– Cái gì, Lạc Trần chết?
Đám người kinh hãi hô lên nhìn về phía Tiêu Phàm.
Lạc Trần là cường giả xếp thứ tư trên Viện Bảng, khoảng cách đến Chiến Tông cảnh chỉ còn một bước lại chết trong tay Tiêu Phàm?
– Tiểu tử này đúng thực là gan to bằng trời, hắn không biết Lạc Trần là người nối nghiệp mà Chiến Vương Học Viện cô ý bồi dưỡng a.
– Hắn có gì mà không dám làm, Tôn Tử, Hoàng Thiên Thần đều chết ở trong tay hắn.
– Đâu chỉ như thế, Địch Hàn, Mông Trùng, Lạc Phi cùng đều là do hắn giết, chẳng lẽ hắn nghĩ Thần Phong Học Viện có thể bảo hộ hắn cả một đời?
Đám người cười lạnh nhìn mấy người Tiêu Phàm, ánh mắt như nhìn vào một đống thi thể.
Sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống, biến cố bất thình lình làm hắn có chút trở tay không kịp, áp lực mà Lâm lão này còn hơn xa so với đám người Tôn Đình.
– Lạc Trần là do ta giết.
Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Bàn Tử đã tiến lên một bước:
– Làm sao, chỉ có Chiến Vương Học Viện các ngươi giết người, không cho chúng ta giết người của Chiến Vương Học Viện?
– Bàn Tử, không nên ghánh trách nhiệm vào bản thân, ngươi đảm đương không nổi.
Hai mắt Lâm lão khẽ híp một cái, một cỗ Hồn Lực khủng bố xông thẳng vào Bàn Tử.
– Lâm lão, làm gì phải động thủ với một tên tiểu bối.
Quách Sĩ Thần lách mình ngăn khuất trước người, cỗ khí thế kia trong nháy mắt tiêu tán thành vô hình, bất quá, sắc mặt hắn cũng không phải rất dễ nhìn.
Điều này làm đám người Tiêu Phàm biết thực lực Lâm lão này rất cao, Quách Sĩ Thần cũng phải kiêng dè hắn, nếu không lấy tính cách của Quách Sĩ Thần thì nếu có thể động thủ liền sẽ không nói nhảm.
– Thượng bất chính hạ tắc loạn, điều này cũng là do ngươi dạy tốt.
Lâm lão trợn mắt nhìn:
– Nếu như ngươi đã dạy không tốt thì hôm nay lão phu sẽ thay ngươi giáo huấn hắn.
Vừa dứt lời, Lâm lão lắc mình một cái dùng tay chộp tới Tiêu Phàm.
Sắc mặt Tiêu Phàm đại biến, trong chớp mắt hắn cảm thấy cổ của mình bị ai đó bóp nghẹn lấy, hô hấp vô cùng khó khăn.
Hắn nắm đấm nắm chặt, đây chính là thực lực chênh lệch, ở trước mặt Lâm lão thì hắn hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
Chỉ khi có đủ thực lực thì mới có thể nắm giữ vận mệnh của bản thân.
Nói thì chậm nhưng khi đó thì nhanh, thân hình Quách Sĩ Thần khẽ động đánh ra một chưởng, Lâm lão vội vàng hóa trảo thành chưởng tiếp chiêu Quách Sĩ Thần.
Cuồng phong nổi lên bốn phía, đám người Tiêu Phàm bị thổi bay, tron miệng liên tục phun máu.
Thân hình Quách Sĩ Thần lui ba bước, mà Lâm lão đối diện chỉ vẻn vẹn lùi lại một bước, hai người lập tức phân cao thấp.
– Xem ra ngươi cũng không có tiến bộ bao nhiêu, hôm nay, tên Tiêu Phàm này nhất định phải chết.
Lâm lão lạnh lùng cười một tiếng, sát khí lộ ra.
– Tiêu Phàm phải chết!
