ” là chỉ tình yêu thương, tình cảm thân thiết giữa anh chị em, cũng bao hàm cả tình cảm giữa bạn bè. Anh em trai, chị em dâu phải hòa thuận. Anh cả yêu thương em trai, em gái giống như bảo vệ chính đứa con của mình. Em trai, em gái kính trọng anh cả tựa như cha mẹ.)
Nếu hôm nay Dung Tranh dám vô lễ với Dung Đường trong vườn, ngày mai có thể sẽ bị cái tên tam đệ ngụy quân tử của hắn đâm chọt trước mặt cha mình.
Hắn suy nghĩ một hồi, miễn cưỡng kéo ra ý cười: “Nghe nói phường thị mới nhập vào một lô mực Trầm Tuyền thượng hạng, đệ muốn đi mua chút tặng cho phu tử, chậm chỉ sợ không mua được.”
Dung Đường chăm chú nhìn hắn một hồi, cười nói: “Đã như vậy, còn phiền nhị đệ giúp ta mang hai lô trở về.”
Sắc mặt Dung Tranh khẽ biến: “Huynh trưởng muốn cái này làm chi?”
Thể lực Dung Đường không tốt, Vương phi thương y không cho đề bút viết chữ, ngay cả học ở nhà cũng không cho y học, cho dù hiện tại đã tốt rồi, nhưng mực Trầm Tuyền vẫn phải dùng sức mạnh mới có thể phát huy hết vẻ đẹp của nó, rõ ràng Dung Đường không có tinh lực kia.
Dung Đường lại cười: “Tặng chị dâu tương lai của đệ.”
Dung Tranh: “……”
Hắn cảm thấy đại ca nhà mình sau khi tốt lên thì có hơi tà ác, mỗi lần nói với y một hai câu là có thể khiến bản thân nghẹn họng tới nội thương.
Dung Tranh không dám hỏi nữa, đoan đoan chính hành lễ, để Dung Đường đi ngang qua mình rồi lại vội vàng đi ra ngoài.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Ký chủ, hẳn là hắn đi gặp Nhị hoàng tử.]
“Còn chưa hạ triều, còn kịp. “Dung Đường nhìn sắc trời nói.
Thư phòng bị y chia làm hai nửa, một nửa Dung Đường dùng, một nửa cho Túc Hoài Cảnh dùng, y còn đang lo mực mình dùng có phù hợp với Túc Hoài Cảnh hay không, Dung Tranh đã đưa gối đầu tới, làm cho phiền muộn vì bị Dung Minh Ngọc nhốt của y tiêu tán không ít.
Hệ thống thấy ký chủ nhà nó cười vì mưu kế nhỏ thực hiện thành công, cũng vui vẻ, hỏi: 【 có cần tôi giúp cậu đi xem bọn họ đang làm cái gì không? 】
“Không cần. “Dung Đường nói,” Túc Hoài Cảnh khiến người ta bớt lo hơn nhiều so với Thịnh Thừa Lệ.”
Thời điểm làm phụ tá cho Thịnh Thừa Lệ, cho dù Dung Đường đã tính toán xong toàn bộ kế hoạch, cũng phải lo lắng nhân vật phản diện có thể đối lập với y có phá hư không, nên y phải sử dụng chức năng hệ thống nhiều lần để xác nhận. Nhưng đặt ở Túc Hoài Cảnh, không nói đến con nhà y vốn rất thông minh, nam chính mới vừa ra khỏi lãnh cung, căn bản không có năng lực đối nghịch với Túc Hoài Cảnh, hắn muốn làm chuyện gì mà không làm được?
Không cần hệ thống hỗ trợ tìm kiếm.
Nghĩ tới đây, khóe môi Dung Đường bất giác lại hạ xuống.
Hệ thống hỏi y: 【 ký chủ, cậu làm sao thế? 】
Dung Đường hơi lộ vẻ ai oán: “Nhớ con trai.”
Y không thể nhìn thấy được cảnh tượng đại nhân vật phản diện lần đầu tiên xuất hiện trước mặt tiểu phản diện nhị hoàng tử thì thôi, vậy mà cũng không thể tham dự.
Sầu muốn chết.
【……】
–
Quán trọ Thưởng Dương thành tây.
Quán trọ đã đóng cửa mấy ngày rồi nhưng số tiền ở quầy vẫn nhiều hơn tháng trước.
