Vô Thượng Sát Thần

Chương 124: Sát Thần Thí Luyện



Chúc mừng năm mới:”3

– Khúc Lân, Lý Tuyết Y, các ngươi dự định thế nào?

Vân Lạc Tuyết nhìn chằm chằm cửa vào tầng thứ sáu, trong mắt không còn sự kiên quyết như trước.

Lý Tuyết Y không nói, nàng nhìn cửa vào tầng thứ sáu, trong lòng trầm ngâm:

– Tầng thứ năm đã là cực hạn của ta, tầng thứ sáu nhất định có mười sáu tên Chiến Tôn đỉnh phong, một khi tiến vào cũng có khả năng không bao giờ tỉnh lại, ta còn muốn báo thù cho ca ca.

Nghĩ vậy, Lý Tuyết Y liếc mắt nhìn Vân Lạc Tuyết một cái, sau đó quay người trở lại tầng thứ tư.

Thấy Lý Tuyết Y coi thường mình, đôi mắt Vân Lạc Tuyết lấp lóe, trong lòng có loại dự cảm bất an, thầm nói:

– Chẳng lẽ Lý Tuyết Y đã biết?

– Ta chuẩn bị rời khỏi.

Khúc Lân nhìn Lý Tuyết Y rời đi, hắn cũng đứng dậy, hắn biết mình đang ở tình thế nào.

Bởi vì hắn là Chiến Tông cảnh nên đối thủ của hắn cũng là Chiến Tông cảnh, nhưng có một việc chỉ có hắn biết, đó là hắn có thể thông qua được tầng thứ năm chẳng qua cũng chỉ là do may mắn, cũng không phải thực lực chân chính của hắn đủ để chém giết tám tên cường giả Chiến Tông cảnh.

– Chờ ta.

Vân Lạc Tuyết thở dài, trong lòng càng thêm kiên định:

– Học viên của Thần Phong Học Viện đúng là biến thái, nhất định bằng mọi giá ta phải gia nhập vào Thần Phong Học Viện.

Bên ngoài, một đám người đang tập trung nhìn vào Luyện Tâm Tháp, đột nhiên, huyết quang tầng thứ sáu Luyện Tâm Tháp đại thịnh, một cỗ sát khí ngút trời tràn ra bốn phía, tất cả mọi người đều bị dọa đến sắc mặt phát xanh, thậm chí có một vài tên tinh thần không ổn định lập tức hôn mê.

Cho dù hai tên cường giả của Tôn gia cũng kinh hãi không thôi, sát khí kia quá đáng sợ, cho dù là Chiến Vương cảnh cũng không dám ngạnh kháng.

Không ít người phải phóng Chiến Hồn ra ngăn cản mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

– Ai tiến vào tầng thứ sáu, vậy mà dẫn động sát khí đáng sợ như thế, Sát Lục Không Gian chẳng lẽ để ám chỉ tầng thứ sáu của Luyện Tâm Tháp sao.

– Nhất định là bọn người Khúc Lâm tiến vào tầng thứ sau! Nhị vương tử Vân Lạc Vũ không tới, thực lực Khúc Lâm ở đây mạnh nhất. Dù sao thì hắn cũng đã đột phá cảnh giới Chiến Tông.

– Triệu Vô Bệnh cũng không yếu, còn có Vân Lạc Tuyết, không biết mấy người Thần Phong Học Viện kia sống hay chết.

Ánh mắt mọi người hoàn toàn tập trung vào Luyện Tâm Tháp, bọn hắn rất muốn vào Luyện Tâm Tháp thí luyện một phen nhưng cuối cùng lại bị lý trí đánh bại, nếu như không phải sẽ vĩnh viễn chìm đắm trong Huyễn Cảnh thì ai cũng muốn vào thử một lần.

– Khúc Lân!

Đúng lúc này có ba đạo thân ảnh đi tới, trong đám người có người kinh hô, ba người này chính đám Khúc Lân, Lý Tuyết Y và Vân Lạc Tuyết đã rời khỏi tầng thứ năm.

Vừa lúc ba người bước ra khỏi Luyện Tâm Táp, trong nháy mắt lại cảm nhận được một cỗ uy áp kinh khủng, ba người phun ra một ngụm máu tươi, cấp tốc chạy ra xa.

Lúc bọn hắn quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh sắc tầng thứ sáu Luyện Tâm Tháp, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ kinh hãi.

– Khúc công tử, Tam Công Chúa, không phải các người tiến vào tầng thứ sáu sao?

Hai tên cường giả Tôn gia ngoài ý muốn nhìn hai người, lão giả tay cụt mở miệng hỏi, trong lòng hắn có dự cảm không tốt.

Khúc Lân liếc mắt coi thường nhìn hai người, việc này liền khiến sắc mặt hai người cứng đờ.

– Là Triệu Vô Bệnh?

Lão giả cụt tay không cam lòng, thử hỏi.

Vân Lạc Tuyết lắc đầu, hít một hơi nói:

– Không phải, Triệu Vô Bệnh mới vừa lên tầng thứ năm, là mấy người của Thần Phong Học Viện tiến vào tầng thứ sáu.

– Cái gì? Bốn người bọn họ đều đi lên? Cách xa như thế chúng ta còn khó có thể tiếp nhận sát khí khi nãy, bốn người bọn họ làm sao chịu được?

Đám người hít vào ngụm khí lạnh, trong lòng hoảng hốt.

Bốn người kia chỉ là Chiến Tôn cảnh, đúng lý ra thì tiến vào tầng thứ tư đã là cực hạn của bọn chúng, làm sao có thể tiến lên cả tầng thứ sáu?

