Vờ Ấu Trĩ

Chương 51: C51: Chương 51



Hạ Minh Sầm đưa cô tới trước cổng viện kiểm sát.

Sau khi về viện kiểm sát, Dụ Ấu Tri thành thực báo cáo tin tức hôm nay điều tra được cho lão Thẩm.

“Không mâu thuẫn với cảnh sát Hạ đấy chứ?” Lão Thẩm hỏi.

Dụ Ấu Tri lắc đầu:”Không ạ.”

“Đúng chứ, tính cách của chàng trai đó hơi lạnh lùng, nhưng đơn thuần coi cậu ta thành đồng nghiệp thực ra cũng không tệ.” Lão Thẩm vừa lật tài liệu vừa nói.

“Trước đây thầy từng nói chuyện với đội trưởng Lê của bọn họ, người ta xuất thân thiếu gia, trong nhà có quyền có thế, kiêu ngạo tất nhiên có kiêu ngạo một chút, nhưng thực sự năng lực không tồi, làm ngành cảnh sát này những cái khác không nói, nhưng phải chịu khổ, gia thế cậu ta tốt như vậy, không cân nhắc đến chức vị, lại cứ thích đi làm cảnh sát, từ điểm này có thể nhìn ra chàng trai trẻ này không phải kiểu áo quần lụa là, mà là thực sự thành tâm thành ý muốn làm chuyện này.”

Dụ Ấu Tri nghe ra tuy lão Thẩm bề ngoài là đang nói giúp Hạ Minh Sầm, nhưng thực tế là kêu cô rộng lượng, mặc kệ quan hệ riêng của hai người có không tốt đi chăng nữa, trên công việc Hạ Minh Sầm vẫn là đồng nghiệp tốt đáng tin cậy.

Lão Thẩm không biết, trong lòng Dụ Ấu Tri chưa từng cảm thấy Hạ Minh Sầm không phải đồng nghiệp tốt.

Bản thân cô làm việc khá cảm tính, biết đặt mình vào vị trí người khác, lại vì khuôn mặt không có tính công kích, rất dễ nhận được thiện cảm và sự tin tưởng của đối tượng điều tra, mà Hạ Minh Sầm thì làm việc theo lý trí nhiều hơn, không nói nhiều, bình tĩnh nhanh nhẹn, về mặt công việc quả thực có thể bổ trợ lẫn nhau.

Thế nhưng về mặt tình cảm thì không.

Trong tay cô vẫn còn nắm chặt thuốc viêm mũi mà Hạ Minh Sầm mua cho cô.

Rõ ràng khoảng thời gian khi vừa gặp lại, thái độ anh đối với cô có thể nói là vô cùng tồi tệ, nhưng vì sao đến giờ vẫn nhớ thuốc viêm mũi cô dùng trước giờ tên là gì.

Vì sao còn thích ăn bánh sừng bò như vậy.

Im lặng một lúc, Dụ Ấu Tri vẫn lên tiếng nghe ngóng:”Vậy thầy có biết vì sao anh ấy đi làm cảnh sát không?”

“Cái này thầy đâu có biết.” Lão Thẩm nói,”Có lẽ chí hướng của cậu ta ở đó, đàn ông mà, tuổi trẻ điên cuồng ai mà chả có ước mơ bắt kẻ xấu làm anh hùng.”

Dụ Ấu Tri: “Không thể nào.”

Bị phủ định như vậy, vẻ mặt lão Thẩm nghi ngờ nhìn cô: “Sao?”

Dụ Ấu Tri biết mình lỡ miệng, vội vàng giải thích: “Trước đây em với anh ấy là bạn cùng trường, nghe người ta nói anh ấy không thích nghề cảnh sát này, công việc làm ơn mắc oán, còn chẳng kiếm được mấy đồng.”

“Cái đó quả thực cũng đúng, nhưng có lẽ cậu ta không dựa vào chút đồng lương ít ỏi đó để sống đâu, trong nhà có tiền như thế mà.” Lão Thẩm nói: “Vậy có khả năng là người nhà đã trù tính cho rồi, hiện tại cậu ta còn trẻ như vậy, cơ hội có thể thăng tiến còn nhiều, tới lúc đó chuyển tới cục công an hoặc bộ chính trị, rồi sẽ được lên chức tiếp, thế là sẽ không cần mỗi ngày phải chạy lên tiền tuyến nữa.”

