Vô Thượng Sát Thần

Chương 129: Âm Hôn Bất Tán



Rất nhiều tu sĩ bên ngoài Luyện Tâm Tháp đã rời đi, chỉ còn một vài người lưu lại, dù sao lúc này vẫn còn trong Yến Thành Thu Liệp, thời hạn một tháng đã bắt đầu đến gần.

– Đã mấy ngày rồi, tại sao bọn Tiêu Phàm vẫn chưa đi ra, chẳng lẽ thật sự đã chết ở bên trong?

– Ai biết, cái địa phương quỷ quái Sát Lục Không Gian này chẳng thấy sát lục chỗ nào cả, chỉ có mỗi cái Luyện Tâm Tháp này có chút hữu ích, ta thấy trong đây chẳng hề có Chiến Đế truyền thừa gì đâu

– Đừng nói giết chóc, ngay cả Hồn Thú cũng không thấy một con, lần này bị người ta chơi một vố rồi! Đi vào nơi quỷ này hiện tại còn không ra được.

Đám người vô cùng phẫn nộ, bọn họ đều bị vây ở trong Sát Lục Không Gian nhìn Yến Thành Thu Liệp đang dần đến hồi kết mà không làm được gì, bọn họ căn bản không thể rời khỏi nơi đây.

Nếu như ở đây có Hồn Thú thì không nói làm gì, bọn họ còn có thể săn giết Hồn Thú để lấy Hồn Tinh, nhưng ở đây cái gì cũng không có, cho dù giết sạch mọi người thì cũng không được bao nhiêu điểm tích lũy.

– Oanh!

Đúng lúc này, Luyện Tâm Tháp đột nhiên nổ tung, khí lãng khủng bố bắn ra bốn phương tám hướng làm đám người thất kinh, mấy tên tu sĩ đứng gần Luyện Tâm Tháp đều bị chấn nổ tung thành một đám sương máu.

Cho dù cách đó mấy dặm đều bị khí thế kia làm bị thương, mấy tên tu sĩ khác đều giống như sâu kiến bị thổi bay lộn nhào trên không trung.

Cái gì gọi là giết chóc? Cái gì gọi là tử vong? Những người kia trước giây phút đối mặt với tử thần đều hiểu ra.

Mảnh không gian này dần dần sập đổ, đám người thất kinh, tiếng kêu la hoảng sợ vang lên khắp nơi.

Vị trí nổ mạnh nhất chính là chỗ Luyện Tâm Tháp, nhưng nơi đó lại có năm thân ảnh không hề bị chút tổn thương nào.

Không, nói cho đúng là sáu bóng người, trừ đám người Tiêu Phàm thì còn có Triệu Vô Bệnh, nguyên bản hắn đang ở trong Huyễn Cảnh tầng thứ năm giết địch, kiên trì mấy ngày, không ngờ lại đột nhiên tỉnh lại.

Triệu Vô Bệnh trợn to hai mắt nhìn động tĩnh bốn phía, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, khi ánh mắt của hắn nhìn thấy bọn người Tiêu Phàm thì tựa như nhìn thấy quỷ.

Mấy người bọn hắn đều ở tầng trên? Tầng trên không phải là tầng sáu? Thực lực đám người Thần Phong Học Viện đều biến thái như thế sao?

Một cơn gió lớn thổi qua, thân thể mấy người cũng không nghe sai khiến, tất cả đều bị thổi tán loạn đi, Tiểu Ma Nữ gắt gao ôm lấy cánh tay Tiêu Phàm làm Tiêu Phàm cười ha ha.

Lăng Phong đối diện giương nanh múa vuốt, hận không thể ngay lập tức đổi vị trí với Tiêu Phàm, nhưng cơ thể hắn đang bị Bàn Tử ôm chặt lấy làm hắn nghiến răng nghiến lợi không thôi.

