Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 13



Ngay khi thấy giám thị, Giang Vu Thanh đang nóng máu đột nhiên bừng tỉnh, y bắt đầu hoảng hốt lo sợ, đến khi bị giám thị dẫn đi sắc mặt vẫn trắng bệch.

Bọn trẻ trong thôn rất ngang ngược, ngay cả Giang Vu Thanh cũng từng đánh nhau, nếu cứ nhượng bộ mãi sẽ bị nhiều người ức hiếp hơn. Hồi bé Giang Vu Thanh bị bắt nạt không ít, nhà đông con, cha mẹ bận việc đồng áng nên không có thời gian quan tâm y, có khi còn mắng y làm bẩn quần áo. Hai ca ca của Giang Vu Thanh cũng chẳng bao giờ đứng ra bênh vực y, cho đến một lần nọ bị dìm xuống bùn, Giang Vu Thanh tức quá nên hung hăng đánh trả, mặc dù đứa bé bị y đánh dẫn người tới nhà mách tội làm mẹ cầm chổi quất y một trận nhưng bọn trẻ trong thôn không dám bắt nạt y nữa.

Nhưng đây không phải thôn Giang Gia.

Nơi này là thư viện, Giang Vu Thanh lo sợ nghĩ thư viện có đuổi học mình không…… Lục lão gia và Lục phu nhân có giận không, còn cho y học tiếp nữa không?

Tuy chỉ mới mấy ngày nhưng Giang Vu Thanh thật sự rất thích học, trong cuộc đời tẻ nhạt cằn cỗi của y hiếm khi muốn thứ gì đó, bởi vì có muốn cũng không được, nhưng đi học là mơ ước đầu tiên của y trong đời.

Y muốn ở lại thư viện học tiếp.

Giang Vu Thanh ảo não không thôi, nếu Lục lão gia và Lục phu nhân biết chuyện, nhất định họ sẽ nghĩ y không phải một đứa bé hiền lành ngoan ngoãn, sẽ không thích y nữa……

Càng nghĩ càng sợ, toàn thân Giang Vu Thanh lạnh toát.

Giám thị họ Triệu, Triệu giám thị có khuôn mặt chữ điền và đôi mày rậm, nghiêm nghị ít nói, học sinh trong thư viện sợ ông nhất. Giang Vu Thanh và Chu Lê Thăng ngang nhiên đánh nhau ở học đường quả là một điều sỉ nhục, ông tức giận không thôi, lúc này đang là giờ ăn trưa, hai nhà Lục Chu đều có người tới đưa cơm cho bọn họ.

Mẫu thân Chu Lê Thăng là Chu phu nhân vốn định đến thăm con, ai ngờ nghe tin con trai mình bị người ta đánh, còn ra thể thống gì nữa? Chu phu nhân lập tức dẫn quản gia đến Minh Chính Đường của giám thị.

Chu phu nhân nóng tính hung dữ, vừa thấy khuôn mặt béo phị của Chu Lê Thăng chi chít vết bầm thì lông mày lập tức nhíu chặt, ánh mắt dán vào Giang Vu Thanh như đao khoét.

Giang Vu Thanh nhỏ gầy, nước da đen sạm, ánh mắt hoảng hốt, toàn thân lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn là biết dân nhà quê —— Chu phu nhân cười lạnh một tiếng: “Triệu giám thị, thư viện ngày càng hỗn tạp rồi nhỉ, loại người nào cũng cho vào đây học hết à!”

Triệu giám thị không ngờ Chu phu nhân đến tận đây, ông nhíu mày, Chu phu nhân ôm Chu Lê Thăng than thở con mình sao lại bị thương thế này, đúng là muốn giết người mà!

Triệu giám thị trầm giọng nói: “Chu phu nhân, ngươi bình tĩnh lại đi,” ông nhìn Chu Lê Thăng hỏi, “Chu Lê Thăng, sao ngươi và Giang Vu Thanh lại đánh nhau?”

Chu Lê Thăng chưa kịp mở miệng thì Chu phu nhân đã bất bình nói trước, “Triệu giám thị hỏi vậy có bất công quá không, con ta bị thương thế này chắc chắn là thằng nhà quê kia bắt nạt con ta rồi!”

Mụ trừng Giang Vu Thanh rồi cười lạnh nói: “Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu chưa kìa, ngươi là con nhà ai hả?”

Triệu giám thị nói: “Im lặng! Giang Vu Thanh, sao ngươi lại đánh Chu Lê Thăng?”

Giang Vu Thanh mím môi lí nhí: “Hắn xé sách của con ạ.”

Chu phu nhân nghe vậy thì rít lên the thé: “Chỉ vì một quyển sách mà ngươi đánh con ta ra nông nỗi này sao?!”

“Ngươi là con cái nhà ai, tuổi còn nhỏ mà ác độc quá vậy, chỉ vì một quyển sách mà đánh đồng môn tơi bời, sau này còn đến đâu nữa?”

Mụ ăn mặc trang điểm đẹp đẽ, bộ dạng hùng hổ dọa người khiến Giang Vu Thanh sợ thót tim, sắc mặt trắng bệch, không biết mở miệng thế nào.