Trong xã hội này làm gì có công bằng tuyệt đối, năng lực làm việc tuy quan trọng, nhưng năng lực có giỏi đi chăng nữa, cũng không bằng một người biết đầu thai.

Tại chức nhiều năm như vậy, đã thấy qua không ít chuyện lòng người đổi thay, lão Thẩm rất tán thưởng, so với những cậu ấm chỉ biết đầu thai không có chút bản lĩnh nào, Hạ Minh Sầm không những có gia thế tốt, năng lực lại giỏi, thăng tiến là chuyện sớm muộn.

Nói đến đây, lão Thẩm cười: “Chẳng phải trước đây cha cậu ta là phó viện trưởng trẻ nhất ở chỗ chúng ta sao, không chừng qua mười mấy năm nữa, cậu ta sẽ lại là cục trưởng trẻ tuổi nhất cục cảnh sát cho xem.”

Trong mắt hiện lên chút trào phúng, Dụ Ấu Tri không nói gì.

“Sao em đột nhiên tò mò chuyện của cậu ta thế?” Lão Thẩm nhướng mày với cô: “Sao? Thay đổi suy nghĩ về cậu ta, quyết định tạo quan hệ tốt với cậu ta hả?”

Dụ Ấu Tri nhàn nhạt nói: “Suy cho cùng sau này còn phải tiếp xúc thường xuyên, hiểu biết thêm chút cũng tốt.”

Lão Thẩm gật đầu, cảm thán học trò này của ông cuối cùng đã chịu mở mang đầu óc, không còn một lòng chỉ vùi đầu vào công việc nữa, cuối cùng cũng bắt đầu chú trọng đến đối nhân xử thế, bèn sảng khoái nói: “Được, còn muốn tìm hiểu gì nữa? Em hỏi đi.”

Cô dừng một chút, lại hỏi: “Thầy biết tay trái của anh ấy bị làm sao không?”

“Tay trái?”

“Vâng, hôm nay em thấy cử động tay trái của anh ấy hình như không được thuận tiện cho lắm.” Dụ Ấu Tri nói: “Hình như không thể dùng lực.”

“Vậy có lẽ là bị thương rồi.” Lão Thẩm không lấy làm lạ nói: “Cảnh sát hình sự mà, mỗi ngày đều tiếp xúc với các phần tử tội phạm, làm gì có chuyện không bị thương, nếu em muốn tìm hiểu, có thể trực tiếp hỏi đội trưởng Lê của bọn họ, cậu ta chắc chắn biết.”

Dụ Ấu Tri khẽ dạ một tiếng.

Miệng thì đáp ứng nhanh nhưng thực ra do dự tới lúc gần tan ca cô mới hạ quyết định gửi tin nhắn cho đội trưởng Lê, nghe ngóng tình hình tay trái của Hạ Minh Sầm từ chỗ anh ấy.

Đội trưởng Lê cũng rất thẳng thắn, không hỏi cô vì sao phải hỏi thăm, nói luôn nguyên nhân cho cô.

Anh ấy không thích gõ chữ, ngại phiền, bèn gửi một đoạn tin nhắn thoại qua.

Giọng người đàn ông trầm thấp chất phác, bình tĩnh nói ra cớ sự.

“Mấy năm trước có một công ty nhà đất mua một miếng đất thổ cư để chuẩn bị khai phá, kết quả lúc chuẩn bị động thổ mấy hộ gia đình trên miếng đất đó lại không chịu dời đi, hai bên xảy ra tranh chấp, bên nhà đất gọi mấy tên xã hội đen tới dọn dẹp, kết quả dọn ra mạng người, lúc bọn tôi chạy tới trong tay mấy người kia đang cầm dao, có gia đình bị chém ngã xuống đất, toàn thân đều là máu, còn đang hô cứu mạng.”

