Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 25



Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh ở chùa Thiên Nguyên với Lục phu nhân nửa ngày, Lục phu nhân còn xin cho Giang Vu Thanh một lá bùa bình an, bà nói Lục Vân Đình cũng có, ngày ngày cất trong túi thơm để bảo vệ mình bình an.

Nghe Lục phu nhân nói, Giang Vu Thanh sực nhớ ra đúng là Lục Vân Đình thường xuyên đeo túi thơm. Hầu hết các sĩ tử đương thời đều đeo túi thơm bên hông cho tao nhã, con em quý tộc lại thích trang sức bằng ngọc, giống như Triệu Tử Dật xem ngọc là vật bất ly thân. Giang Vu Thanh nhìn túi thơm tinh xảo bên hông Lục Vân Đình, không ngờ vật Lục phu nhân xin cho Lục Vân Đình mình cũng có một cái nên được sủng mà sợ, vội vàng xua tay nói: “Phu nhân, không cần đâu ạ……”

Lục phu nhân giả giận lườm y một cái: “Cần chứ sao không.”

Bà hỏi: “Khi nào về ta sẽ thêu cho con mấy cái túi thơm, con thích kiểu gì?”

Giang Vu Thanh không rành mấy thứ này, vụng về lóng ngóng, mặt mũi đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Sao cũng được ạ, phu nhân, con tự thêu được mà ——”

Đương nhiên Giang Vu Thanh không biết thêu nhưng y biết vá quần áo, y toàn mặc đồ cũ của đại ca và Nhị ca nên rất dễ rách, mỗi khi bị rách y đều tự mình vá lại.

Lục phu nhân trố mắt, không ngờ Giang Vu Thanh còn biết cả nữ công, nhưng cũng dễ hiểu thôi, có lẽ ở nhà đã từng cầm kim may vá.

Lục phu nhân trìu mến nhìn bộ dạng quẫn bách của Giang Vu Thanh rồi cười nói: “Vu Thanh còn biết cầm kim nữa à —— Giỏi thật.”

Mặt Giang Vu Thanh đỏ tới mang tai, không biết nói gì.

Lục phu nhân nói: “Nhưng túi thơm ta làm là tâm ý của ta,” bà vỗ nhẹ lên tay Giang Vu Thanh nói, “Nương mong hai con đều được mạnh khỏe.”

Dù Lục phu nhân nói ra câu này vì Lục Vân Đình hay là lời thật lòng thì đều khiến Giang Vu Thanh cảm kích không thôi.

Chùa Thiên Nguyên nhang khói nghi ngút, mỗi ngày có vô số người đến bái Phật, một lát sau dưới chân núi mở phiên chợ. Mùng năm họp chợ nhỏ, mỗi tháng họp chợ lớn một lần vào ngày hai mươi hai.

Họ đến chùa Thiên Nguyên đúng lúc họp chợ lớn dưới chân núi, dân chúng ở mấy thôn xung quanh đều kéo tới góp vui, trong thành Giang Châu cũng có không ít người đến tham gia náo nhiệt.

Khi đoàn người nhà họ Lục xuống núi thì phiên chợ vẫn còn đông nghịt, từ xa đã nghe thấy tiếng người.

Có lẽ lúc xuống núi thong thả hơn, đi một đoạn nghỉ một lát nên Lục Vân Đình chỉ rịn ít mồ hôi chứ không thở gấp, nhìn khỏe hơn lúc lên núi nhiều. Họ cũng không vội trở về mà ngồi trên xe ngựa nghỉ ngơi hồi lâu, Lục phu nhân muốn tới chợ mua bánh gạo của một bà lão, bánh kia ngọt mà không ngấy, hình dáng đa dạng, lần trước Lục lão gia đi dâng hương với Lục phu nhân có vẻ rất thích bánh này, Lục phu nhân đã tới đây dâng hương cũng nên mua về cho ông một phần.

Thấy thế Giang Vu Thanh nói ngay: “Phu nhân, để con đi mua cho ngài.”

Lục phu nhân nhìn y rồi gật đầu cười: “Ừ, con mua một phần đậu đỏ và một phần hoa quế nhé, lão gia thích ăn hai loại này nhất.”

Bà định bảo Lục Vân Đình đi với y nhưng lo ngại sức khỏe hắn nên bảo một người hầu đi cùng, chưa kịp lên tiếng thì thấy Lục Vân Đình xuống xe ngựa.

Lục Vân Đình mạnh miệng nói: “Chợ đông như vậy lỡ bị lạc phải đi tìm phiền phức lắm.”

Lục phu nhân khẽ mỉm cười.

Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình sóng vai nhau đi, Giang Vu Thanh nói nhỏ: “Thiếu gia, nếu ngài mệt thì nghỉ một lát đi ạ, ở đây chờ ta được rồi, ta không bị lạc đâu, ngài quên ta có trí nhớ tốt rồi à……”

“Ngậm miệng,” Lục Vân Đình hơi cáu nên gắt gỏng ngắt lời y.

