Sau khi xác nhận phương thức sử dụng đạo cụ, Trình Đình Vũ liền không muốn giao quyền điều khiển tiết tấu cuộc nói chuyện cho bên kia, tiếp tục tung ra một vấn đề mà thanh tra cần phải xác nhận: “Trong số bảy người tiến vào phó bản, tình huống của Liễu Tuyết Hồng rõ ràng không thích hợp.”
Thanh tra đã hỏi qua ba người Dư Văn Nhiên, cũng biết việc Liễu Tuyết Hồng biến thành quái vật, bất quá Trình Đình Vũ đã đề cập, cũng tính toán lại nghe cô nói một chút.
“Chúng ta đã nghe nói, Liễu Tuyết Hồng trong quá trình bị phó bản mê hoặc trở thành quái vật……”
Trình Đình Vũ ngắt lời thanh tra, lắc đầu: “Cũng không phải trong quá trình.
“Liễu Tuyết Hồng ngay từ ban đầu đã đứng ở phe quái vật.”
Trong mắt thanh tra hiện lên một tia nghi hoặc: “Cô chắc chắn?”
Trình Đình Vũ ăn ngay nói thật: “Cũng không quá chắc chắn.”
Lời nói vừa dứt, mặt dây nhẹ nhàng đong đưa sang bên phải.
Trình Đình Vũ bổ sung: “Cũng liền bảy tám phần đi.”
Mặt dây khôi phục yên lặng —— với một câu trần thuật mơ hồ, đạo cụ không thể phán đoán chính xác.
Thanh tra: “……”
Trình Đình Vũ giải thích: “Liễu Tuyết Hồng là nhân viên phòng trực ban, không dễ bị đồng nghiệp hoài nghi, hơn nữa lúc ấy có sự tồn tại của người ngoài như tôi, hiềm nghi của anh ta có thể nói là thấp nhất, giả sử anh ta nắm được quy tắc của ngôi nhà, hiểu rõ cách thoát khỏi ngôi nhà để thông quan, như vậy phó bản này với anh ta là quá an toàn. Nếu tôi là quái vật trong phó bản, tôi lại càng muốn làm chút gì đó với Liễu Tuyết Hồng.”
Cô vẫn nhớ rõ khi cô mới xuyên qua, ghi chú trong kẹp sách có nói “con người có thể không đáng tin, phó bản còn khó tin cậy hơn con người”.
Chẳng sợ Liễu Tuyết Hồng ở một mức độ nhất định đứng về phía phó bản, phó bản cũng chưa chắc có bo nhiêu thiện ý với anh ta.
Thanh tra: “…… Ví dụ như?”
Anh ta cũng không phải quá lý giải người trước mắt.
Dựa theo lời khai từ những người khác, Liễu Tuyết Hồng vẫn luôn che giấu bản thân vô cùng kĩ càng, cho đến khi bị Trình Đình Vũ lớn mật thử nghiệm các quy tắc tạo ảo ảnh bức cho hiện nguyên hình, mới cuối cùng bại lộ.
Tuy nhiên theo lời khai của cô, từ trước khi Liễu Tuyết Hồng bại lộ, cô đã hoài nghi anh ta rồi.
Trình Đình Vũ: “Ví dụ, phó bản đặt điểm đổi mới của người chơi ở trên đường núi.”
Thanh tra nghe vậy, dường như nhận ra điều gì, rồi lại không thể kết luận ngay lập tức, chỉ có thể theo quy trình thẩm vấn, hỏi lại tin tức mấu chốt trong lời khai: “Cô chắc chắn địa điểm đổi mới người chơi là ở đường núi?”
—— Đội thanh tra kỳ thật đã biết được tình hình chung của phó bản nhờ ba người Dư Văn Nhiên, biết trải nghiệm của bọn họ ở trong phó bản, nhưng mà lúc ấy, bọn họ cũng không biết điểm đổi mới của phó bản có điểm gì đáng chú ý,không nghĩ tới xác nhận tính chính xác của tin tức.
Trình Đình Vũ: “Chắc chắn.”
Cô dứt lời, mặt dây chuyền hơi dịch chuyển về bên trái.