Có vẻ đến chỗ tạm ngừng, đội trưởng Lê gửi tới đoạn tin nhắn thoại thứ hai, giọng điệu thấp hơn một chút.

“Cậu ấy cứ thế xông lên dùng tay chặn một dao, gân tay bị đứt, sau này tập phục hồi chức năng đã dần khôi phục lại, nhưng không thể hoàn toàn hồi phục.”

Cũng là vào lúc đó, đội trưởng Lê thay đổi cái nhìn với anh, nói anh phải trân trọng mạng sống, nói anh nhất định phải bảo vệ tốt tay phải.

Nghe tin nhắn thoại xong, Dụ Ấu Tri có chút không nói nên lời, chỉ có thể gõ một dòng tin nhắn gửi qua: “Thế nên từ đó về sau anh ấy đã từ bỏ chơi bóng rổ sao?”

Đội trưởng Lê vẫn dùng tin nhắn thoại để trả lời, âm thanh trầm thấp mang chút nghi hoặc: “Lúc cậu ấy vừa vào đội hình sự từng nói bản thân không có hứng thú với bóng rổ, trong cục mấy lần tổ chức đấu giao hữu bóng rổ cũng không tham gia.”

Dụ Ấu Tri sững sờ, đành phải gửi cho đội trưởng lê một câu cảm ơn, kết thúc đối thoại.

Hạ Minh Sầm lúc mười mấy tuổi yêu bóng rổ nhiều bao nhiêu, cô tận mắt thấy.

Lúc bình thường anh không thích cười, luôn là dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng duy nhất khi trên sân bóng, lại có thể vì một cú ném ba điểm đẹp mắt mà nở nụ cười vô cùng đắc ý.

Hạ Minh Sầm vẫn luôn thích chơi bóng rổ, sau này đi nước ngoài du học, cũng vẫn mang theo sở thích này ra nước ngoài.

Có lần trường bọn họ tổ chức trận đấu bóng rổ, anh năm lần bảy lượt nói nhất định phải đến xem.

Dưới bầu trời xám trắng và khung cảnh kiến trúc kiểu Anh, chàng trai tóc đen mắt đen đứng giữa đám người da trắng không hề kém cỏi, tuấn tú cao gầy như bức tranh thủy mặc ngày đông.

Anh ném được cú ném đẹp, sau đó ỷ vào những người khác nghe không hiểu tiếng Trung, không hề kiêng dè mà lớn tiếng hỏi cô: “Dụ Ấu Tri, bạn trai em có đẹp trai không?”

Giống như một đứa trẻ, cần sự khen ngợi của cô.

Dụ Ấu Tri cũng ỷ vào người khác không nghe hiểu tiếng Trung, hai tay đặt lên miệng, lớn tiếng đáp lại: “Đẹp trai xỉu!”

Cô lúc ấy như đứa trẻ vậy, chỉ cần có thể khiến anh vui vẻ, vậy thì náo loạn cùng anh đi.

Sau nhiều năm khi lần nữa trở lại trường quốc tế Gia Phong lại là để điều tra con cái của kẻ tình nghi, nhưng may mà có thu hoạch.

Mấy ngày sau, Dụ Ấu Tri từ chỗ văn phòng nhà đất lấy được thông tin, khu phức hợp mà hai đứa con của cục trưởng Nhạc đang sống, mấy căn nhà trong số đó là tài sản thuộc sở hữu của một nhà cung ứng bất động sản nào đó.

Vụ án có tiến triển, trưởng phòng vô cùng vui vẻ, lúc mở họp còn cảm thán: “Thế nên mới nói con người ấy à, một khi có ý niệm th@m nhũng thì đừng nghĩ tới việc giấu giếm, cuối cùng đều sẽ lộ ra dấu vết thôi, tiền th@m nhũng có thể giấu nhất thời, nhưng sao mà giấu được cả đời đây.”

Cùng lúc đó vụ án do đội điều tra hình sự của bộ công an phụ trách đồng thời mở phiên tòa, vụ án th@m nhũng của Chu Vân Lương mà phòng hai cục phòng chống th@m nhũng chủ yếu phụ trách cũng khua chiêng gõ trống mở phiên tòa sau đó.

