Mặc dù Giang Vu Thanh đến Lục gia chưa lâu, mới đầu cũng lo lắng bất an, trong lòng tràn ngập hoang mang, nhưng ông bà Lục nhất là Lục phu nhân hiền lành tốt bụng, đối xử với Giang Vu Thanh cực tốt, tốt đến nỗi y được sủng mà sợ, không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể chăm sóc Lục Vân Đình hết mức.
Giang Vu Thanh không ngốc nên tất nhiên có thể nhìn ra khi mình về, một nửa bàn đồ ăn này được nấu theo khẩu vị của mình, lúc ăn cơm Lục phu nhân còn hỏi y ở trường thế nào, có bị bắt nạt không?
Giang Vu Thanh nói: “Phu nhân, mọi chuyện đều tốt ạ, không ai bắt nạt con hết ——” Nói đến đây y chợt nhớ đến chuyện mình đánh Chu Lê Thăng nên do dự nhìn sang Lục Vân Đình, Lục Vân Đình thản nhiên nói: “Thư viện là nơi lễ nghĩa phép tắc, ai dám bắt nạt chứ?”
Giang Vu Thanh hấp tấp gật đầu: “Thiếu gia nói đúng, phu nhân, thư viện tốt lắm ạ.”
Lục phu nhân cười: “Thế thì tốt quá, Vân Đình, Vu Thanh mới đến thư viện nên còn bỡ ngỡ, con nhớ quan tâm chăm sóc nó nhé.”
Khóe miệng Lục Vân Đình giật giật: “Vậy nương để y ở nhà cho xong đi, y ngốc muốn chết còn học làm gì—— Dù sao ngài cũng chỉ muốn y ở cạnh con để tránh ma quỷ tai họa thôi mà.”
Giang Vu Thanh giật thót, sợ Lục phu nhân thật sự không cho mình đi học nữa nên lí nhí gọi một tiếng “thiếu gia”, may mà Lục phu nhân không xem lời hắn là thật, sẵng giọng nói: “Con nói gì thế, Vu Thanh còn nhỏ, ta thấy nó cũng thông minh sáng dạ, học hành biết chữ vẫn tốt hơn chứ.”
Giang Vu Thanh nói: “Phu nhân, con nhất định sẽ học chăm chỉ ạ.”
Lục phu nhân cười nói: “Biết con hiểu chuyện rồi, nhưng lão gia cũng đã nói chúng ta đi học để mở mang đầu óc chứ chưa hẳn để mưu cầu công danh, đừng ép mình quá.”
Giang Vu Thanh nghe ra sự lo lắng trong lời bà nói nên ngại ngùng cười nói: “Dạ! Con biết rồi, phu nhân!”
Lục phu nhân cười hỏi: “Con ở thư viện cũng xưng hô với Vân Đình như vậy à?”
Giang Vu Thanh gật đầu, Lục phu nhân nói: “Vu Thanh, con không phải người hầu Lục gia nên đừng gọi Vân Đình là thiếu gia,” bà nghĩ ngợi rồi cười nói: “Vân Đình lớn hơn con hai tuổi, con gọi hắn ca ca cũng được.”
Giang Vu Thanh ngẩn ngơ nhìn Lục Vân Đình, trên mặt Lục Vân Đình chẳng có biểu cảm gì, đẹp nhưng lạnh lùng, y cuộn tròn ngón tay rồi lí nhí nói: “Gọi thiếu gia là được rồi ạ.”
Lục phu nhân lắc đầu nói: “Đứa nhỏ này câu nệ quá.”
Giang Vu Thanh chỉ cười không nói gì.
Đêm đó cha Lục cũng về, như thường lệ bảo quản gia gọi Lục Vân Đình đến thư phòng, suy tư giây lát rồi bảo hắn gọi cả Giang Vu Thanh nữa.
Mỗi lần Lục Vân Đình được nghỉ, cha Lục luôn gọi hắn tới thư phòng để kiểm tra bài vở, nhưng giờ đã có thêm Giang Vu Thanh, ông không muốn nặng bên này nhẹ bên kia nên dứt khoát gọi hết tới.
Trước mặt cha mình Lục Vân Đình hết sức nghiêm túc chứ không hời hợt lười biếng như trước mặt Lục phu nhân, Giang Vu Thanh càng hồi hộp hơn, đứng thẳng tắp như gặp phu tử, hai mắt mở to.
Hai người đang ở trong phòng thì bị gọi đi, nghe quản gia nói xong trong lòng Giang Vu Thanh giật thót, nhịn không được hỏi Lục Vân Đình: “Thiếu gia, lão gia gọi chúng ta đến thư phòng làm gì thế ạ?”
Y không biết nhưng Lục Vân Đình vừa nghĩ đã hiểu ngay, hắn cố ý hù dọa Giang Vu Thanh, không mặn không nhạt nói: “Ngươi ở thư viện làm chuyện tốt gì còn không biết hay sao?”
Trong lòng Giang Vu Thanh hoảng hốt, mặt cũng trắng bệch, nhưng quản gia đang chờ bên ngoài nên đành phải nhắm mắt đi theo Lục Vân Đình. Lục Vân Đình liếc thấy y cúi thấp đầu, nghĩ thầm sợ đến vậy cơ à?