Trong lúc nhất thời, ai cũng không mở miệng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tầng thứ sáu Luyện Tâm Tháp.

Tầng thứ sáu Luyện Tâm Tháp, vừa mới bước vào thì bọn họ phát hiện tầng này cũng không giống như năm tầng trước, mọi người không bị chia cắt mà toàn bộ đều tập trung lại một chỗ

– Hoan nghênh tiến vào Sát Thần Thí Luyện!

Đột nhiên, một âm thanh vang lên trên đỉnh đầu của bọn họ.

Lúc này bọn họ mới nhìn xung quanh một cái, bọn họ đang đứng trong một không gian hỗn độn, mấp mô, khắp nơi cắm đầy binh khí nhuốm máu.

Đây hình như là một chiến trường cổ, khí tức huyết tinh làm cho người ta buồn nôn.

– Sát Thần Thí Luyện?

Tiêu Phàm ngừng thở, nắm chặt Tu La Kiếm gắt gao nhìn chằm chằm bốn phía.

– Tiểu Kim đâu rồi?

Tiểu Ma Nữ tìm một hồi cũng không thấy bóng dáng của Tiêu Kim.

– Rống!

Vừa dứt lời, một tiếng rống giận dữ ngập trời từ đằng xa truyền đến, sau đó một vệt kim quang bắn thẳng lên trời, kim quang chói mắt như muốn xuyên thủng cả bầu trời.

– Là Tiểu Kim!

Tiêu Phàm sầm mặt lại, hắn cấp tốc chạy về phương hướng kia, sau khi leo qua một gò đất thì một cỗ khí thế khắc nghiệt ập thẳng vào người hắn

Phía trước là một sơn cốc nhỏ, bên trong sơn cốc liên tục xuất hiện vô số bóng đen, vừa nhìn một cái đã rợn hết cả da gà.

Mơ hồ có thể nhìn thấy một đạo kim sắc thân ảnh đang ở bên trong vô số bóng đen điên cuồng chém giết, mấy mười đạo bóng đen bị đánh bay lên không trung, máu tươi bắn tung tóe.

Hai mắt Tiêu Phàm đỏ bừng, tay cầm Tu La Kiếm trong chớp mắt lao lên.

– Phốc phốc!

Âm thanh kiếm chém vào da thịt vang lên, Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện thứ mình chém chính là người, không, đây căn bản không phải người mà là thi thể đã chết, nhưng quỷ dị là tất cả bọn chúng đều sống lại.

– Quát đờ?

Ba người Tiểu Ma Nữ, Bàn Tử và Lăng Phong vừa chạy tới, con ngươi liền co rụt lại, toàn thân nổi da gà.

Điều này cũng quá đáng sợ đi, nếu như chỉ là mười mấy tên địch nhân còn tốt, thậm chí mấy trăm tên cũng không làm bọn hắn sợ hãi như vậy, nhưng hiện tại ở đây ít nhất cũng có mấy chục vạn a.

– Quả nhiên không nên tới tầng thứ sáu.

Hai chân Bàn Tử có chút run rẩy, trên mặt lộ ra một tia sợ hãi, hoàn toàn khác với vẻ bá khí lúc trước.

Tiểu Ma Nữ không nói, nhưng thân thể run rẩy đã bán đứng nàng, nàng tuy trải qua khá nhiều chuyện, nhưng tràng diện máu tanh như thế còn chưa thấy qua bao giờ.

– Giết!

Ánh mắt Lăng Phong băng lãnh đến cực điểm, hắn nhấc Hắc Phong Kiếm lên liền lao xuống sơn cốc kia.

Nơi xa, Tiêu Phàm tay cầm Tu La Kiếm chém giết bốn phía, địch nhân xông đến đều như rơm rạ chết dưới kiếm của hắn, toàn thân hắn lúc này như mới bước ra từ trong bể máu.

Tu vi của những con quái vật này cũng không cao, có Chiến Tôn cảnh, cũng có Chiến Sư, còn có Chiến Linh và Chiến Sĩ, đại bộ phận đều là dưới cảnh giới Chiến Sư.

Lấy thực lực của đám người Tiêu Phàm làm sao có thể là đối thủ của đám quái vật này, cho dù bọn chúng có đứng yên cho ngươi giết thì ngươi cũng sẽ giết đến mềm tay, huống chi, những tên quái vật này còn có thể phản kháng.

– Sát Thần Thí Luyện? Mặc kệ là cái thứ quỷ gì, đều là huyễn cảnh mà thôi.

Bàn Tử nổi giận gầm lên một tiếng nhào tới trước, hắn biến thành một cái cục thịt viên lớn từ trên gò đất lăn xuống, tốc độ cực nhanh cộng thêm da dày thịt béo nên đám quái vật đều bị hắn đụng bay cả một mảng.

Tiêu Phàm cảm thấy phía sau có động tĩnh liền quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thây Bàn Tử đang lăn từ trên núi xuống, khóe miệng giật một cái:

– Biện pháp này mà tên mập kia cũng nghĩ ra được? Nhưng quả thật rất có hiệu quả nha, nhìn cứ như là một cái máy gặt lúa vậy.

Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, lần nữa xông ra, thấy khoảng cách Tiểu Kim ngày càng gần thì vẻ ưu sầu trên mặt hắn dần biến mất.

Phốc!

Nhưng trong một giây hắn buông lỏng kia, một đạo lợi trảo từ đầu vai xẹt qua làm máu tươi bắn tung tóe, Tiêu Phàm nộ ý cuồn cuộn chém ra một kiếm.

Cầu Kim Phiếu


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.