Có mấy vị quý nhân bao trọn quán trọ của hắn, chưởng quầy cười ra hàm răng vàng, đương đếm tiền sau quầy thì thấy một công tử áo xanh từ cửa đi vào, phía sau có một gã sai vặt đi theo, trên tay gã sai vặt cầm hai bao giấy dầu nặng trịch, trên bao dùng bút đen viết chiêu bài Lư thị thư cục.
Sắc mặt Dung Tranh bình tĩnh, không nhìn thẳng chưởng quầy, theo cửa sau bước vào tiểu viện, phía sau đã tụ tập rất nhiều người, nhị hoàng tử ở chính giữa, trên mặt lộ ra nụ cười xuân phong đắc ý, thấy hắn bước vào, sắc mặt hơi ngưng tụ, nói: “Kính Chi hôm nay tới hơi trễ.”
Trong lòng Dung Tranh hơi trầm xuống, hắn bước nhanh tới gần, khom người hành lễ: “Trước khi ra cửa huynh trưởng dặn ta giúp y mua hai lô mực, ta đi đường vòng nên tới muộn, mong điện hạ thứ tội.”
Nhị hoàng tử nghe thấy tên Dung Đường, sắc mặt tốt hơn một chút, không muốn so đo nữa, Tần Bằng Huyên lại đột nhiên “Hừ” một tiếng: “Đại ca ốm yếu của ngươi, còn chưa học được mấy ngày, mua mực làm gì?”
Dung Tranh khẽ nhíu mày.
Quả thật hắn rất không thích ca ca ngốc nghếch nhà mình, nhưng Tần Bằng Huyên còn thô bỉ hơn, tuy là thế tử Vũ Khang Bá, hành sự điệu bộ lại không khác gì tiểu nhân, nhị hoàng tử vốn cũng chẳng nể trọng hắn, lần này không biết tại sao gã gặp may mắn phát hiện tung tích phản tặc Trần Phi, lúc này mới lộ mặt trước mặt điện hạ.
Mấy ngày nay, ỷ vào chút công lao này, Tần Bằng Huyên ở trước mặt bọn họ diễu võ dương oai không ít.
Dung Tranh lạnh giọng nói: “Huynh trưởng là mua thêm văn phòng tứ bảo cho trưởng tẩu ta.”
Tần Bằng Huyên nghẹn họng, làm như nghĩ tới điều gì, trên mặt chợt lóe lên hận ý nồng đậm.
Nhị hoàng tử lại đột nhiên có hứng thú, nhướng mày nói: “Dung Đường thật sự muốn cưới nam thê sao?”
Dung Tranh: “Thật.”
“Chuyện lạ. “Nhị hoàng tử lẩm bẩm nói.
Có người ở phía sau nhỏ giọng nói thầm một câu: “Với sức khoẻ của y, lấy nam thê trở về cũng không biết là ai đè ai.”
Lời này th ô tục, vốn không nên nói trước mặt hoàng tử, nhưng tất cả mọi người ngày đêm lăn lộn với Nhị hoàng tử, Phong Nguyệt lâu cũng không biết đi mấy chuyến, nghe vậy lại ồn ào cười ha hả.
Dung Tranh đứng trước mặt mọi người, thần sắc không rõ, không tham dự vào trò đùa của mọi người mà hỏi Nhị hoàng tử: “Không biết mọi việc trong chuyến đi này của điện hạ đã thỏa đáng chưa?”
Đám người vừa cười to lập tức im bặt, Nhị hoàng tử khoát tay: “Lo lắng như vậy làm gì, bản điện hạ có công tử tương trợ, tất nhiên là nước chảy thành sông.”
Dung Tranh nhíu mày, đây không phải lần đầu tiên hắn nghe Nhị hoàng tử nói tới “công tử”, nhưng hắn chưa từng gặp đối phương lần nào.
Lần đầu tiên nghe nói là khi Tần Bằng Huyên vừa phát hiện ra đám Trần Phi, nhị hoàng tử lúc này mừng rỡ muốn bẩm báo Hoàng Thượng, phái người điểm binh tiến đến tróc nã.
Để đảm bảo an toàn, gã thậm chí còn tự mình đến quán trọ Thưởng Dương quan sát một phen, ai ngờ trở về liền đổi chủ ý, nói có biện pháp khác có thể có được thánh tâm.