Giang Vu Thanh im lặng.

Lục Vân Đình nói: “Quen thói xảo ngôn lệnh sắc lấy lòng cha mẹ ta, tất nhiên ta phải canh chừng ngươi rồi.”

Mặc dù Giang Vu Thanh không hiểu xảo ngôn lệnh sắc có nghĩa gì nhưng cũng biết không phải lời tốt đẹp, y vừa buồn vừa tủi, chân thành nói: “Phu nhân và lão gia tốt với ta như vậy, sao ta tại có ý xấu được chứ?”

Lục Vân Đình khẽ hừ một tiếng: “Lòng người khó đoán lắm.”

Giang Vu Thanh mím môi không lên tiếng, Lục Vân Đình liếc y một cái, thấy Giang Vu Thanh cụp mắt xuống thì trong lòng hơi mất tự nhiên, muốn nói gì đó nhưng còn sĩ diện nên chỉ biết xụ mặt.

Người họp chợ đã thưa đi nhiều, Lục Vân Đình biết chỗ mua, khi hai người tới thì bà lão kia đang chuẩn bị dọn hàng.

May mà bánh gạo họ muốn mua vẫn còn.

Mua xong Lục Vân Đình bị quỷ thần xui khiến hỏi Giang Vu Thanh, “Ngươi thích ăn loại nào?”

Nãy giờ không ai nói năng gì, Giang Vu Thanh nghe hắn hỏi thì sửng sốt một lát rồi lí nhí nói: “Ta không ăn đâu.”

Lục Vân Đình cau mày: “Sao không ăn?”

Hắn nói thêm: “Cha ta thích lắm, ông nói bánh gạo ở đây còn ngon hơn bánh đầu bếp trong phủ làm nữa.”

Giang Vu Thanh nói khẽ: “Ta về ăn cơm là được rồi…… Không cần tốn tiền đâu.”

“Mấy cái bánh gạo có gì mà tốn chứ,” Lục Vân Đình liếc y một cái rồi dứt khoát mua hết chỗ bánh còn lại, “Ăn thử xem mình thích loại nào để lần sau mua.”

Giang Vu Thanh muốn cản nhưng không kịp. Bà lão không ngờ sắp dọn hàng còn gặp mối lớn như thế nên vui vẻ lấy giấy dầu gói bánh gạo Lục Vân Đình vừa mua đưa cho họ, Giang Vu Thanh đành phải cầm lấy.

Mua bánh gạo xong hai người trở về, Lục Vân Đình thấy trong chợ còn bán rất nhiều quà vặt, mấy món này hắn chưa từng ăn, sức khỏe Lục Vân Đình kém nên chẳng bao giờ ăn mấy thứ này. Nhưng nghĩ đến Giang Vu Thanh chưa nếm bao giờ, bộ dạng xoắn xuýt sợ hắn tốn tiền nhìn rất thú vị, thế là mua cả đống làm Giang Vu Thanh ôm trĩu tay.

Giang Vu Thanh nói: “Thiếu gia, ngài đừng mua nữa……”

Lục Vân Đình: “Lát nữa ngươi ăn hết đi.”

Giang Vu Thanh lẩm bẩm: “Về nhà còn phải ăn cơm mà.” Y nghĩ ngợi rồi hỏi Lục Vân Đình: “Thiếu gia, ngài cố ý mua mấy thứ này cho ta sao?”

Lục Vân Đình dừng lại, vừa nhìn chằm chằm con đường trước mắt vừa nói: “Không phải!”

Giang Vu Thanh: “Nhưng ngài bảo ta ăn mà.”

Lục Vân Đình nổi quạu, “Giang Vu Thanh, ngươi lắm lời thật đấy.”

Giang Vu Thanh chớp mắt nhìn bóng lưng Lục Vân Đình rồi cười khúc khích, miệng nhỏ líu lo: “Thiếu gia, ngài thẹn thùng đúng không?”

Khóe miệng Lục Vân Đình giật giật: “Ta mà thẹn thùng với ngươi ấy à? Ngươi có muốn nhìn lại mặt mình không hả?”

Giang Vu Thanh lẩm bẩm: “Mặt ta làm sao, phu nhân cũng nói ta đáng yêu mà.”

“Mẹ ta nói khách sáo thôi, ngươi tưởng thật đấy à?”

Giang Vu Thanh: “…… Phu nhân nói nghiêm túc lắm.”

Lục Vân Đình khẽ hừ một tiếng, “Hơn nữa ngươi là nam nhân, ngoại hình đáng yêu có gì đáng mừng chứ?”

Giang Vu Thanh nói: “Vậy nam nhân phải có ngoại hình thế nào, phải xinh như thiếu gia ấy à?”

Lục Vân Đình nghiến răng: “Không được nói ta xinh.”

“Nhưng thiếu gia xinh thật mà,” Giang Vu Thanh không hiểu lắm.

Lục Vân Đình: “Giang Vu Thanh!”

Giang Vu Thanh: “Dạ!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.