Trình Đình Vũ: “Dựa theo quy trình, chúng tôi cần phải ở trong nhà chống rét ít nhất 5 ngày, trong khoảng thời gian đó, chỉ cần làm trái với quy tắc, tính mạng sẽ bị đe dọa —— vậy phó bản vì sao không ném người chơi vào nhà luôn mà lại ném ở trên đường núi?” Cô cười một chút, “Cho dù có thêm quá trình leo núi, cũng sẽ không tiêu hao quá nhiều thể lực của người chơi, cho dù chúng tôi xuất hiện ở trong nhà chống rét, tính toán ra ngoài thăm dò, nhưng nhìn khu vực xung quanh bị bao trùm bởi tuyết, chúng tôi cũng không có lựa chọn nào khác ngoài quay về nơi ban đầu, sau đó theo hướng dẫn của phó bản mà lần lượt đi tìm nhiên liệu, ăn cơm, đi nghỉ ngơi.”
Nắm bắt được quy trình của phó bản, Trình Đình Vũ liền nhịn không được hoài nghi, từng diễn biến sau đó của phó bản càng giúp cô khẳng định suy đoán này.
Trình Đình Vũ: “Nhà chống rét là chỗ trú ẩn của những người leo núi đang chờ được giải cứu, nhưng Phòng lạnh phòng là vì những cái đó chờ đợi cứu viện lên núi giả sở thiết trí chỗ ở, nhưng một ‘Nhóm phượt thủ xuất sắc’ sao lại nghiệp dư đến mức đi phượt ở con đường đang có bão tuyết sau đó liền đi lạc, chỉ có thể ở lại một nơi trú ẩn, chờ người qua đường giải cứu.”
Tới lúc này, Thanh tra cuối cùng hiểu được ý tứ của Trình Đình Vũ: Đối với đại bộ phận thành viên trong “Nhóm phượt thủ xuất sắc”, họ chỉ leo núi bình thường, không may gặp tuyết lớn trên đường nên phải tìm cách tự cứu mình.
Trình Đình Vũ: “Các người chơi vừa vào phó bản đã có mục tiêu chính xác là đi về nhà chống rét —— đây gợi ý của phó bản ám chỉ cho chúng ta, trong “Nhóm phượt thủ xuất sắc” ít nhất có một người, đã sớm biết tình huống của căn nhà kia.”
Bị vây khốn trong bão tuyết dẫn đến không thể không trải qua năm ngày ở một nơi nguy hiểm đến tính mạng, đã coi như bối cảnh tiêu chuẩn của chuyện kinh dị, nếu trong đoàn đội xuất hiện một người sớm đã đoán được hết thảy, vậy quả thực là đem mấy chữ “bị nghi ngờ là boss” viết ở trên mặt.
Phó bản có ác ý mạnh mẽ đối với tất cả những người tham gia, hy vọng sẽ giết tất cả mọi người, vì vậy nó để lại một gợi ý rõ ràng rằng “có nội gián trong đội”.
Trình Đình Vũ: “Sau đó là tìm kiếm nhiên liệu trong tầng hầm. Nói chung, ngày đầu tiên là lúc quái vật trong hầm ngục yếu nhất. Nếu kẻ đứng sau muốn giúp căn nhà giết người, so với việc lưu lại tầng hầm ngầm, kẻ này càng có khả năng tự mình tiến vào tầng hầm, để đảm bảo rằng ít nhất một nạn nhân sẽ làm đồ ăn cho quái vật.”
“Chúng tôi lúc ấy quyết định thông qua rút thăm chọn ra người phải xuống hầm, giấy bốc thăm được sử dụng là do Liễu Tuyết Hồng viết.”
Thanh tra lại liền xác nhận thêm tin tức “giấy bốc thăm được sử dụng là do Liễu Tuyết Hồng viết”, mới nói: “Vì vậy cô chắc chắn, Liễu Tuyết Hồng chính là kẻ chủ mưu đằng sau?”
Trình Đình Vũ thừa nhận: “Đây là một phần nguyên nhân.”
