Hai người xa nhà một tuần, vừa trở về người hầu đã bẩm báo cho Lục phu nhân ra đón, bà mỉm cười hiền lành nhìn Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh. Lục Vân Đình mở miệng gọi “nương”, Giang Vu Thanh cũng dừng lại, y đứng sau lưng Lục Vân Đình nửa bước, ngoan ngoãn chắp tay chào Lục phu nhân: “Phu nhân.”
Lục phu nhân “ừ” một tiếng rồi nhìn hai đứa con từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt Lục Vân Đình tốt hơn khi dưỡng bệnh ở nhà nhiều, sau đó nhìn Giang Vu Thanh với vẻ trìu mến lạ thường: “Về rồi à, đói bụng chưa, nương bảo người hầu chuẩn bị những món các con thích rồi.”
Giang Vu Thanh hơi ngại ngùng.
Trên bàn toàn cơm canh Lục phu nhân sai người chuẩn bị sẵn, phần lớn là món Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh thích ăn, tuy Giang Vu Thanh vào Lục gia chưa lâu nhưng Lục phu nhân vốn tinh ý nên có thể nhận ra y chỉ chung thủy với thịt.
Giang Vu Thanh thích ăn thịt.
Đối với Lục phu nhân thì điều này vô cùng đáng mừng. Lục Vân Đình kén ăn từ nhỏ, bà thấy Giang Vu Thanh ăn ngon lành khiến những món quen thuộc kia như biến thành sơn hào hải vị, thế là vô thức gắp một miếng. Bà nghĩ nếu để Lục Vân Đình ở chung với Giang Vu Thanh nhiều hơn, biết đâu Lục Vân Đình sẽ bắt chước y, có thể nói lòng cha mẹ bao la như trời biển.
Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình ở thư viện Bình Lam đều ăn chung với nhau, Giang Vu Thanh đã quen ăn món gì ngon sẽ lập tức gắp cho Lục Vân Đình. Lục phu nhân thấy vậy thì hết sức kinh ngạc, tuy đổi đũa khác để gắp nhưng đứa con trai này của bà xưa nay không thích bị người khác quản thúc, nào ngờ Lục Vân Đình chỉ khẽ nhíu mày. Giang Vu Thanh ở cạnh luôn miệng khen đồ ăn ngon rồi giục hắn ăn thêm một miếng, cứ như không ăn là thiệt thòi lớn, nói đến nỗi Lục phu nhân cũng nhịn không được gắp một miếng.
Hôm nay đầu bếp làm món thịt kho Đông Pha, đây là làm riêng cho Giang Vu Thanh, thịt Đông Pha hầm mềm rục, nước kho xăm xắp, màu như mã não, béo mà không ngấy, thơm ngon cực kỳ. Giang Vu Thanh rất thích, vô thức gắp một miếng cho Lục Vân Đình, hắn hờ hững nói: “Ta không ăn đâu.”
Giang Vu Thanh đã quen với tính kén ăn của Lục Vân Đình, y cảm thấy thiếu gia nhà mình thật kỳ quái, có ai không thích ăn thịt đâu chứ, thịt ngon thế cơ mà! Thiếu gia nhà họ cứ như tiên nữ uống sương trong thần thoại vậy—— À không, thiếu gia còn uống thuốc nữa, uống rất nhiều thuốc đắng, nghĩ vậy Giang Vu Thanh càng cảm thấy Lục Vân Đình nên ăn thịt bồi bổ, thế là nài nỉ: “Thiếu gia, ngài nếm thử đi, ta thấy món thịt Đông Pha hôm nay ngon lắm luôn.”
Vẻ mặt Lục Vân Đình đầy kháng cự, còn không quên chế giễu, “Có món thịt nào mà ngươi thấy dở không?”
Giang Vu Thanh lắc đầu rồi nói tiếp: “Nhưng nó ngon thật mà, vừa vào miệng đã ngọt lịm, chẳng ngấy chút nào,” mắt y sáng lấp lánh, tràn ngập vui sướng, nhìn Lục Vân Đình nói: “Ngài nếm thử một miếng đi, một miếng nhỏ thôi!”
Thấy Lục Vân Đình cúi đầu liếc nhìn, vẻ mặt đã hơi do dự, y lại nói tiếp: “Để ta xé nhỏ thịt, ngài ăn miếng này nhé,” nói xong y cầm đũa nhẹ nhàng tách thịt ra, thịt mềm mà không nát, còn hơi dai dai, hình như cũng không khó ăn lắm. Lúc này Lục Vân Đình mới chậm rãi ăn miếng thịt nhỏ Giang Vu Thanh gắp cho mình, y vội hỏi: “Thiếu gia ăn ngon không, có phải ngon lắm không?”
“Bấy nhiêu đây ta có thể ăn tới ba chén cơm lận đó,” Giang Vu Thanh hớn hở nói rồi gắp chỗ thịt còn lại vào chén mình.
Lục Vân Đình khẽ hừ một tiếng: “Không có nó ngươi cũng ăn ba chén vậy.”
Giang Vu Thanh cười, sực nhớ ra đây không phải thư viện Bình Lam mà là Lục phủ nên lập tức thẹn thùng nhìn sang Lục phu nhân, bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của bà.
Lục phu nhân nói: “Thích thì ăn nhiều một chút.”
Giang Vu Thanh: “Dạ! Phu nhân cũng ăn đi ạ!”
Lục phu nhân: “Ừ.”
Lục Vân Đình nói: “Giang Vu Thanh, múc canh cho ta.”
Thị nữ bên cạnh Lục phu nhân đang định ra tay thì Giang Vu Thanh đã nhanh nhẹn múc thêm một chén cho Lục Vân Đình, hết sức thành thạo, nhìn là biết thường ngày làm không ít, Lục phu nhân sẵng giọng: “Sao cứ hành Vu Thanh hoài vậy?”
Giang Vu Thanh vội nói: “Phu nhân, không sao đâu ạ.”
Lục phu nhân càng nhìn Giang Vu Thanh càng vừa ý, bà khen: “Con ngoan.”