Chậm rãi, gã ngừng cười, kiếm đồng vạch lên không trung một đường, gần như sét đánh không kịp bưng tai chĩa ra phía trước, mũi kiễm lạnh lẽo chỉ về phía Vệ Lạc!
Đại hán dùng kiếm đồng chỉ Vệ Lạc, ngoác miệng toàn răng đen vàng, lớn tiếng quát: “Tiểu nhi, vừa rồi đại gia ta uy phong chứ?”
Mặt Vệ Lạc trắng bệnh, một cử động ngửa đầu nhỏ cũng không dám, tránh đi thanh kiếm lạnh lẽo.
Sau khi nàng nghe đại hán hỏi, trong lòng vừa chán ghét vừa e ngại. Dù không biết tại sao nhưng giờ phút này nét mặt nàng lại thêm vài phần ung dung, Vệ Lạc bình tĩnh trả lời: “Đại gia đương nhiên rất uy phong!”
Đại hán mặt dữ tợn lại cười hà hà, gã nhìn chằm chằm hai mắt Vệ Lạc, nhe răng cười nói: “Tiểu nhi có đôi mắt rất đẹp, mỗ muốn lấy thưởng ngoạn, được chứ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc nháy mắt trắng bệch, nhưng biểu hiện bên ngoài của nàng vẫn rất thong dong. Chỉ thấy Vệ Lạc nhếch miệng cười cười, thản nhiên trả lời: “Không được!”
“Không được!”
Ngữ khí nàng cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ ôn hoà trả lời “không được”, theo biểu cảm của nàng thì hình như đại hán dữ tợn này không phải muốn lấy mắt nàng mà chỉ hỏi nàng có muốn ăn một cái bánh bao hay không.
Thật rõ ràng sự trấn định tự nhiên của Vệ Lạc khiến mọi người xung quanh nàng cảm thấy kinh sợ (kinh ngạc + sợ hãi). Đặc biệt là đại hán dữ tợn, bình sinh gã thích nhất là ức hiếp những kẻ yếu ớt, thích nhất nhìn thấy mọi người trước mặt gã nước mắt tèm lem khóc rống, hoặc mắng to tiếng. Nhưng gã chưa từng nghĩ rằng, dưới kiếm của mình còn có kẻ bình tĩnh như thế!
Dần dần, đại hán khuôn mặt hung tợn có hơi hồ nghi, gã nhìn Vệ Lạc từ trên xuống dưới, bất giác nghĩ: tiểu nhi này mắt trong như nước, thái độ lại bình tĩnh như thế, có khi nào nó là quý nhân? Hoặc là có chỗ dựa?
Nghĩ rồi, trên mặt gã vốn đang đằng đằng sát khí bất tri bất giác có chút nao núng. Dạng người như thế, vốn là phường bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Tình huống bên này của Vệ Lạc cũng khiến cho nhóm kiếm khách đoàn xe chú ý đến, một kiếm khách chừng hai mốt hai hai tuổi, mắt phượng mày dài, khuôn mặt tuấn tú nhảy xuống lưng ngựa, bước đến bên này.
Đại hán hung dữ thấy Vệ Lạc bình tĩnh như thế, trong lòng vừa sợ vừa nghi, gã không cần quay đầu, cũng có thể cảm giác được ánh mắt khắp nơi chú ý vào mình. Gã định thu kiếm, lại cảm thấy rằng bây giờ mà làm thế, chẳng phải là tự nhận thua tiểu nhi nhỏ gầy văn nhược này sao?
Trái lo phải nghĩ, đột nhiên gã cất tiếng cười to đứng lên.
Đang cười, đại hán dữ tợn chợt nghiêm mặt lại! Gã trừng lớn đôi mắt vàng đục to như chuông đồng, lớn tiếng quát Vệ Lạc: “Tiểu nhi kia, ngươi không biết sợ sao?”
Vệ Lạc lẳng lặng nhìn thẳng hắn, bàn tay nhỏ bé vốn đang nắm thật chặt dần buông lỏng: xem ra, người này muốn tha cho mình rồi.
Trong lòng bình tĩnh, khoé miệng nàng không khỏi nhếch lên, thản nhiên trả lời: “Tất nhiên là sợ.”
Lại còn nói sợ! Lúc này, không chỉ tên đại hán dữ tợn mà ngay cả người xem náo nhiệt xung quanh cũng bị thu hút, phải biết rằng, khuôn mặt nàng chẳng có chút gì gọi là e sợ.
Đại hán hung dữ cười ha ha, lạnh giọng quát: “Đã sợ, vì sao không né?”
Vệ Lạc từ từ trả lời: “Sợ quá, không nhúc nhích được.”
Đáp án của nàng đều nằm ngoài dự kiến của mọi người. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười khẽ vang lên khắp nơi, dần dần, tiếng cười càng ngày càng lớn. Trong tiếng cười, ánh mắt mọi người nhìn về phía Vệ Lạc cũng trở nên ôn hoà.
Đại hán hung dữ thấy Vệ Lạc tự nhận thua, cảm thấy có mặt mũi. Gã cũng cười theo mọi người, khua trường kiếm “vèo” một cái, lại “vèo” một cái tra kiếm vào vỏ.