Mã Tịnh Tịnh hầu tòa với tư cách là một trong những đồng phạm của vụ án bỏ thuốc mê, nhưng vì cô ta đang mang thai, thế nên có đãi ngộ đặc biệt hơn những phạm nhân khác.

Bà Chu với tư cách là một trong những nghi phạm đương nhiên cũng có mặt, bà ta đã nghe nói về chuyện của Mã Tịnh Tịnh, thậm chí không quan tâm ở đây là tòa án, mắng chửi Mã Tịnh Tịnh ngay tại chỗ, đồ gái đi*m đê tiện, chữ gì khó nghe thì mắng chữ đó.

Mã Tịnh Tịnh không dám lên tiếng, sắc mặt trắng bệch cúi thấp đầu, bà Chu sau khi bị thẩm phán cảnh cáo rồi bị cảnh sát tòa án ấn xuống, lúc này mới bình tĩnh lại.

Với tư cách là người nhà đương nhiên Chu Phỉ cũng có mặt, nhưng vợ chồng Chu Vân Lương cùng Mã Tịnh Tịnh là mang còng tay đứng ở vị trí bị cáo, còn anh ta thì áo mũ chỉnh tề ngồi ở vị trí dự thính, ánh mắt châm biếm thờ ơ lạnh nhạt nhìn cảnh tượng hoang đường này.

Hai ngày sau phiên tòa đó, Chu Vân Lương người bị giam giữ thời gian dài cuối cùng nhân vụ án của mình hầu tòa đã gặp được Mã Tịnh Tịnh xuất hiện trước tòa làm nhân chứng.

Ông ta với tình nhân nhỏ Mã Tịnh Tịnh không hề biểu hiện chút lưu luyến nào, mà ánh mắt lưu luyến chỉ dừng lại trên bụng cô ta.

Mã Tịnh Tịnh bị ánh mắt trắng trợn của Chu Vân Lương nhìn tới mức khó chịu, thậm chí cảm thấy bản thân trong mắt ông ta không phải người, mà là một cái máy đẻ.

Kết quả phiên tòa đầu tiên đã có, quả nhiên Chu Vân Lương bởi vì không phục thời hạn thi hành án, khi hầu tòa đã kháng án.

Trước khi bị cảnh sát tòa án đưa đi, Chu Vân Lương cách lan can giữa ghế bị cáo và ghế dự thính cảnh cáo Chu Phỉ.

“Chăm sóc Mã Tịnh Tịnh cho tốt, nếu trong bụng cô ta mà xảy ra chuyện, thì mày đừng hòng nghĩ tới lấy được từ chỗ tao một cắc.”

Đối mặt với uy hiếp của cha, Chu Phỉ lại không hề để ý, ngược lại khẽ cười: “Yên tâm đi cha.”

Mã Tịnh Tịnh làm công cụ đứng ở một bên nghe đối thoại của đôi cha con này, không nhịn được rùng mình.

Sau khi phiên tòa kết thúc, bởi vì quá trình điều tra của tòa án, nói tóm lại Mã Tịnh Tịnh vẫn là nghi phạm, không thể lập tức rời đi, tạm thời bị giữ ở phòng tạm giam, chờ cho tới thứ bảy làm xong thủ tục, Chu Phỉ mới có thể đưa Mã Tịnh Tịnh rời đi.

Bởi vì hôm đó là thứ bảy, cục cảnh sát không cần đi làm, thế nên người phụ trách vụ án của Mã Tịnh Tịnh là Hạ Minh Sầm không tới.

Nhưng Dụ Ấu Tri vì lo lắng cho tình trạng của Mã Tịnh Tịnh nên cố ý tới thăm cô ta.

So với vẻ mặt nghiêm túc của cô, Mã Tịnh Tịnh bị nhốt mấy ngày, vừa được ra đã nhảy vui sướng như chưa có chuyện gì.