Có phải đùa quá trớn rồi không?
Lục Vân Đình nói: “Giang Vu Thanh.”
Giang Vu Thanh ngẩng lên nhìn Lục Vân Đình, vẻ mặt đầy hoang mang sợ hãi, “…… Thiếu gia.”
Lục Vân Đình hừ khẽ một tiếng: “Nhát như chuột ấy.”
Giang Vu Thanh mím môi, lí nhí hỏi: “Thiếu gia, ta có thể nhờ ngài một việc được không?”
Lục Vân Đình: “Nói.”
Giang Vu Thanh nói: “Nếu lão gia đuổi ta ra khỏi phủ —— Không cho ta đến thư viện nữa thì cho ta mấy quyển sách kia được không?”
Lục Vân Đình nhíu mày, “…… Ngươi chỉ cần mấy quyển sách vớ vẩn kia thôi à?”
Giang Vu Thanh làm thinh, Lục Vân Đình không biết tại sao mình nổi cáu, chỉ là trong lòng không thoải mái, muốn giễu y vài câu nhưng thấy Giang Vu Thanh lại cúi gằm mặt thì nói không nên lời.
Giang Vu Thanh chợt nói: “Thiếu gia, sau này ngài nhất định phải ăn cơm đúng bữa nhé, ăn nhiều thịt một chút, đừng có món này không ăn, món kia cũng không ăn.”
Chỉ một câu này đã khiến tâm tình Lục Vân Đình nhẹ nhõm hơn, thấy Giang Vu Thanh vẫn ỉu xìu thì nói ngay: “Thôi đừng ủ rũ nữa, cha ta có ăn thịt ngươi đâu mà sợ.”
Hắn định nói cha mình bận lắm, làm sao để ý mấy chuyện vặt vãnh như Giang Vu Thanh đánh nhau với Chu Lê Thăng, vả lại giờ y chính là phúc tinh trong mắt cha mẹ hắn, chỉ thiếu điều thờ cúng y nữa thôi, sao lại đuổi y đi được chứ?
Nhưng đã đến thư phòng nên Lục Vân Đình đành im lặng rồi cùng Giang Vu Thanh một trước một sau đi vào.
Hồi trẻ cha Lục cũng từng thi khoa cử, suýt nữa đã đậu cử nhân nhưng không hiểu sao bị trượt, sau khi thừa kế gia nghiệp thì đành thôi.
Cha Lục khảo bài Lục Vân Đình là chuyện bình thường, Giang Vu Thanh đứng một bên nhìn hai cha con, gương mặt Lục Vân Đình giống Lục phu nhân hơn, chỉ có đôi mắt giống hệt cha Lục. Y nhìn Lục Vân Đình đối đáp trôi chảy trước mặt cha Lục, hai người ngươi tới ta đi, Giang Vu Thanh nhìn sững, vô thức sinh lòng tôn kính. Y từng nghe Triệu Tử Dật nói Lục Vân Đình học rất giỏi, nếu không vì sức khỏe yếu thì đã đậu kỳ thi Hương từ lâu.
Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình, thiếu niên áo trắng dáng người thẳng tắp, có thể gọi là chi lan ngọc thụ, ánh nến dìu dịu phản chiếu sắc mặt tái nhợt vì bệnh của hắn, giảm bớt vẻ lạnh lùng và tăng thêm vẻ hiền hòa —— Lục Vân Đình quả thực rất đẹp.
Đột nhiên cha Lục gọi một tiếng, “Vu Thanh.”
Giang Vu Thanh lập tức bừng tỉnh, không hiểu sao gò má nóng ran, y lắp bắp trả lời: “Dạ! Lão…… Lão gia.”
Cha Lục nhìn Giang Vu Thanh hỏi: “Dạo này ở thư viện con đọc sách gì?”
Nói tới đây Giang Vu Thanh chợt bình tĩnh lại, y đáp: “Phu tử dạy con đọc “Tam Tự Kinh” và “Bách Gia Tính”, còn dạy con cầm bút viết chữ nữa ạ.”
Hai quyển này là sách vỡ lòng của Đại Chu hiện nay, Giang Vu Thanh biết đọc cũng là lẽ thường tình, cha Lục hỏi: “Biết đọc hết rồi à?”
Giang Vu Thanh gật đầu: “Dạ.”
Cha Lục hỏi: “Học thuộc bao nhiêu rồi?”
Giang Vu Thanh nhìn cha Lục, nhỏ giọng nói: “Thuộc hết rồi ạ.”
Cha Lục thảng thốt: “Thuộc hết luôn sao?” Trước khi Giang Vu Thanh vào Lục phủ một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ mới bảy tám ngày mà đã đọc được hai quyển này, thật sự rất khá.
Lục Vân Đình cũng nhìn Giang Vu Thanh, hắn biết rõ hơn cả phụ thân mình, Giang Vu Thanh còn bỏ ra rất nhiều thời gian chép nội quy thư viện nữa.
Thấy Giang Vu Thanh gật đầu, cha Lục nói: “Đọc ta nghe xem nào.”