“Một phần nguyên nhân khác là dựa vào loại trừ mà ra —— bốn người xuống đất tầng hầm, trong đó tôi rõ ràng bản thân tôi không phải là người đứng đằng sau, cái chết của Tôn Hiểu Lâm là thật, Lý Quân Hồn đứng cạnh tôi nếu không phải bị ngăn cản, thiếu chút nữa đi vào vết xe đổ của Tổn Hiểu Lâm, số người còn lại đáng bị hoài nghi không nhiều lắm……”
Sau khi gần như xác định được thân phận của kẻ sau màn, Trình Đình Vũ liền bắt đầu tự hỏi nên sạch sẽ lưu loát mà giải quyết rớt đối phương như thế nào.
Vào đêm ngày đầu tiên, Trình Đình Vũ không chịu công kích, chỉ có thể từ những người khác mà thu thập tin tức về phó bản.
Trình Đình Vũ: “Thông thường mà nói, Liễu Tuyết Hồng xác thật sẽ không xuống tay quá sớm với tôi, miễn cho mất đi một đối tượng cõng nồi vô cùng thích hợp.”
Rốt cuộc cô đến từ khu hoang vu, đối với các nhân viên phòng trực ban, đồng nghiệp mỗi ngày làm việc cạnh nhau hiển nhiên đáng tin hơn người ngoài.
Thanh tra trong lòng thương tiếc ba giây cho vị độc thủ sau màn chưa từng gặp mặt kia —— kế hoạch của đối phương kỳ thật vô cùng tỉ mỉ, duy nhất khuyết tật chỉ ở trên người Trình Đình Vũ tính cách quái lạ này.
Trình Đình Vũ: “Cho nên tôi đã lên kế hoạch dụ anh ta chủ động tấn công —— lúc ấy tôi cũng đã có chút suy đoán về phạm vi tấn công của ngôi nhà, cho rằng kiến trúc và cả khu vực chung quanh nhất định đều là phạm vi hoạt động của quái vật, chỉ có đặt thi thể xa hơn một chút, ngăn cản quái vật ăn cơm, Liễu Tuyết Hồng thấy hành động của tôi, quả nhiên lựa chọn trực tiếp hành động.”
Liễu Tuyết Hồng liên tục hai lần không xuống tay với Trình Đình Vũ, là muốn để cô cõng nồi, nhưng khi gã nhìn thấy hành động đặt thi thể của Trình Đình Vũ, cũng làm ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch của gã, không thể không lập tức ra tay, ý đồ loại bỏ người.
Cô phi thường săn sóc mà hỗ trợ chế tạo hoàn cảnh lạc lõng một mình, dụ Liễu Tuyết Hồng phá hủy quy tắc phòng ngủ số 3, cuối cùng bị phó bản mạt sát.
Thanh tra cảm khái: “Nếu phó bản có thể khắc chế ác ý với Liễu Tuyết Hồng, chỉ sợ liền không có dễ dàng bị phá giải như vậy.”
Trình Đình Vũ mỉm cười: “Cũng không trách phó bản, Liễu Tuyết Hồng quá mức hiểu biết quy tắc, thậm chí biết cách giết quái vật, cho nên phó bản tình nguyện buông tha những người khác, cũng muốn xuống tay với hắn.”
Ý thức được Thanh tra không hiểu cách giết quái vật gì đó, Trình Đình Vũ thong thả ung dung lặp lại nội duy được ghi trên giấy nhắc nhở tầng 1 nhà chống rét.
“…… điều thứ 4, có thể ăn khi đói, đói quá bạn sẽ chết, bạn có thể chọn ăn ở bất kỳ khu vực nào trong nhà chống rét, và vui lòng tiết chế khi ăn cơm.”
Thanh tra sực tỉnh —— quy tắc này liên quan đến việc ăn uống, hơn nữa minh xác chắc đến khả năng tử vong.
Nếu quái vật cũng bị hạn chế bởi các quy tắc, chúng có thể bị quy tắc “đói quá bạn sẽ chết” giế t chết.
Trình Đình Vũ: “Cho nên đối với kẻ chủ mưu đằng sau, hoàn toàn tồn tại khả năng kẻ này chiến thắng phó bản hoàn toàn, Liễu Tuyết Hồng có thể lợi dụng phó bản giết các người chơi khác, sau đó lại bỏ đói chết quái vật trong căn nhà.