Cô ta sát gần tai Dụ Ấu Tri nói: “Mỗi ngày tôi đều ở bệnh viện, một tuần Chu Phỉ mới tới nhìn tôi một lần, căn bản không có cơ hội điều tra, tôi sẽ nhân khoảng thời gian này nghĩ cách thử khiến anh ta đưa tôi về nhà.”

Dụ Ấu Tri trừng to mắt: “Cô muốn tới nhà anh ta?”

Tuy rất kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, không thể không thừa nhận đây quả thực là một ý hay.

Mặt khác, với tư cách là quan chức nhà nước, nếu cô không có lệnh khám xét, thì tuyệt đối không thể vào nhà Chu Phỉ.

Dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết, chắc chắn Chu Phỉ không hoan nghênh bất cứ người của công kiểm pháp nào tới nhà anh ta.

“Nè nè, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!” Mã Tịnh Tịnh nói: “Yên tâm đi, Chu Phỉ yêu tiền như mạng, ngày nào anh ta còn chưa lấy được tiền của cha mình, thì ngày đó anh ta chưa dám động tới tôi.”

“Nói đủ chưa?”

Giọng nói của Chu Phỉ đột nhiên vang lên, Mã Tịnh Tịnh sợ hãi rụt vai lại, vừa quay đầu đã phát hiện người đàn ông đang đứng bên cạnh xe chờ cô ta, vẻ mặt hiển nhiên rất không kiên nhẫn.

“Đủ rồi đủ rồi.” Mã Tịnh Tịnh vội vàng trả lời Chu Phỉ, sau đó lại nói với Dụ Ấu Tri: “Đi nha bai bai.”

Dụ Ấu Tri kêu cô ta nhất định phải chiếu cố bản thân cho tốt.

Mã Tịnh Tịnh tự tin vỗ ngực: “Yên tâm, tôi nhớ số điện thoại của chị với cảnh sát Hạ rồi, thực sự không được nữa tôi còn có thể gọi 110 và 120 mà.”

Mã Tịnh Tịnh ngồi lên xe, còn cố ý hạ kính xe xuống vẫy tay tạm biệt Dụ Ấu Tri.

Mãi cho đến khi xe đi ra khỏi cổng, Mã Tịnh Tịnh mới ngồi ngay ngắn.

Trong xe yên ắng, Chu Phỉ đột nhiên mở miệng: “Ngược lại cô khá có bản lĩnh nhỉ.”

Mã Tịnh Tịnh không hiểu hỏi: “Cái gì?”

“Một người ăn cơm tù, lại có thể tạo quan hệ tốt với kiểm sát viên.” Chu Phỉ mím môi, nhàn nhạt châm biếm: ” Xem ra cô không những biết dụ dỗ đàn ông, ngay cả dụ dỗ phụ nữ cũng rất am hiểu.”

Mã Tịnh Tịnh có phần không hài lòng với lời mỉa mai của anh ta, như thể cô ta có mối quan hệ mờ ám nào đó với kiểm sát Dụ vậy.

Cô ta kiêu ngạo hừ một tiếng, cố ý nói: “Đúng đấy, tôi chính là kiểu nam nữ đều ăn, hâm mộ à?”

Chu Phỉ vốn định châm chọc cô ta, lại bị câu trả lời vô liêm sỉ của cô ta làm cho giật mình, cười lạnh không nói nữa.

Không lâu sau anh ta có điện thoại, bởi vì trên xe không thể tránh khỏi Mã Tịnh Tịnh, chỉ có thể nghe điện thoại trước mặt cô ta.

Vừa nhấc máy, anh ta chào hỏi với đầu dây bên kia: “Tổng giám đốc Lan.”

Mã Tịnh Tịnh nháy mắt dựng tai lên nghe.

Nhưng đáng tiếc điện thoại của Chu Phỉ không phát ra âm thanh, cho nên cô ta không nghe rõ đầu bên kia nói gì, chỉ có thể dựa vào lời Chu Phỉ nói mà phán đoán cuộc nói chuyện của bọn họ.

Chu Phỉ cười nói: “Tổng giám đốc Lan yên tâm, lần này chúng ta đổi nơi nói chuyện.”