Trường kiếm của gã vừa thu lại, mồ hôi trên trán, sau gáy Vệ Lạc ào ào đổ xuống. Nàng cười trừ, lấy tay áo lau mồ hôi, lui về phía sau từng bước.
Thấy Vệ Lạc đúng là sợ mình, đại hán dữ tợn rất đắc ý nhe bộ răng đen vàng vui vẻ nói với nàng: “Tiểu nhi ngươi rất giỏi, không ngờ ngươi lại sợ đại gia ta đến thế, thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa rồi.”
Gã chưa nói xong thì một giọng nói lạnh nhạt truyền đến: “Túc hạ thật to gan, giết một người qua đường tự nhiên sẽ không ai trách ngươi, chẳng ngờ ngay cả người của Mi đại gia ngươi cũng dám động? Đúng là chán sống?”
Trong tiếng quát lạnh, thiết kiếm toả ra từng đợt hàn quang dày đặc chỉ về phía đại hán dữ tợn. Cuối trường kiếm là một kiếm khách thanh niên mắt phượng mày dài, khuôn mặt tuấn tú đang cười lạnh nhìn chằm chằm đại hán dữ tợn.
Trường kiếm người thanh niên vừa chỉ đến, đám người đầu tiên là ngẩn ra, trong nháy mắt lại bùng lên một loạt tiếng reo hò! Xem ra, hành vi vừa rồi của tên ác hán đã khiến mọi người thịnh nộ!
Vệ Lạc trợn to mắt nhìn kiếm khách thanh niên kia. Ngay lúc nàng nhìn sang, kiếm khách thanh niên cũng quay đầu tỉ mỉ đánh giá Vệ Lạc. Y nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết cười với nàng, tán thưởng nói: “Tiểu tử ngươi không tồi, thân lâm hiểm cảnh mà mặt không đổi sắc, có tác phong của ta!”
Nghe vậy Vệ Lạc miễn cưỡng cười, nàng đang định trả lời, vừa mở miệng ra thì kiếm khách thanh niên đã chuyển qua nhìn chăm chú đại hãn dữ tợn, càng nhìn, ánh mắt của y cành lạnh, sát khí càng đậm.
Đại hán dữ tợn bị y nhìn chăm chú, không biết tại sao lại rùng mình một cái.
Có điều đại hán dữ tợn đã ngang ngược thành quen, gã mở trừng hai mắt, ngoác miệng đầy răng vàng quát lên: “Tiểu tử, ngươi dám lấy kiếm chỉ ông nội ngươi à?”
Kiếm khách thanh niên vẫn thờ ơ, y cũng không nói nhiều, chỉ là cổ tay hất lên, kiếm như ngân hoa, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, khi định thần lại thì không khỏi hút một hơi!
Trường kiếm của kiếm khách thanh niên này đã thẳng tắp chỉ vào cổ họng của đại hán dữ tợn! Đồng thời kiếm đồng của gã đại hán lại mới vạch được một nửa, cách ngực của kiếm khách thanh niên còn khoảng nửa thước!
Mọi người căn bản chưa thấy rõ động tác của họ thì cuộc chiến đã chấm dứt!
Đại hán khuôn mặt nanh ác liên tục run rẩy, gã sợ hãi hô lớn: “Ngươi…ngươi là Kiếm Sư?”
Kiếm khách thanh niên cười lạnh nói: “Đúng vậy, ta là Kiếm Sư!”
Y đâm thẳng kiếm, mũi kiếm khiến tên đại hán dữ tợn không thể không ngửa đầu né tránh, lạnh lùng nói: “Người của Mi đại gia, cho dù là một tạp công, cũng không để loại người như ngươi có thể tuỳ ý lăng nhục! Chịu chết đi!”
“Đừng! Tha…”
Tiếng kêu sợ hãi của gã đại hán chưa dứt, mũi kiếm của kiếm khách đã đâm thẳng tới trước. Tiếng của đại hán im bặt, cặp mắt vàng đục đang trừng lớn dần dần vô thần, kiếm khách thanh niên “vèo” một cái thu hồi kiếm, xoay người rời đi. Y mới đi được hai bước, đại hán dữ tợn “rầm” một tiếng ngã xuống đất, giật giật rồi bất động. Vệ Lạc nhìn hai mắt trừng lớn vô thần của gã, biết người này đã chết thật.
Kiếm khách này nhất định là một cao thủ! Y gi ết chết người này mà ở họng đối phương chỉ lưu lại một vết máu. Ra tay lại có thể nhẹ nhàng hời hợt như thế.
Lúc này, tiếng bàn tán nổi lên bốn phía: “Đó là một Kiếm Sư đấy.”
“Hôm nay không ngờ lại thấy được một Kiếm Sư ra tay.”
“Thôi đi! Nói là ra tay mà ngươi có thấy rõ chiêu thức của ngài ấy không?”
“Kiếm Sư xuất chiêu, hạng phàm phu như ta nào có thể thấy rõ?”
Nghe tiếng bàn tán chung quanh không dứt bên tai, Vệ Lạc nhìn kiếm khách thanh niên đã đi xa, nghi hoặc nghĩ: tại sao ai cũng nói không thấy rõ y xuất chiêu nhỉ? Nhưng vừa rồi động tác của y rõ ràng rất chậm, mình thấy rành rành luôn cơ mà?