Chu phu nhân nhìn Giang Vu Thanh từ trên xuống dưới rồi nói với Triệu giám thị: “Triệu giám thị, lớp vỡ lòng toàn trẻ con, dù có làm hỏng sách thật đi nữa thì cũng chỉ sơ ý thôi. Hôm nay y dám đánh con ta vì chuyện này, lỡ mai mốt học sinh khác lỡ tay làm hỏng đồ của y, chắc y giết người luôn quá!”

Đầu Giang Vu Thanh ong ong, nghe vậy thì mở to mắt, vô thức nhìn sang Triệu giám thị rồi lắc đầu liên tục, thân thể gầy yếu cũng run lên, cuối cùng vẫn chẳng nói được gì.

Triệu giám thị nhíu mày nhìn Giang Vu Thanh, chưa kịp mở miệng thì nghe ngoài cửa vang lên một tiếng cười nhạo, “Chu Lê Thăng còn nhỏ mà xưng vương xưng bá ở thư viện, sỉ nhục đồng môn, trưởng thành còn đến mức nào nữa? Triệu giám thị, cho loại học sinh này vào thư viện Bình Lam không sợ hắn hủy hoại thanh danh thư viện à?”

Đám người nghe tiếng nhìn lại, trông thấy mấy người từ ngoài cửa đi vào, dẫn đầu là một thiếu niên áo xanh mặc đồng phục sĩ tử của thư viện, tay áo thêu trúc xanh tượng trưng cho thân phận tú tài. Vóc dáng hắn cao gầy, sắc mặt hơi xanh xao vì bệnh, đôi mắt phượng xếch lên lộ ra vẻ khinh người.

Chính là Lục Vân Đình.

Chu phu nhân tức giận nói: “Con cái nhà ai mà đổi trắng thay đen ngay tại Minh Chính Đường thế hả!”

Triệu giám thị nói: “Lục Vân Đình, ngươi tới đây làm gì?”

Giang Vu Thanh không ngờ Lục Vân Đình sẽ đến nên mở to mắt ngơ ngác nhìn hắn, y cắn môi rồi vội vã cúi đầu xuống.

Lục Vân Đình liếc y một cái, hất cằm hỏi, “Chẳng phải Chu phu nhân hỏi y ở nhà nào à?”

Lục Vân Đình nói: “Giang Vu Thanh là người của Lục gia ta đây.”

“Chu phu nhân,” giọng Lục Vân Đình không lớn, ánh mắt hướng vào Chu Lê Thăng, “Hay là ngươi thử hỏi con cưng của mình xem tại sao Giang Vu Thanh lại đánh hắn?”

“Ngươi nhìn đứa bé nhà ta đi,” hắn đưa tay nắm bả vai Giang Vu Thanh lắc lắc rồi nói, “Giống như thỏ con, cả người chưa tới hai lạng thịt, gan lại nhỏ xíu, nếu không phải bị ức hiếp quá đáng thì sao dám đánh người được chứ?”

Lục Vân Đình bóp không nhẹ làm Giang Vu Thanh hơi đau, nhưng y hoàn toàn không nhận ra mà nhìn Lục Vân Đình chăm chú, ánh mắt dần sáng lên.

Chu Lê Thăng cả giận: “Y đâu phải thỏ, Giang Vu Thanh là tên điên, đè ta xuống đất đánh ——”

Lục Vân Đình ngắt lời hắn, “Vậy sao y chỉ đánh ngươi chứ không đánh ai khác?”

Chu Lê Thăng làm thinh.

Lục Vân Đình bảo Giang Vu Thanh: “Nói cho hắn biết tại sao hắn đáng bị đánh đi.”

Giang Vu Thanh ngập ngừng một lát, thấy ánh mắt Lục Vân Đình thì đứng thẳng lên nói: “Vì hắn không những xé sách của ta mà còn bắt nạt ta, đá ta nữa,” y vén ống quần mình lên, trên bàn chân đen sạm có mấy vết bầm, “Hắn còn rủ người khác bắt nạt ta, chế giễu ta vừa dơ vừa thúi, nghèo kiết hủ lậu thấp hèn.”

Lục Vân Đình cười lạnh nhìn vẻ trốn tránh của Chu Lê Thăng, quay sang hỏi: “Chu phu nhân, ngươi thấy cái này có đáng đánh không?”

“Triệu giám thị, nếu ta nhớ không lầm thì điều thứ hai mươi sáu trong nội quy thư viện đã ghi rõ học sinh không được sỉ nhục chửi rủa đồng môn.”

Mối họa lớn của Giang Vu Thanh cứ thế được Lục Vân Đình giải trừ sạch sẽ, mãi đến lúc ra khỏi Minh Chính Đường, đầu y vẫn còn choáng váng, người cũng lâng lâng như đi trên mây.

Lục Vân Đình rất độc miệng, ra khỏi Minh Chính Đường còn nói với Chu phu nhân: “Chu phu nhân, Chu gia đâu phải chỉ có mỗi đứa con này.”

“Nếu ta là ngươi, nuôi ra thứ rác rưởi như thế chi bằng sớm cầu thần bái Phật, để xem gà mái già có thể đẻ trứng được nữa không, nếu không ——” Hắn cười một tiếng đầy ác ý, “E là Chu gia không lọt vào tay đứa con ăn hại này của ngươi đâu.”

Chu phu nhân tức méo mặt, mắng to: “Thằng quỷ yểu mệnh Lục gia, ngươi lo cầu xin thần phật phù hộ mình sống thêm mấy năm nữa đi!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.