Nói thêm vài câu, Chu Phỉ cúp điện thoại, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Mã Tịnh Tịnh lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt anh ta hồi lâu, suy nghĩ xem nên nói như thế nào để anh ta không nghi ngờ mình.

“Nhìn chằm chằm tôi làm gì.”

Người đàn ông đang nhắm mắt bỗng nhiên lên tiếng.

Mã Tịnh Tịnh giật mình, kỳ lạ nhìn anh: “Anh là Dương Tiễn à? Còn có con mắt thứ ba?”

Chu Phỉ chậm rãi mở mắt nhìn cô ta.

“Ánh mắt của cô thẳng đến mức muốn c ởi quần áo của tôi ngay tại đây còn gì, tôi nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được.”

“…”

“Nói đi, định làm gì?”

“À, tôi hỏi anh định đi đâu? Đưa tôi đi theo với.”

Chu Phỉ như nghe được chuyện cười, tiếp tục nhắm mắt, lười để ý đến cô ta.

“Ngày nào tôi cũng ở bệnh viện sắp buồn chết rồi, thai phụ không thể cứ bị nhốt mãi được, nhốt nhiều dễ sinh bệnh.” Mã Tịnh Tịnh nói: “Chút nữa anh phải đi xã giao đúng chứ? Tôi quen thuộc nhất chỗ đàn ông các anh xã giao, đi tới đó như về nhà thôi, anh không cần quan tâm tôi, tự tôi đi tìm niềm vui.”

Chu Phỉ lại mở mắt lần nữa, híp mắt nhìn cô ta một cái, nhếch môi: “Tôi thấy cô không phải là muốn tìm niềm vui, là muốn tìm đàn ông chứ?”

Mã Tịnh Tịnh: “…”

Sau khi lái xe đến bệnh viện, Chu Phỉ ném cô ta vào, sau đó nhanh chóng rời đi.

Mã Tịnh Tịnh lại nhân lúc bảo vệ của Chu Phỉ đang bàn giao công việc, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng trốn ở một bên, sau đó đi tới lối thoát hiểm xuống lầu ôm cây đợi thỏ trước.

Cô ta ngồi trong một chiếc taxi, mắt thấy Chu Phỉ từ bên trong đi ra, sau đó ngồi lên xe.

Mã Tịnh Tịnh cười hề hề, lập tức dặn dò tài xế: “Chú à, chính là chiếc xe trước mặt, của chồng tôi đó, phiền chú theo sát một chút, hôm nay tôi nhất định phải bắt được đôi cẩu nam nữ này.”

Chiêu bắt kẻ thông dâm này thật sự có thể tận dụng nhiều lần, tài xế taxi thích nhất là loại tình tiết phim truyền hình tám giờ máu chó này, lập tức nhấn ga: “Được luôn!”

Dụ Ấu Tri rời khỏi trại giam, vốn định về nhà trước, sau đó đợi Hạ Minh Lan đến đón cô, cùng anh bắt chuyến tàu cao tốc gần nhất về quê một chuyến.

Nói là về quê, thực ra là đi gặp ông cụ làm chủ nhà họ Hạ, ông cụ Hạ Chí Chính nghỉ hưu đã nhiều năm, hiện nay đang dưỡng lão ở thành phố bên cạnh, biết chắt mình Hạ Minh Lan muốn đính hôn, thế nên kêu anh đưa vợ chưa cưới về ra mắt các trưởng bối.

Trên đường ngồi ô tô về nhà, đầu tiên cô nhận được điện thoại của Hạ Minh Lan, anh phải đi xã giao một chuyến, thế nên có thể sẽ không đến kịp để đón cô tới trạm tàu cao tốc.

“Thứ bảy mà anh còn có xã giao?”

“Mới quyết định, không tiện từ chối, xin lỗi em.”

Dụ Ấu Tri săn sóc đáp: “Không sao, tự em có thể tới trạm tàu cao tốc, chúng ta gặp nhau ở trạm luôn nhé.”

Hạ Minh Lan ở đầu dây bên kia cười, nói được.