Thế là mọi người đều bận rộn từ cuối tháng hai đến hôm nay, chỉ chờ thêm mấy ngày nữa Hoàng Thượng Hoàng Hậu xuất cung tế tổ.
Dạo này Nhị hoàng tử rất ít tới Phong Nguyệt lâu, thường xuất thần than thở, nhìn trăng suy nghĩ hồi lâu: “Công tử cao quý giống như ánh trăng sáng tỏ này, mỗi lần ta nói chuyện với hắn không khỏi tự ti mặc cảm.”
Dung Tranh rất muốn biết “công tử” được Nhị hoàng tử nhắc tới này đến tột cùng là người như thế nào, nếu không phải Nhị hoàng tử không thích nam phong thì có khi Dung Tranh còn hoài nghi gã đang tương tư.
Cũng may nhắc tới việc này, nhị hoàng tử cuối cùng cũng nghiêm túc, bình tĩnh lại phân phó mọi việc phải làm trong vài ngày tới.
Mà lúc này, tại ngõ Vĩnh An đường Cảnh trạch, ” công tử” mà Nhị hoàng tử ngày nhớ đêm mong đang đứng ở cửa, nhìn hạ nhân treo bảng hiệu mới làm xong lên cửa.
Gian nhà này Dung Đường cho hắn toàn quyền tự chủ, thậm chí còn để hắn đặt tên cho nó, lúc đầu Túc Hoài Cảnh còn chưa quyết định, không thể trực tiếp gọi”Túc phủ”, dù sao hắn cũng không phải họ Túc.
Nhưng lại không thể để trống mãi được, sau đó một buổi chiều, Dung Đường nằm ở trên giường dài đọc sách, Túc Hoài Cảnh ngồi ở trước bàn học luyện chữ, ngước mắt nhìn Dung Đường một cái, lúc hoàn hồn đã viết xuống tên Dung Đường trên giấy Tuyên Thành.
Sau khi viết ra hắn phát hiện tác phong làm việc của tiểu thế tử không chỉ hợp với hắn mà ngay cả tên cũng khiến hắn vui vẻ.
Túc Hoài Cảnh thích ngọt, mà cái tên này đọc lên là thấy rất ngọt ngào, suy nghĩ một hồi hắn liền dứt khoát lấy ra một tờ giấy trắng đề chữ lên để Hành Phong mang ra ngoài tìm người đặt làm bảng hiệu, hôm nay vừa vặn phơi khô sơn có thể treo lên.
Tâm tình Túc Hoài Cảnh bởi vì chuyện treo bảng hiệu mà tốt hơn một chút, nhìn bầu trời trước cửa, ước tính thời gian rồi quyết định không quay lại.
Hắn phân phó: “Hành Phong, đến thư phòng pha trà, chuẩn bị thêm hai đ ĩa hoa quả quýt khô, sách bên tay trái lấy một chồng ra đặt ở trước giường, đừng lấy ở ngăn thứ ba, bên đó đọc hết rồi.”
Dung Đường không thích ăn bánh ngọt, nhưng lúc xem thoại bản rất thích ăn chút hạt cứng, lần trước cũng ăn rất nhiều quýt nướng. Túc Hoài Cảnh nghĩ, y ăn chay trong chùa năm ngày, nghĩ đến hẳn là đã sắp nghẹn hỏng rồi, hơi trầm tư, cân nhắc có nên chuẩn bị thêm chút đồ ăn vặt cay cho Dung Đường hay không, lần trước phòng bếp làm lẩu hình như y rất thích ăn.
Hành Phong nghe vậy sắc mặt có chút vặn vẹo nhưng vẫn đáp ứng, làm theo lời chủ tử dặn dò.
Nhưng Túc Hoài Cảnh ở cửa đợi hồi lâu, cũng không đợi được cỗ xe ngựa mạ vàng kia, chỉ có Song Thọ đánh xe bò con từ đầu hẻm xuất hiện, thấy hắn đứng ở trước cửa sửng sốt, vội vàng ba bước làm hai mà chạy tới, thở hổn hển nói: “Túc công tử sao lại ở đây chờ?”
Túc Hoài Cảnh: “…?”
Không…… đến ư?
Hắn híp mắt, thần sắc thoáng chốc âm trầm.
••••••••
Tác giả để lại lời nhắn:
Đoán vui, đại nhân vật phản diện không gặp được vợ sẽ làm cái gì?
______________
Mễ: Vậy là Dung Tranh cũng không tới nỗi xấu lắm he:v