Đồng thời, Tiểu Kim cũng biến lại thành con mèo, nó dùng tứ chi chụp chặt đầu của Bàn Tử làm hắn kêu chí chóe cả lên.

Cuồng phong càng lúc càng lớn, mấy người Tiêu Phàm đã không mở mắt ra được, phía xa có hai đạo thân ảnh nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Phàm, hai tên cường giả của Tôn gia rất muốn tiến lên nhưng bọn chúng lại vô lực, không thể làm gì.

Không biết qua bao lâu, đám người Tiêu Phàm dần mất đi tri giác lâm vào hôn mê.

– Đây là đâu?

Tiêu Phàm mở mắt ra, hắn phát hiện trong ngực đang có một bóng hình gầy gò xinh đẹp lẳng lặng nằm ở đó, người kia chính là Tiểu Ma Nữ.

Tiêu Phàm gọi một lần nhưng vẫn không có phản ứng, hắn dứt khoát để cho nàng nằm ngủ trên ngực mình, qua một canh giờ mà Tiểu Ma Nữ vẫn chửa ngủ làm cho Tiêu Phàm có chút buồn bực.

– Uy uy uy, được rồi, tay ta đều tê hết rồi.

Tiêu Phàm phóng Hồn Lực ra liền biết Tiểu Ma Nữ đang giả vờ hôn mê.

– Một giấc này đúng thật là đã a.

Tiểu Ma Nữ ngáp duỗi người một cái, giống như đều không có phát sinh việc gì.

– Ngươi thì ngủ ngon, nhưng ta ngủ không ngon.

Tiêu Phàm bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì nói.

– Ngươi nói cái gì?

Tiểu Ma Nữ trợn mắt trừng một cái, Tiêu Phàm lập tức ngậm miệng lại, Tiểu Ma Nữ nếu điên lên thì hắn sẽ phải vô cùng khổ sở.

– Hắn nói, hắn cũng muốn ngủ, nếu các ngươi đã muốn ngủ vậy thì ta sẽ cho các ngươi ngủ cả một đời.

Một giọng nói hung ác nham hiểm từ phía sau truyền đến, hai người Tiêu Phàm quay đầu lại, cách đó mười mấy mét đang có hai đạo thân ảnh đang lạnh lùng nhìn về phía bọn hắn.

– Lại là các ngươi? Đúng là âm hồn bất tán.

Ánh mắt Tiêu Phàm liếc một cái liền nhận ra hai người này, đây không phải là hai vị cường giả Chiến Tôn của Tôn gia sao?

– Lần này xem ngươi còn trốn ở đâu? Ta không đem ngươi chém thành tám khúc thì lão phu sẽ theo họ ngươi

Lão giả cụt tay gầm lên một tiếng, thân hình lao ra như con sói đánh về hướng Tiêu Phàm.

– Ta cũng không có tên nhi tử bất hiếu như ngươi.

Tiêu Phàm đẩy Tiểu Na Nữ sang một bên, sát khí khủng bố từ trên người hắn xuất hiện, tay cầm Tu La Kiếm ngay lập tức chém ra.

Huyết Sát!

Huyết ảnh hóa thành một chân trời màu máu, sát khí lạnh lẽo thấu xương làm lão giả cụt tay đối diện phải sững sờ, kinh hoảng tránh sang một bên, nhưng dù thế thì cánh tay cụt kia vẫn bị kiếm thế sượt trúng, máu tươi phun như suối!

– Sát Thế? Ngươi đã lĩnh ngộ Sát Thế trong truyền thuyết? Rốt cục ngươi đã giết bao nhiêu người!

Lão giả áo bào xanh ở phía sau kinh hãi nhìn Tiêu Phàm.

Lĩnh ngộ võ đạo của cường giả Chiến Tông cũng không phải Chiến Tôn cảnh có thế so sánh, Chiến Tông cảnh cho dù áp chế tu vi thi triển Tam Phẩm Chiến Kỹ thì cho dù Chiến Tôn cảnh cố gắng thi triển Chiến Kỹ Tứ Phẩm đỉnh phong cũng không thể địch lại.