“Phó bản để lại manh mối cho người chơi, ở một mức độ nhất định là vì tự bảo vệ mình.”
“Đương nhiên, xét từ việc những người sống sót được đội cứu hộ đưa đi, việc tự bảo vệ của nó đã không thành công.”
Thanh tra nghe Trình Đình Vũ tường thuật, đồng thời không quên xác nhận độ chính xác của những thông tin quan trọng.
Trình Đình Vũ trả lời, trước sau không quên ngầm quan sát tình hình của đồ trang trí trên bàn.
Khi số lượng xác nhận của thanh tra tăng lên, biên độ di chuyển của mặt dây chuyền pha lê ngày càng yếu đi.
Đạo cụ này không thể sử dụng vô hạn.
Theo quan sát của Trình Đình Vũ nhìn ra, biên độ di chuyển của mặt dây chuyền, thanh tra nhiều nhất có thể tiếp tục hỏi một hoặc hai câu hỏi.
—— đạo cụ dùng càng nhiều để xác nhận tình huống trong phó bản, càng ít năng lượng để xác nhận thông tin cá nhân của cô.
Thanh tra vội vàng ghi chép, vừa định hỏi cái gì, gã đột nhiên dừng lại, mười phần cường ngạnh mà đổi đề tài: “Câu hỏi cuối cùng, cô có phải là người chơi không?”
Đây là vấn đề hôm nay thanh tra nhất định cần tiến hành xác nhận.
Trình Đình Vũ nhẹ nhàng chớp mắt, thở dài trong lòng.
Các thanh tra quả nhiên không dễ bị tiết tấu của cô kéo đi.
Trình Đình Vũ tựa lưng vào ghế ngồi, cười một chút: “Tôi nghĩ, hẳn là đi.”
Thanh tra cũng không ngạc nhiên, nghe được đáp án, tùy ý liếc mắt đồ trang trí mà theo lý thuyết vẫn có khả năng kiểm tra đáp án.
“……”
Mặt dây chuyền pha lê không chút biến động.
Dù đã đưa ra câu trả lời khẳng định nhưng vật trang trí lại không thể đo lường ra tính xác thực của câu trả lời.
Trình Đình Vũ cũng quan sát được tình huống này, lúc này ý cười trong mắt cô dường như càng đậm.
—— vừa xuyên qua, Trình Đình Vũ tìm được từ cuốn sách một cái kẹp giấy ghi lại các quy tắc cần chú ý khi tham gia phó bản, trong đó có một câu, “người chơi cần biết rõ tên của mình”, Trình Đình Vũ trước mắt chỉ biết năng lực của mình là “mật đồng”, lại không rõ ràng lắm tên trong quy tắc kia là muốn ám chỉ cái gì.
Cho nên cho tới bây giờ, cô chưa phải một người chơi theo đúng định nghĩa.
Đối với vấn đề bản thân Trình Đình Vũ cũng không rõ ràng lắm, mặt dây không thể phán đoán là đúng hay sai.
Trình Đình Vũ lại chậm rì rì mà bổ sung một câu: “Bất quá gần đây tôi phát hiện, sức chiến đấu của mình tăng lên đáng kể.”
Đứng ở quan điểm của cô, đây cũng là một câu trả lời chân thật.
Nhưng mà trong tai của những người khác,năng lực Trình Đình Vũ vừa thức tỉnh có liên quan đến khả năng vũ lực.
Thanh tra xác nhận với Trình Đình Vũ một lần nữa, sau khi đối phương khẳng định một câu, mặt dây chuyền pha lê hơi lệch sang bên trái.
Hoàn thành biên bản thẩm vấn, Thanh tra thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Không thành vấn đề, cô có lẽ là đã thức tỉnh năng lực ‘huyết nhục’ hoặc là ‘tai trùng’, chờ ổn định một thời gian, hẳn là có thể biết được ‘tên’ của mình.”
Nói rồi, thanh tra đóng nắp bút, chậm rãi đứng lên từ trên ghế.