Cúp điện thoại, Dụ Ấu Tri liếc nhìn thời gian, tuy bọn họ đã đặt chuyến tàu cao tốc vào buổi tối nhưng để phối hợp với thời gian của Hạ Minh Lan, cô vẫn dành ra thời gian cả ngày, thậm chí ngay cả tiệc mừng vụ án thuận lợi được bước đầu tiên của phòng số hai vào buổi trưa hôm nay cô cũng không đi.

Bây giờ đã là buổi chiều, đoán chừng bọn họ ăn xong luôn rồi.

Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe ngây ngẩn một hồi, điện thoại trong tay lại vang lên lần nữa, lần này là anh Đinh.

Giọng anh Đinh vô cùng lớn: “Tiểu Dụ, buổi chiều có bận gì không?”

Dụ Ấu Tri: “Không, buổi tối có, sao thế?”

“Vậy vừa hay, mau tới đây, anh gửi địa chỉ KTV cho em, tới hát nha.”

“Sao buổi chiều lại đi hát? Không phải các anh nói buổi tối sao?”

“Vốn định để buổi tối, nhưng ai bảo phòng số hai của chúng ta có đồng chí lão Thẩm, một người chồng tốt có hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo(*) về muộn một phút sẽ lo vợ con xảy ra chuyện, với đồng chí Miêu Diệu nữa, lớn như vậy rồi còn ở cùng cha mẹ không được về trễ sau mười giờ đây, đặt phòng buổi chiều lại rẻ, vừa hay tiết kiệm tiền cho trưởng phòng của chúng ta, thế nên chỉ có một mình anh không đồng ý hát buổi chiều, còn lại bọn họ đều đồng ý hết.” Giọng anh Đinh nghe có vẻ khá oán giận.

*Hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo, văn bản cổ điển của Nho giáo về lòng hiếu thảo từ triều đại nhà Nguyên

Dụ Ấu Tri nhịn cười hỏi: “Chỉ có mấy người các anh sao?”

“Ừ, buổi chiều chỉ có chúng ta hát, hẹn với bên đội hình sự là buổi tối, nhưng em có việc không đi được, bỏ lỡ bữa cơm hào hoa miễn phí rồi, em có tới không? Không ăn cơm rồi đừng có không hát đấy nhá.”

“Tới, gửi định vị cho em đi.”

Tới tối còn có cả buổi chiều, không đi thì chỉ có thể ở nhà ngẩn người, còn không bằng ra ngoài chơi.

Dụ Ấu Tri thay đổi điểm đến, bắt xe khác.

Lúc tới nơi lão Thẩm đang gân cổ lên hát Cao nguyên Thanh Tạng, tới khúc cao tất cả mọi người đều bịt tai, duy chỉ có lão Thẩm là đắm chìm trong âm thanh của tự nhiên.

Phòng bao rất lớn, đừng nói chỉ mấy người bọn họ, có ngồi mười mấy người nữa thì vẫn dư.

Trên bàn bày hạt dưa và trái cây, Dụ Ấu Tri không có hứng thú với hát hò, ngồi một bên thảnh thơi ăn hạt.

Trừ cô ra, những người khác đều vội vã đặt bài hát, anh Đinh lại thúc giục cô: “Tiểu Dụ mau đặt bài đi, đợi những người khác đến thì em không hát được nhiều bài như vậy đâu.”

Miệng đang ăn hạt dưa đột nhiên cứng đờ, Dụ Ấu Tri hỏi: “Những người khác là ai? Không phải anh nói chỉ có mấy người chúng ta sao?”

Anh Định đảo mắt, chỉ vào Miêu Diệu nói: “Hỏi cô ấy đi.”

Miêu Diệu xấu hổ nói: “Tôi thấy phòng bao này lớn như vậy, chỉ mấy người chúng ta hát thì quá lãng phí, nghĩ dù sao buổi tối cũng cùng đi ăn cơm, thế nên tôi đã gọi mấy vị cảnh sát ở bên hình sự…”

Anh Đinh không hề lưu tình nói toạc ra: “Em thấy phòng bao quá lớn nên sợ lãng phí hả? Chứ không phải là em tham thân thể của mấy anh cảnh sát à.”