Đúng lúc này, Tôn Đình đi lên trước, hắn hận Tiêu Phàm thấu xương, hiện tại Lâm lão đã xuất thủ, cơ hội tốt như thế làm sao hắn có thể bỏ qua.
– Hắn không sống qua hôm nay.
Lại một người nữa tiến lên, là gia chủ Hoàng gia, Hoàng Trùng Tiêu.
Lập trường của hại đại gia chủ rất rõ ràng, hôm nay nhất định phải giết Tiêu Phàm để báo mối thù giết con.
Sắc mặt Quách Sĩ Thần càng lúc càng khó coi, một tên Lâm lão đã làm hắn có chút ăn không tiêu, hiện tại lại đến thêm hai tên Tôn Đình và Hoàng Trùng Tiêu.
Lâm lão hài lòng nhìn Tôn Đình cùng Hoàng Trùng Tiêu, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh nói:
– Quách Sĩ Thần, nể mặt Lục Vũ, ta sẽ không giết ngươi, ngươi cũng biết, ngươi không ngăn được lão phu.
– Hắn là học viên của ta, ta có trách nhiệm bảo hộ hắn, nếu ngươi muốn giết hắn vậy trừ phi bước qua thi thể của ta.
Quách Sĩ Thần lắc đầu nữa bước không rời, con ngươi vô cùng kiên quyết.
Tiêu Phàm cảm kích nhìn Quách Sĩ Thần, mới vừa muốn mở miệng thì ánh mắt Lâm lão ở phía đối diện đã biến lạnh.
– Đã như thế thì không còn gì để nói nữa.
Lâm lão để lại một câu liền đạp không xông lên xuất hiện ở cạnh Quách Sĩ Thần.
Lúc mọi người lấy lại tinh thần thì hai người kia đã chiến thành một đoàn, hai thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong hư không làm mọi người không cách nào nắm bắt được.
– Tiêu Phàm, nạp mạng đi.
Đúng lúc này, Tôn Đình hô lên một tiếng, vung quyền đánh thẳng vào Tiêu Phàm.
– Cẩn thận!
Tiêu Phàm đẩy Tiểu Ma Nữ tránh ra, chuẩn bị vung một chưởng lên để tiếp chiêu.
Nhưng lúc này, một thân ảnh gầy yếu lóe qua chắn trước người Tiêu Phàm, chưởng cương bá đạo đánh thẳng vào Tôn Đình, hai đạo thân ảnh đều lui ra phía sau mấy bước.
– Trầm bá!
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn thân ảnh kia, hắn không nghĩ tới lại là Trầm bá xuất thủ.
– Trầm Chấn Đào, ngươi muốn chết sao?
Tôn Đình gầm thét, hắn bàn tay rung động không thôi, vừa mới một kích, hiển nhiên là rơi xuống hạ phong.
– Giết khách khanh trưởng lão của Lăng Vân Thương Hội ta chính là địch nhân của Lăng Vân Thương Hội.
Trầm bá nhàn nhạt mở miệng.
Tiêu Phàm cảm kích nhìn Trầm Chấn Đào, hắn biết mình cũng không phải là khách khanh trưởng lão gì.
– Tôn huynh, ngươi ngăn hắn lại, ta tới giết Tiêu Phàm!
Hoàng Trùng Tiêu từng bước một tiến lên, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.
– Được.
Tôn Đình gật đầu, Hồn Lực khủng bố tản ra, Lục Phẩm Chiến Hồn: Xích Diễm Thiên Hùng trẹn đỉnh đầu tản ra khí thức cuồng bạo.
Lý Tuyết Y đứng trong đám người lo lắng, nhìn về phía Lý Trường Hà bên cạnh nói:
– Cha, Tiêu Phàm đã cứu cứu ta.