Sự chênh lệch của hai đại cấp bậc chính là như thế, một khi lĩnh ngộ Thế thì uy lức chiến kỹ nhất định sẽ tăng gấp đôi, Tam Phẩm Chiến Kỹ luyện đến cấp độ lô hỏa thuần thanh lại cộng thêm thế, chiến lực đương nhiên sẽ tăng mạnh.

Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Phàm tại Chiến Sư cảnh đỉnh phong liền đánh lui Chiến Tôn hậu kỳ, chém giết qua Chiến Tôn trung kỳ.

Lĩnh ngộ thế, liền có thể trở thành Tông Sư, chỉ cần Hồn Lực đột phá Chiến Tông cảnh thì sẽ trở thành Chiến Tông chân chính.

Tiêu Phàm hiện tại đã lĩnh ngộ được Thế, chỉ cần Hồn Lực của hắn đạt yêu cầu thì nhất định sẽ đột phá lên Chiến Tông cảnh

– Ranh con, ngươi hết lần này đế lần khác đều đánh lén ta, đi chết đi!

Lão giả cụt tay nổi giận, trường đao hướng lên trời, Hồn Lực cuồn cuộn tập trung tạo thành một đao cương cao đến mấy trượng, đao mang gào thét, khí thế sắc bén vô cùng.

– Đánh lén sao?

Tiêu Phàm cười lạnh, lần trước chém đứt một tay của hắn thì coi như đánh lén, nhưng hôm nay ta xuất thủ ngay trước mặt ngươi mà còn nói là đánh lén?

Tiêu Phàm lười nói nhảm với hắn, lại chém ra một kiếm, Sát Thế và Kiếm Thế dung hợp với nhau làm quang mang ngày càng sáng chói, khí thế càng lúc càng khiếp người.

– Cho dù có lĩnh ngộ được Thế thì làm sao, ngươi chỉ là Chiến Tôn cảnh, ngươi vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được sự chênh lệch giữa Chiến Tông và Chiến Tôn.

Lão giả cụt tay cười lạnh nói, trường đao nhất kích tất sát chém xuống.

– Có đúng không?

Tiêu Phàm cười tà một tiếng, luận kinh nghiệm chiến đấu, mình ở bên trong Sát Thần Thí Luyện, diệt sát mấy trăm vạn, ai có thể cùng ta so sánh?

Luận Hồn Lực, Hồn Lực do U Linh Chiến Hồn luyện hóa đều là Hồn Lực tinh túy, kinh mạch cũng không phải cùng giai có thể sánh, cho dù Chiến Tông cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc có thể so với ta!

Đối với lĩnh ngộ Kiếm Thế và Sát Thế, ta càng không kém gì lão giả tay cụt kia.

Kết hợp cả ba điều trên, Tiêu Phàm cũng không cho rằng mình yếu hớn Chiến Tông cảnh sơ kỳ, cho dù là Chiến Tông trung kỳ thì hắn vẫn có khả năng đánh một trận.

– Phá Lãng!

– Hoành Tảo Thiên Quân!

Hai người gần như đồng thời gầm thét, Đao Thế của lão giả tay cụt bổ xuống, khí thế trùng kích vô cùng sắc bén.

Tiêu Phàm lại bình tĩnh vung ra một kiếm, vô số kiếm khí nở rộ giống như vạn kiếm tề phát ở trước người hắn.

– Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta?

Lão giả tay cụt cười lạnh, nhưng lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên che cổ mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

– Chỉ bằng ta!

Tiêu Phàm lách mình xuất hiện ở trên một cây đại thụ, vẩy kiếm một cái, ánh mắt vô tình nhìn vào lão giả.

Cầu Kim Phiếu-


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.