Miêu Diệu: “…”

Dụ Ấu Tri đỡ má, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng người kia sẽ không tới.

Chắc chắn sẽ không tới đâu, dù sao anh cũng không thích hát.

Thế nhưng không lâu sau mấy người ở đội hình sự tới, đội trưởng Lê không có hứng thú với ca hát nên không tới, mà trong đó có một người nào đó lại thình lình có mặt.

Hai mắt Miêu Diệu phát sáng, cô chỉ cảm thấy dưới ánh đèn mờ ảo của KTV, khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa bất cần kia của cảnh sát Hạ càng thêm đẹp trai, càng thêm hấp dẫn.

Cô ấy nhiệt tình đưa mic qua: “Cảnh sát Hạ, hát không?”

“Không cần, tôi không biết hát lắm.”

Hạ Minh Sầm lịch sự từ chối, nhìn phòng bao một cái, trên ghế sô pha dài còn rất nhiều chỗ trống, nhưng anh không chút do dự, đi thẳng đến bên cạnh Dụ Ấu Tri, ngồi xuống.

Khi có người ngoài ở đó Hạ Minh Sầm luôn duy trì dáng vẻ mặt người dạ thú của anh, Dụ Ấu Tri cũng là người vô cùng biết diễn, thế nên làm việc chung lâu như vậy, nhưng không ai ở phòng số hai và đội hình sự có thể nhìn ra bọn họ đã biết nhau từ lâu.

Sau này vẫn là lão Thẩm từ chỗ Hạ Minh Sầm tìm hiểu được chuyện bọn họ là bạn cùng trường.

Lão Thẩm thấy Hạ Minh Sầm cố ý ngồi cạnh Dụ Ấu Tri, khóe miệng lộ ra nụ cười yên tâm.

Từ sau lần trước trở về từ trường quốc tế Gia Phong, Dụ Ấu Tri tạm biệt Hạ Minh Sầm xong thì luôn có cảm giác hoảng hốt, không tự chủ được mà nhớ tới Hạ Minh Sầm khi mười mấy tuổi.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, khiến cô quên mất Hạ Minh Sầm trước mặt hiện tại đã hai mươi mấy tuổi rồi, thực sự đã không còn quan hệ gì với cô.

Dụ Ấu Tri căng da đầu hỏi anh: “Anh có thể đổi chỗ ngồi không?”

Hạ Minh Sầm không động đậy: “Anh thích ngồi đâu thì ngồi đó.”

Vậy cô đi là được chứ gì.

Cô đứng dậy muốn đổi chỗ ngồi, kết quả bị người đàn ông kéo tay lại, cưỡng ép ngồi xuống.

Hạ Minh Sầm ngước khuôn mặt lạnh lùng lại tuấn tú của anh lên, bắt đầu thói uy hiếp vô lại của anh.

“Hoặc là thành thật ngồi bên cạnh anh, anh không động vào em, hoặc là để anh ôm em lên đùi cho tất cả mọi người đều thấy, em chọn đi.”

Dụ Ấu Tri muốn mắng một vạn câu, lại không khỏi vừa tức vừa thẹn.

Người đàn ông hai mươi mấy tuổi này, không khác gì khi mười mấy tuổi, vẫn là tiểu thiếu gia kiêu căng không nói lý đó.

Cô không để ý tới Hạ Minh Sầm, nhưng không dám đứng dậy đổi chỗ nữa.

Bởi vì cô cảm thấy Hạ Minh Sầm sẽ thật sự làm ra chuyện ôm cô lên đùi anh đó.

Đúng lúc này điện thoại trong túi kêu lên, vì để chuyển lực chú ý, cô vội vàng móc điện thoại ra coi.

Mã Tịnh Tịnh gửi tin nhắn tới, là một tấm hình, từ góc độ có thể nhìn ra là chụp trộm.

Cô phóng to bức ảnh, đó là cảnh mấy người đàn ông bắt tay nhau chào hỏi, có người cô không biết, nhưng nhìn có vẻ đều ăn mặc giàu có sang trọng, cô chỉ biết hai người.

Một là Chu Phỉ, một là Hạ Minh Lan.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.