Lý Trường Hà lắc đầu, trên mặt lóe qua vẻ giãy dụa, lúc này mới nói:
– Nếu như chỉ có Hoàng gia và Tôn gia muốn giết hắn thì ta còn có thể xuất thủ, nhưng hiện tại lại có Chiến Vương Học Viện muốn giết hắn, Lý gia ta trước mặt Chiến Vương Học Viện thì tính là gì?
Lý Tuyết Y mặt xám như tro, chỉ có thể âm thầm cầm nguyện cho đám người Tiêu Phàm.
– Tiểu tử, thời điểm ngươi giết con ta thì cũng nên nghĩ đến kết quả hôm nay.
Hoàng Trùng Tiêu dữ tợn cười, hắn hận không thể đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi.
Hoàng Trùng Tiêu mặc dù chưa xuất thủ, nhưng sát cơ khủng bố đã khóa chặt Tiêu Phàm, một cỗ Hồn Lực bàng bạc xông thẳng đến, Tiêu Phàm ngăn cản không nổi, bị chấn bay ngược ra sau bảy tám mét mới dừng lại.
Tiêu Phàm rốt cuộc biết cường giả Chiến Vương khủng bố thế nào, trong miệng liên tục ho ra máu, sắc mặt hơi trắng bệch.
– Lão Tam, chạy mau.
Bàn Tử kêu to, lách mình chắn trước người Tiêu Phàm.
Sắc mặt Lăng Phong âm tình bất định, cuối cùng vẫn tiến lên một bước đứng song song với Bàn Tử.
– Đồ lưu manh, chúng ta ngăn hắn lại, ngươi mau trốn đi.
Tiểu Ma Nữ đỡ Tiêu Phàm dậy, mặt lộ vẻ kinh hãi.
– Trốn?
Tiêu Phàm lắc đầu, đẩy Tiểu Ma Nữ ra, chậm rãi đi lên trước:
– Lão Đại, Lão Nhị, việc này không liên quan đến các ngươi, các ngươi đi đi.
– Đúng là có cốt khí, yên tâm, ta sẽ không giết ngươi dễ dàng như thế.
Hoàng Trùng Tiêu nhếch miệng cười, hắn là sao có thể để Tiêu Phàm chết nhanh như thế, hắn muốn làm cho Tiêu Phàm từ từ tuyệt vọng chết đi.
– Lão Quỷ, cho dù chết, ta cũng muốn lột da ngươi!
Tiêu Phàm lấy ra Tu La Kiếm, kiếm khí gào thét, cho dù đối mặt với cường giả Chiến Vương cảnh thì hắn vẫn không sợ.
– Ha ha ha ha, chỉ bằng ngươi?
Hoàng Trùng Tiêu khinh thường, ngửa mặt lên trời cười to, giống như vừa nghe được chuyện đáng cười nhất thế gian.
Hoàng Trùng Tiêu lại vung tay lên đem Hồn Lực đánh thẳng vào Tiêu Phàm, Tiêu Phàm bị chấn đến mức hộc máu lăn mấy vòng trên mặt đất, xương cốt lại gãy thêm vài cái.
– Lão Tam!
– Đồ lưu manh!
Lăng Phong, Bàn Tử và Tiểu Ma Nữ phẫn nộ gào thét, đáng tiếc, bọn họ căn bản không có đủ sức để phản kháng, cho dù cộng thêm Tiểu Kim đi nữa thì bọn họ ở trước Chiến Vương cảnh chỉ là sau kiến.
– Còn muốn phản kháng? Ngươi lấy cái gì để phản kháng?
Hoàng Trùng Tiêu giang lật tay một cái liền xuất hiện một thanh trường kiếm, một đạo kiếm mang phá không chém ra, quang mang sáng chói làm người khác không dám nhìn thẳng vào.
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh, cường giả Chiến Vương tùy tiện một kích đều có thể tùy tiện chém giết Chiến Tôn cảnh, dưới một kiếm này, Tiêu Phàm nhất định phải chết